Edit: Nguyên Nguyên
Đào Du Du vừa nghe nói Dương Vi Tiếu đến tìm mình, cô lập tức chấn động, nói với bên kia bộ đàm: “Cho cô ấy vào.”
Nói xong, cô buông công việc trong tay, ra khỏi văn phòng, đi về phía đại sảnh.
Chờ khi cô đến cửa đại sảnh, đã nhìn thấy nhân viên dẫn Dương Vi Tiếu đến.
“Vi Tiếu.” Hai người vừa thấy mặt, liền ôm nhau một chỗ, thần sắc Dương Vi Tiếu nhìn qua có vẻ tốt hơn rất nhiều, có lẽ thời gian trôi qua, trên mặt cô liền treo nụ cười nhạt.
“Du Du, mình rất nhớ cậu.” Dương Vi Tiếu vỗ vỗ lưng Đào Du Du, sau đó nói những lời từ đáy lòng.
“Ừ, Vi Tiếu, mình cũng rất nhớ cậu, nhưng mà mấy ngày nay mình bận quá, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài. Chuyện này, không phải Thác Ngọc Mộ Dã đã giải quyết giúp cậu rồi sao? Quyền thừa kế và quyền nuôi dưỡng đứa bé không có vấn đề gì chứ?” Dẫn Vi Tiếu vào đại sảnh, sau đó hai người đi về phía phòng làm việc.
Sau khi vào phòng làm việc của mình, có nữ giúp việc dâng trà, hai người ngồi xuống trên ghế sô pha, đang chuẩn bị nói vào chủ đề chính, nhưng chưa mở miệng, lại nghe tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Tầm mắt Đào Du Du
Hướng về phía cửa.
Một người phụ nữ giúp việc xuất hiện ở cửa, cô hơi cúi đầu, lễ phép nói với Đào Du Du: “Đào quản gia, O&S, nhà thiết kế đã đến đây, xin hỏi bây giờ ngài có thời gian gặp mặt ông ta một lần không?”
“cái gì? O&S? đây không phải là nhà thiết kế giày nỏi tiếng xa xỉ sao?” Đào Du Du không hiểu nhìn nữ giúp việc hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói là nhận mệnh lệnh của ngài Tổng Thống đến đây thiết kế giày cho cô.”
“Hả? Là Tổng Thống sắp xếp người? Vì sao anh ta phải làm như vậy? cô … cô mời anh ta vào đây.” Đào Du Du không hiểu động cơ làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần.
“Vâng, xin chờ một chút.” Nữ giúp việc được sự cho phép của Đào Du Du, yên lặng lui xuống.
Nhưng mà, Dương Vi Tiếu lại nhịn không được.
“O&S , Không tệ, xem, cậu có địa vị rất cao trong lòng Tổng Thống.” Cô cười xấu xa với Đào Du Du, không ngừng chết nhạo cô.
“Cái gì, nhất định là anh ta nhớ đến chuyện đêm qua mình vứt bỏ giày cao gót, bây giờ thiện lương, cảm thấy bản thân nên bồi thường cho mình một chút, cho nên mới làm như vậy.” Đào Du Du nhớ đến hành động đêm qua của Vũ Văn Vĩ Thần nói.
“Anh ta không có việc gì làm nên ném giày của cậu à?” lời Đào Du Du nói khiến Dương Vi Tiếu nghi ngờ, cô ta hơi khó hiểu hỏi lại.
“Còn không phải, đêm hôm qua anh ta bị giựt kinh phong cái gì, bảo là muốn mời mình đi xem phim, sau khi ở trên xe bị kẹt xe, anh ta liền lôi kéo mình đi bộ, trên chân mình vừa vặn mang đôi giày mới được vài lần, kết quả vừa đi được một đoạn đường, chân bị cọ sát tạo thành mục nước, cuối cùng không biết làm sao anh ta đem về cho mình một đôi, sau đó đem đôi giày cao gót của mình ném đi …” Đào Du Du kể chuyện đêm qua lưu loát, hoàn toàn không có dây dưa trong lòng một chút nào, chuyện cả đêm qua bị cô kể tóm lượt lại.
