Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 305: Tôi là cha của Mặc Tử Hàn . . . . . . Mặc Hình Thiên!




Phương Lam đắc ý nhìn gương mặt khiếp sợ của Chung Khuê, một cái tát vừa rồi đã khiến tay cô đau rát, nhưng cô tát cũng rất thoải mái, chắc cuộc đời này của Chung Khuê cũng không có được mấy người đánh vào mặt của hắn chứ?

"Nha Đầu thối....." Chung Khuê tức giận hai mắt hung hăng trừng cô.

"Cái tát vừa rồi là vì Bách Hiên, mặc dù tôi với hắn không có giao tình gì, nhưng hắn đã hai lần cứu Tử Thất Thất, làm chút chuyện này cho hắn cũng là đúng,còn một cái tát này....." Phương Lam đang nói một lần nữa giơ cánh tay vừa nãy lên tát thẳng vào mặt hắn nói "Cái này là vì Tử Thất Thất, nguyên nhân là do ông ở trước mặt cô ấy nói lung tung!"

Nói lung tung?

Trong lòng Chung Khuê đang tức giận không khỏi có chút nghi ngờ.

Mà Phương Lam nói dứt lời, lập tức lần nữa dùng sức hướng tới mặt của hắn mà tát.

Chung Khuê lập tức đưa tay trái của mình ra, bắt được tay của cô.

Phương Lam đối với động tác của hắn không có một chút bất ngờ, ngược lại giống như đã dự đoán được, cô mỉm cười nói "Ngu ngốc, con người có hai cái tay đấy!" Cô nói xong câu đó, liền nhanh chóng vươn một cái tay khác ra, tốc độ lần này so với lần trước nhanh hơn mấy lần, làm cho người khác không thể né tránh.

"Bốp"

Tiếng vỗ rất giòn rất to vang vọng trong phòng ăn.

Hai gò má của Chung Khuê trong nháy mắt đỏ bừng sưng lên, hai mắt tức giận trợn to giống như sắp từ trong vành mắt nhảy ra ngoài vậy.

Lúc này, chân mày Vũ Chi Húc nhíu lên thật sâu, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, Mặc Thâm Dạ cũng hơi nắm chặt quả đấm, dưới chân bắt đầu rục rịch, nhưng gương mặt của Phương Lam vẫn tự nhiên, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười sáng lạn.

Đột nhiên!

Ở thời điểm Chung Khuê muốn mở miệng, đồng thời cũng muốn ra tay, Phương Lam đem thân thể của mình nhích đến gần hắn, đối diện với khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ấy sau đó cười nói "Hai mươi bảy năm trước, chính ông đã thề cái gì, ông còn nhớ chứ?"

Trong nháy mắt, mặt Chung Khuê đang tức giận lại chuyển thành khiếp sợ.

"Cô.... Rốt cuộc cô là ai?" Hắn giật mình hỏi.

Phương Lam mỉm cười lui về phía sau một bước, cùng hắn tạo ra khoảng cách, sau đó cười nói "Tôi là ai cũng không quan trọng, nhưng ông đã không giữ đúng lời thề, đây chỉ là một chút trừng phạt thôi, ông đừng nghĩ hiện tại mấy người kia đều chết hết, cũng không có người biết những chuyện trước kia, lại dám lấy những chuyện trước để uy hiếp Tử Thất Thất, còn dám tổn thương đến Tử Thất Thất, nếu bọn họ còn sống ông..... Nhất định sẽ chết rất thảm!"

Nghe Phương Lam nói những lời này, Chung Khuê đã hoàn toàn quên mất chuyện bị ăn hai cái tát kia, mà trong đầu đang nhớ về chuyện hai mươi bảy năm trước, bốn người bọn họ cùng phát bốn lời thề, mà lời thề của hắn là: Nếu hắn đem bí mật này nói ra ngoài,thì sẽ chết không được tử tế.....

"A......" đột nhiên hắn nhẹ giọng cười, sau đó càng lớn tiếng cuồng tiếu "Ha ha ha ha...... Ha ha ha ha.....Cô cũng nói bọn họ đã chết hết rồi, như vậy cho dù tôi nói ra thì sẽ như thế nào đây? Coi như thật sự chết không tử tế thì sao? Cô cho rằng Chung Khuê tôi sẽ sợ ba con quỷ đó ưh? Cô cho rằng Chung Khuê tôi sợ chết sao? Thật buồn cười...... Ha ha ha...... Ha ha ha ha ha......"

