Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 301: Người ở nhà giam, là ba của hắn- Mặc Hình Thiên!




Nam nhân nghe lời nói khẳng định, có chút ngoài ý muốn.

"Cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, như vậy...... Tại sao còn muốn đem cô giam lại đây?"

Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng nhìn mặt hắn, trầm mặc chút ít, mới chậm rãi mở miệng, nói, "Hôm nay ông nói rất nhiều, trước kia ông căn bản cũng không thèm nói chuyện với tôi, đây là vì cái gì?"

Khuôn mặt người đàn ông không có nửa phần biến hóa, thậm chí không có bất kỳ biểu tình, chỉ là đôi môi hơi ngọa nguậy, nhẹ giọng nói, "Chỉ là tò mò thôi!"

"Ông cũng có lúc tò mò với tôi?" Mặc Tử Hàn hỏi.

"Sai!" người đàn ông nhẹ giọng một chữ, sau đó bổ sung nói, "Ba không tò mò con, mà là cái tiểu cô nương kia!"

Thất Thất?

Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng trừng lên, hắn tức giận không phải vì hắn nhắc đến Tử Thất Thất, hắn tức giận là hắn hiện tại so với trước đây giống nhau, cho tới bây giờ cũng không quan tâm hắn, cho tới bây giờ cũng không để ý hắn, cho tới bây giờ cũng không đối với hắn có một chút lòng hiếu kỳ, giống như coi hắn là không khí, thậm chí ngay cả không khí cũng không bằng, hắn mỗi lần nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt kia lạnh lùng, giống như đang nhìn thứ làm người ta chán ghét.

"Cô là người phụ nữ của tôi, chuyện của cô không tới phiên ông tới hỏi!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, trong đôi mắt tràn đầy căm hận.

"Người phụ nữ của con?" Người đàn ông nhẹ giọng tái diễn.

Mặc Tử Hàn theo dõi mặt hắn, chất vấn nói, "Onng muốn nói gì?"

"Không có gì!" Người đàn ông không vẻ gì trả lời, lập tức nói sang chuyện khác, "Ba xem sắc mặt con bây giờ cũng không khá lắm, thế nào? Chỗ ngồi đầu rồng không thoải mái sao?"

"Rất thoải mái!" Mặc Tử Hàn phách lối trả lời.

"Vậy sao? Vậy con cần phải ngồi vững, ba đã từng nói, con không thể làm đầu rồng, bởi vì lòng của con không đủ hung ác, thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, mưu kế không đủ âm hiểm, hơn nữa làm việc không quả quyết, trừ một chút thông minh vặt, con không có những ưu điểm khác, cho nên ba đã nói qua, con không thể đấu lại Chung Khuê, sớm muộn cũng sẽ thua thảm hại!" Người đàn ông bình tĩnh nói xong, giống như ngôn gia, giống như hắn đã thấy tương lai, cực kỳ khẳng định.

Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm hắn, bàn tay dùng sức bắt một cây trụ sắt trong nhà giam, sau đó khóe miệng khẽ châm chọc cười, cười nhạo nói, "Đúng vậy a, tôi sai, nhưng ông lại bại bởi tôi, hơn nữa còn bị nhốt ở nơi này, xem ra người nhậm chứ đầu rồng, chẳng qua cũng như thế!"

"......" Người đàn ông đột nhiên trầm mặc, sau đó thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn sách trong tay, không để ý tới hắn.

Tay Mặc Tử Hàn đem trụ sắt nắm chặt hơn, âm lãnh nói, "Tại sao không nói chuyện? Thừa nhận sự bất lực của ông rồi hả?"

"Ba không muốn nói với con, con đi đi!" Người đàn ông nhỏ giọng ra lệnh.

"Là tôi đem ông nhốt ở nơi này, ông dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi? Mặc Hình Thiên tôi cho ông biết, tôi rất nhanh sẽ đem người đã từng thống trị hắc đạo hoàn toàn phá hủy, tôi rất mau sẽ cho Mặc gia trở nên không đáng giá một đồng, ông chờ đi, tôi sẽ cho ông thấy tôi làm sai một cách triệt để!" Mặc Tử Hàn thề nói xong, thanh âm phẫn hận vang vọng trong địa lao.

Mặc Hình Thiên nghe lời hắn, chẳng những không tức giận, khóe miệng còn hơi nâng lên nhàn nhạt chê cười.

"Lại dám gọi thẳng tục danh của ba, xem ra quy củ của nhà ta sớm đã bị ngươi đưa cho chó ăn!" Một bên hắn nhẹ giọng nói, vừa lật qua một trang sách trên tay.

"Ông không xứng làm ba của tôi!" Mặc Tử Hàn phủ nhận quan hệ của bọn họ.

"A......" Mặc Hình Thiên khẽ liếc hắn, khinh miệt mà nói, "Phải là con không xứng là con trai của ba!"

"Mặc —— Hình —— Thiên ——" Mặc Tử Hàn tức giận gầm thét.

Mặc Hình Thiên hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng.

Mà Tử Thất Thất đang ngủ ở nhà giam phía sau lưng, không khỏi nhíu chặt chân mày, sau đó khẽ giọng ngâm, "Ừ......"

Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm của cô, khiếp sợ lập tức xoay người nhìn cô sắp tỉnh lại a, hắn hốt hoảng lập tức rời đi, mà trước khi đi, tức giận nhìn Mặc Hình Thiên một cái.

Hắn chán ghét người đàn ông này!

Hắn chán ghét người tự xưng là ba của hắn!