Đào Du Du nói vô tâm, nhưng Dương Vi Tiếu nghe có ý, đợi đến khi Đào Du Du nói xong, cô lập tức lớn tiếng nói: “Du Du, cậu thành thật khai báo, cậu và ngài Tổng Thống tiến triển tới bước kia rồi hả?”
“Cái gì mà tiến triển tới bước kia rồi?” Đào Du Du bị cô ta hỏi vấn đề này suýt không thở được.
“Còn chối, mời đi xem phim, còn nói không tiến triển sao?” dương Vi Tiếu gắt gao nhìn Đào Du Du chất vấn.
Cùng là xem phim, nhưng nếu chuyện này xảy ra ở một đôi bình thường, thì đây là chuyện quá bình thường, nhưng mà cố tình Vũ Văn Vĩ Thần là Tổng Thống, anh ta vô duyên vô cớ quyết định mời một người đi xem phim, phỏng chừng bên trong có chuyện rồi.
“Cậu là con cún con, cậu cảm thấy hai chúng tôi có thể sao? Còn phát triển, anh ta không chỉnh chết mình thì mình có mạng lớn, mình không dám trèo cao, không dám hy vọng xa vời …” Đào Du Du có chết cũng không dám nói với Dương Vi Tiếu về suy nghĩ kia, cô không có cách nào suy nghĩ được, Vũ Văn Vĩ Thần không có chút hứng thú với mình. Việc này rất khủng bố, trái tim cô hoàn toàn không chịu được kích thích.
Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, cửa phòng làm việc đã mở ra, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dẫn theo một cô gái trẻ đến trước mặt hai người.
“Đào quản gia, chào ngài, tôi là Tần Túc, nhà thiết kế chính của O&S, vị này là trợ lý Tiểu Chu.” Người đàn ông này thật lễ phép, vừa vào cửa liền chào Đào Du Du rồi giới thiệu đơn giản, cái giơ chân nhấc tay trong lúc đó đều tràn ngập hương vị của người đàn ông thành thục, khiến cho Đào Du Du trong lúc nhất thời rất có hảo cảm với người này.
“Xin chào, gọi tôi là Đào Du Du được rồi.” Đào Du Du lễ phép đưa tay về phía anh ta, hai người bắt tay một lúc, cô quay đầu nhìn về phía Dương Vi Tiếu giới thiệu, “Vị này là bạn thân của tôi Dương Vi Tiếu.”
“Chào cô Dương tiểu thư.” Tần Túc quay đầu chào Dương Vi Tiếu.
“Xin chào.” Dương Vi Tiếu mỉm cười gật đầu.
“Không làm phiền hai người chứ?” Tần Túc rõ ràng cảm giác mình đến không đúng lúc, hơi áy náy nói.
“Đừng nói vậy, không thể nào. Nhưng mà, để ngài tự mình đến đây một chuyến, ngài chỉ cần gọi điện thoại, tôi nói số đo của tôi cho ngài là được.” Đào Du Du vội vàng xua tay nói với Tần Túc.
Tần Túc nghe vậy, cười cười nói: “Tôi là do ngài Tổng Thống ủy thác đến, nếu là một cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề, ngài tổng thống sẽ không an bài tôi đâu.”
“A, anh ta thích cả chuyện này.” Lúc Đào Du Du nói những lời này, không phát hiện thái độ của mình càng ngày càng lớn mật với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Trước tiên cho tôi thử chân cô xem.” Tần Túc không đưa ra bình luận đối với lời nói của Đào Du Du về Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này anh ta dùng ánh mắt của mình bảo trợ lý ngồi xuống trước mặt Đào Du Du, xem xét qua chân cô một lúc.
Đào Du Du nghe vậy, chỉ đành ngồi xuống, sau đó cởi giày, đưa chân đến trước mặt trợ lý Tiểu Chu.