"Đúng, cái gì ông cũng không sợ, nhưng bây giờ ông sợ nhất chính là cái này đó!" Phương Lam đột nhiên đưa tay kéo tay của Mặc Thâm Dạ đang đứng ở bên cạnh, vừa thân mật kéo khoác cánh tay của hắn vừa đắc ý nói "Ông cũng thấy đấy, hắn rất thích tôi, cũng có thể nói là hắn vô cùng yêu tôi, cho nên lời tôi nói hắn cũng sẽ nghe theo, nếu như tôi nói hắn muốn ngồi lên vị trí đầu rồng, thì tôi sẽ tự sát, ông nghĩ xem.... Hắn sẽ lựa chọn thế nào?"

Hai mắt Chung Khuê phẫn hận trừng lên, lửa giận trong nháy mắt ngất trời, cũng xung động tiến lên một bước.

Mặc Thâm Dạ vội vàng cũng tiến lên một bước, đem Phương Lam kéo về phía sau mình, đối mặt với Chung Khuê.

Mặc dù hắn nghe không hiểu những lời Phương Lam vừa nói với Chung thúc, nhưng bất kể bọn họ đang nói gì, hắn cũng sẽ không để người khác tổn thương đến cô, tuyệt đối sẽ không.

"Chung thúc, những lời cô ấy mới nói xin người đừng để trong lòng, cô ấy chỉ thích nói hưu nói vượn mà thôi, cũng không cần giận cô ấy, xem như nể mặt tôi, để tôi đưa cô ấy rời đi!" Mặc Thâm Dạ nghiêm túc nói xong, hai mắt cẩn thận nhìn Chung Khuê.

Hai mắt Chung Khuê tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Phương Lam, rõ ràng phẫn nộ trong lòng rất nồng đậm, nhưng thật bất ngờ...... Hắn lạnh lùng mở miệng nói "Tốt, các ngươi đi đi!"

Ba người cùng nhau kinh ngạc!

Tại sao hắn lại để cô đi dễ dàng như vậy? Rõ ràng trên mặt còn đang rất tức giận, nhưng.... Tại sao?

"Lam Lam, chúng ta đi!" Mặc Thâm Dạ nói xong, đã bắt lấy tay của cô, xoay người hướng cửa đi ra.

Vũ Chi Húc nhìn bọn họ rời đi, trong lòng rốt cuộc cũng để xuống, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói "Chung Thúc, tại sao lại để cô ấy đi? Cô ấy đối với ông vô lễ như vậy, sao ông có thể dễ dàng tha thứ được?"

Chung Khuê đưa lưng về phía hắn trầm mặc mấy giây, sau đó giơ lên cây gậy đầu chim ưng gậy trong tay, dùng sức gõ mặt đất, tiếp theo lớn tiếng cười "Ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha......"

Vũ Chi Húc nghe không hiểu tiếng cười của hắn, nghi ngờ cau mày.

"Tốt.... Thật sự rất tốt....." Chung Khuê lại đột nhiên cao hứng mở miệng nói " Phụ nữ giảo hoạt, cơ trí, lớn mật, cuồng vọng, không sợ chết, lại có thân thủ tốt như vậy, rất thích hợp để làm hắc đạo phu nhân, con mắt của Thâm Dạ thật là không tệ, rất tốt...... Rất tốt......"

Vũ Chi Húc nghe hắn vui vẻ nói, rốt cuộc hiểu rõ lý do vừa nãy hắn cuồng tiếu, cùng lý do đã thả bọn họ đi, hoá ra là như vậy, thì ra hắn coi trọng tính tình của Phương Lam, thì ra trong lòng của hắn còn có hắc đạo.

Ai......

Vũ Chi Húc trong lòng than thở âm thầm nói: chẳng lẽ đầu của ông già này bị khùng sao? Bị đánh lại còn cười vui vẻ như vậy......

※※※

Trên xe Bố Gia Địch

Tâm tình Phương Lam rất thoải mái ngồi bên cạnh ghế lái, Mặc Thâm Dạ không nói lời nào khởi động xe, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.

Sau mười phút trầm mặc!

Phương Lam quay đầu nhìn vẻ mặt trầm mặc của Mặc Thâm Dạ đột nhiên nói "Anh tức giận?"

"Anh không có!" Mặc Thâm Dạ trả lời ngay.

"Anh tức giận tôi đánh Chung Khuê?" Phương Lam nói.

"Anh không có!" Mặc Thâm Dạ phủ nhận.

Phương Lam nhìn hắn càng ngày càng lạnh như băng mặt, đột nhiên hơi cười cười nói "Anh biết rõ hắn là một người rất quá đáng, anh biết hắn nên tiếp nhận một chút trừng phạt, anh thậm chí muốn hắn chết, nhưng..... Khi anh nhìn thấy hắn bị người khác mắng, bị người khác đánh, trong lòng của anh lại không thoải mái, bởi vì người đàn ông đó ở trong lòng của anh, anh xem như người thân...... Tôi nói đúng không?"

"......"

Mặc Thâm Dạ trầm mặc, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Phương Lam theo dõi mặt của hắn, nhìn đôi môi khép chặt của hắn, từ từ thu hồi tầm mắt của mình nhẹ giọng nói, "Dừng xe đi, tôi muốn xuống xe!"

"......" Mặc Thâm Dạ như cũ trầm mặc, tiếp tục lái xe.

"Anh muốn thấy tôi từ trên xe nhảy xuống, Hay là muốn thấy tôi từ cửa sổ xe nhảy ra?"

Nghe được lời uy hiếp của cô, chân mày của Mặc Thâm Dạ nhíu lại thật sâu, sau đó chân đột nhiên đạp thắng xe, đem xe dừng lại bên đường.

Phương Lam cũng không vội vã xuống xe, mà khẽ mỉm cười nói "Hôm nay tôi làm những chuyện như vậy, nhất định anh đã bắt đầu chán ghét tôi rồi? Hơn nữa hiện tại nhất định Chung Khuê cũng rất hận tôi, cho nên anh sớm chết tâm đối với tôi đi, tôi không muốn dây dưa không rõ ràng với anh nữa, hiểu không?"

"......" Mặc Thâm Dạ như cũ không lên tiếng, nhưng đầu lại hơi chuyển, xem chừng gò má cô.

"Anh hãy yên tâm đi, tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ, hiện tại đi tìm Mặc Tử Hàn xác thực là không quá lý trí, hơn nữa tôi cũng muốn điều tra chuyện này thật tốt, tôi sẽ không buông tha, tôi vẫn luôn cho là nghĩa phụ không có chết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra ông ấy, chỉ là chuyện này cũng không cần anh nhúng tay vào, tôi cũng không cần anh trợ giúp, như vậy..... Lời của tôi cũng chỉ có những vậy thôi, hẹn gặp lại, cũng không cần gặp lại nữa......" Cuối cùng cô tuyệt tình nói, liền vươn tay muốn mở cửa xe.

Nhưng Mặc Thâm Dạ đột nhiên kéo tay của cô lại, dùng sức kéo thân thể của cô, sau đó một tay khác giữ chặt cái ót của cô, thô bạo hôn lên môi cô, cắn nuốt môi của cô, hút lấy tất cả trong miệng cô, bao gồm thơm ngọt, hô hấp, cùng lời nói của cô......

Muốn từ bên cạnh của hắn mà rời đi sao, chuyện này tuyệt đối không thể nào.....

Vừa nãy coi như hắn giận cô, cho dù Chung thúc hận cô, thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, càng không buông người này ra.

Phải giữ cô cho bằng được.....

Dù là bất chấp tất cả!

※※※

Thoáng chốc thời gian mấy tháng trôi qua......

Biệt thự Mặc gia

Thư phòng

Mặc Tử Hàn ngồi ở bàn đọc sách, hai mắt nhìn chằm chằm máy vi tính xách tay đặt ở trên bàn, còn có một xấp văn kiện thật dầy, Kim Hâm đứng ở trước mặt của hắn, gương mặt lạnh như băng báo cáo tình hình công việc trong mấy tháng này.

"Tình trạng thu mua như thế nào?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

"Còn đang tiến hành, nhưng đã đến giai đoạn cuối cùng, tin chắc sau một tuần lễ nữa, là có thể triệu khai Hội Đồng Quản Trị!" Kim Hâm trả lời.

"Rất tốt!" Mặc Tử Hàn mỉm cười, sau đó lại hỏi "Kết quả điều tra đâu?"

"Cũng đã có manh mối, nhưng chỉ là không thể xác định đồ đang ở nơi nào, nhưng có thể xác định ở trong mấy chỗ này mà thôi!" Kim Hâm nói xong, liền đưa tay của mình ra, nhấn một phím trên Laptop, sau đó các đồng hồ đo hình ảnh liền chia thành bốn hình ảnh không giống nhau.

"Tốt, cậu làm rất tốt, lui xuống đi, gọi Mộc Sâm vào đây!" Mặc Tử Hàn nhìn hình ảnh trên màn hình, khóe miệng cười tà, lạnh lùng ra lệnh.

"Dạ!" Kim Hâm nhận lệnh, lập tức lui ra.

Mặc Tử Hàn nghe đóng cửa thanh âm, hai mắt nhìn chằm chằm lên bốn hình ảnh trên màn hình.

Lão hồ ly Chung Khuê kia, mặc dù rất có tâm cơ, cũng có rất nhiều thủ đoạn cùng âm mưu, nhưng quả nhiên hắn đối với chuyện làm ăn cũng không thông thạo lắm, mà trong đó thủ hạ của hắn phần lớn tất cả đều là người trong hắc đạo, cũng giống hắn nhưng đều hoàn toàn bất đồng, toàn bộ thuộc hạ trong tay hắn đều là tinh anh trong thương trường, hơn nữa trừ công ty hắn đã thống nhất ra, hắn còn có mấy công ty ngầm, hắn chỉ cần trong ứng ngoại hợp hai cái cùng nhau liên hiệp, người của hắn sẽ động tay động chân, từ từ thu mua những cổ phần mà hắn mất đi trở về, sau đó...... Lập tức có thể đem ông ấy từ tập đoàn King đá ra.

"Cốc, cốc, cốc!" Cửa phòng rất nhanh liền bị gõ.

"Vào!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

Cửa phòng lập tức mở ra, một người đàn ông vô cùng trẻ tuổi đứng ở cửa phòng, hắn lạnh lùng hiên ngang bước tới trước bàn đọc sách, cung kính cúi đầu, lạnh lùng nói "Điện hạ!"

Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn mặt của hắn.

Đã đào tạo và nuôi dưỡng hắn mười năm, rốt cuộc đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành. Dáng dấp rất thanh tú, có một đôi mắt rất đen, cặp mắt kia giống vua sư tử một dạng, tràn đầy dã tính, lạnh như băng làm cho người ta e ngại. Còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp hắn, hắn chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi, hắn là sát thủ riêng của Mặc Tử Hàn, bởi vì thân thủ của hắn mới có thể địch nổi Mặc Thâm Dạ.

"Lần này gọi cậu đến là muốn nói cho cậu biết nhiệm vụ thứ nhất của cậu!"

Nghe được hai chữ "nhiệm vụ" này, hai mắt Mộc Sâm lạnh lùng giống như là tìm được mục tiêu của chính mình vậy, mơ hồ lóe ra vẻ mặt thích giết chóc.

"Xin hỏi điện hạ, là nhiệm vụ gì!" Hắn lập tức cúi đầu hỏi.

Mặc Tử Hàn đem máy vi tính xách tay trên bàn xoay ngược lại sau đó nhẹ giọng nói "Người này là Chung Khuê chắc cậu đã rất rõ ràng hắn là ai rồi phải không? Đây chính là bốn nơi ở trong nhà Chung Khuê, trước tiên hãy nhớ lại cho tôi, tôi sẽ nói Kim Hâm đem bản đồ Chuông Trạch giao cho cậu, mà nhiệm vụ lần này chính là tìm được khế ước mà tôi đã ký!"

"Dạ!" Mộc Sâm lĩnh mệnh.

"Cậu phải ghi nhớ thật kỹ, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại, nếu không thể cầm khế ước về đây, thì cậu cũng đừng trở về, còn có..... Nếu như có cơ hội giết Chung Khuê thì hãy giết hắn cho tôi, không cần mềm lòng!"

"Dạ!" Mộc Sâm cúi đầu lĩnh mệnh,

"Đi đi, tối hôm nay sẽ hành động!" Mặc Tử Hàn ra lệnh,

"Dạ!"

Mộc Sâm lĩnh mệnh, lập tức thối lui khỏi cửa phòng.

Thời điểm hắn ra tay lần này sẽ để Chung Khuê biết, rốt cuộc hắn có đủ tư cách ngồi ở vị trí đầu rồng hay không.

※※※

Địa lao Mặc gia

Tầng thứ hai

Tử Thất Thất bụng đã được bảy tháng, rất to, tròn trịa, cả người xem ra ngây ngốc, nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Mà mấy ngày này vẫn luôn bị giam ở địa lao không thấy mặt trời, nhưng tình trạng thân thể cũng rất tốt, đứa nhỏ trong bụng cũng khỏe mạnh bình thường, chỉ là có một chút..... Mặc Tử Hàn đã rất lâu không có xuất hiện qua.

"Bảo Bảo......" Cô vuốt bụng đã nhô ra thật cao của mình mỉm cười nói "Thêm ba tháng nữa con sẽ ra đời, nhưng cho đến bây giờ mẹ cũng chưa có nghĩ qua sẽ đặt tên cho con, rốt cuộc gọi con là gì thì hay nhỉ?"

Cô cau mày nghĩ ngợi, nhưng vẫn không thể nghĩ được một cái tên hay. Có lẽ cô để Mặc Tử Hàn đặt tên cho con đi, dù sao hắn cũng là ba của con cô, bất kể hắn ta đã làm gì thì đứa bé trong bụng của cô cũng mang họ Mặc.

"Đặt tên cho con sao?" Mặc Hình Thiên đột nhiên hỏi.

"Ừh!" Tử Thất Thất mỉm cười nhìn về phía hắn.

"Nếu như có thể, tôi có thể giúp cô đặt không?" Mặc Hình Thiên mỉm cười, gương mặt hào hứng bừng bừng.

Tử Thất Thất nghe hắn nói, kinh ngạc một chút, con ngươi ở trong hốc mắt giảo hoạt chuyển một cái, ngay sau đó liền treo lên nụ cười tà ác nói "Có thể được, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?" Mặc Hình Thiên tò mò hỏi.

"Chỉ là ông phải đáp ứng tôi một chuyện!" Tử Thất Thất ra điều kiện.

Mặc Hình Thiên nhìn bộ mặt âm mưu của cô, không khỏi vui vẻ cười nói "Cô nói xem, là chuyện gì!"

"Ông phải đáp ứng tôi trước!" Tử Thất Thất tùy hứng.

"Vậy nếu như cô muốn tôi đi chết, tôi....."

"Tôi sẽ không để cho ông chết, chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi, ông mau đáp ứng tôi đi!"

Mặc Hình Thiên cảm giác mình có chút thua thiệt, hắn muốn giúp cô đặt tên, nhưng giờ lại còn phải giúp cô làm một việc, cuối cùng chỉ có một mình bỏ ra thôi, cũng không có lấy được bất kỳ hồi báo nào, nhưng là..... Tựa hồ rất thú vị, đời này hắn còn chưa có giao dịch lỗ vốn qua, không bằng làm thử một lần đi.

"Được, cô nói đi!" Hắn đồng ý gật đầu.

Tử Thất Thất vui vẻ từ trên giường đứng dậy, sau đó đi tới sát vách, lại gần hơn nhìn hắn mà nói "Tôi muốn biết tên của ông!"

Mặc Hình Thiên đang mỉm cười, đột nhiên cứng đờ.

Tên của hắn?

Cô muốn biết cái này sao?

Cẩn thận suy nghĩ một chút cô gái này cứ cách vài ngày cũng sẽ hỏi tên tuổi của hắn, mặc dù mỗi một lần hỏi hắn cũng không có trả lời cô, nhưng cô lại không chán nản vẫn không ngừng hỏi, hơn nữa mỗi lần hỏi cũng sẽ treo lên một nụ cười thật đẹp.

Thật ra thì hắn cũng không muốn nói cho cô biết, nhưng là..... Nói cho cô biết có lẽ cũng là một chuyện tốt!

"Tôi tên là......" Hắn trầm thấp mở miệng, hai mắt chống lại ánh mắt của cô chậm rãi nói "Mặc Hình Thiên!"

Mặc Hình Thiên?

Mặc?

Tử Thất Thất đột nhiên khiếp sợ, hai mắt trợn to nhìn hắn nói "Ông cũng họ Mặc? Chẳng lẽ..... Ông..... Ông là..... Mặc Tử Hàn......"

"Tôi là cha của hắn!" Mặc Hình Thiên thay cô trả lời.

Quả nhiên!

Tử Thất Thất giật mình hé miệng.

Nếu như ông ấy là cha của Mặc Tử Hàn, như vậy ông ấy chính là ông nội của Mặc Thiên Tân, cũng là ông nội của đứa con trong bụng cô, còn là..... Ba chồng của cô?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.