"Ừ......" Tử Thất Thất lại một lần nữa nhẹ giọng ngâm, sau đó từ từ mở hai mắt, cô từ trên giường ngồi dậy, một tay vuốt bụng mình, một tay khác vuốt bên tai, sờ môi của mình.

Hắn đã tới sao?

Sẽ không sai, cảm giác bị hắn chạm qua, là hắn tới.

"Mặc Tử Hàn đâu?" Cô đột nhiên hỏi.

Mặc Hình Thiên trong lồng giam đối diện từ trong sách ngẩng đầu, nhìn cô trả lời, "Vừa mới rời đi rồi!"

"Hắn quả nhiên đến! Nhưng tại sao...... Tại sao tôi ngủ quên như vậy? Tôi bình thường sẽ không như vậy? Tôi......"

"Bởi vì hắn thả thuốc ngủ trong nước " Mặc Hình Thiên lần nữa trả lời cô.

Thuốc ngủ?

Tử Thất Thất quay đầu nhìn ly nước đặt trên tủ đầu giường, chân mày không khỏi nhíu lên, lộ ra nồng đậm ưu thương.

Bọn họ về sau cũng chỉ có thể gặp mặt như vậy sao? Nếu cô không ngủ, mà đối mặt nhìn hắn, như vậy, cô muốn dùng biểu tình gì nhìn hắn đây? Cô muốn dùng giọng nói gì nói chuyện với hắn? Cô sẽ đối hắn nói những gì? Cô phải đối đãi hắn như thế nào? Thật ra chính mình vẫn luôn ở mê mang, rốt cuộc cô phải làm sao? Không muốn rời khỏi hắn, nhưng lại không có cách nào đối mặt với hắn, cho nên bị giam ở chỗ này có lẽ là một chuyện tốt, bởi vì nơi này cách hắn gần, cũng có thể để cô lẳng lặng suy tư, tại sao ngày đó kỳ quái như vậy, rõ ràng cho hắn nhắc nhở, nhưng vẫn nhất định thừa nhận, mà bộ dáng của hắn giống như là bị uy hiếp.

Rốt cuộc tại sao chứ?

Theo thói quen vuốt bụng của mình, sau đó từ từ gợi lên nụ cười khóe miệng. Mặc dù chuyện thương tâm rất nhiều, nhưng hiện tại ưu tiên nhất, là khiến đứa bé này khỏe mạnh ra đời.

Mặc Hình Thiên nhìn biểu tình trên mặt Tử Thất Thất không ngừng biến chuyển, hai mắt không khỏi hơi buộc chặt, chân mày cũng hơi nhíu lên......

※※※

Một tháng sau

Phương Lam đem Mặc gia lật tung 20 lần, chỉ kém đào ba thước đất, nhưng thế nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ đầu mối. Mặc Tử Hàn vô cùng trấn định nhàn nhã, trong vòng một tháng cũng không có bất kỳ động hướng. Xem ra cô đoán không lầm, Tử Thất Thất bị hắn giấu ở trong biệt thự, bằng không người đàn ông này tuyệt đối sẽ không nhịn được xung động khi không thấy Tử Thất Thất, như vậy rốt cuộc Tử Thất Thất bị hắn giấu ở nơi nào?

"Hừ...... Hừ...... Hừ......" gương mặt Phương Lam tà ác, hừ cười, trong tay là cái rương màu đen, đứng ở cửa chính biệt thự Mặc gia.

Khóe miệng cô hơi nâng lên, sau đó lạnh lùng nói, "Mặc Tử Hàn, anh cho rằng tôi không dám phá hủy biệt thự của anh sao? Tôi cho anh biết, Phương Lam vì Tử Thất Thất chuyện gì cũng làm được, tôi hôm nay liền nổ cả nhà này, tôi muốn nhìn anh còn có thể đem Thất Thất giấu ở đâu, nếu anh không nói, tôi liền nổ cả công ty, để anh đời này đều không được an bình!"

Cô nói xong, liền quỳ một chân trên đất, đem cái rương màu đen cầm trong tay để dưới đất, sau đó mở ra.

"Này, dừng tay!"

Mặc Thâm Dạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vội vàng khom lưng bắt được tay cô, ngăn lại.

"Anh buông tôi ra!" Phương Lam ra lệnh.

"Em điên rồi, lại đem thuốc nổ đặt ở đây? Em muốn làm lớn chuyện, kéo cảnh sát tới sao?" Mặc Thâm Dạ cau mày thật chặt.

"Cảnh sát thì sao? Hôm nay ông trời cũng không ngăn được tôi!" Phương Lam hất tay của hắn ra.

"Tốt, em nổ đi, vậy em nổ đi, em không phải biết Tử Thất Thất còn bị Mặc Tử Hàn giấu sao? Như vậy em đem biệt thự này nổ, nói không chừng cũng có thể đem cô nổ chết, mà cô hiện tại đang có thai, một người hai mạng, anh xem em về sau đối mặt thế nào với người quan trọng nhất!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên kinh hãi nói, uy hiếp cô.

Phương Lam nghe lời hắn, đột nhiên ngưng động tác trong tay, sau đó đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Mặc Thâm Dạ nhìn hai mắt cô, đến gần một bước, sau đó nhẹ giọng dịu dàng nói, "Anh biết em bây giờ rất vội, nửa tháng cũng không có tin tức của cô, mà mình lại không tìm được đầu mối gì, cho nên em muốn thử mọi cách, em muốn dọa Mặc Tử Hàn một chút, để hắn mở miệng, nhưng cho dù em làm vậy Mặc Tử Hàn cũng sẽ không mở miệng, em rất rõ ràng không phải sao?"

Phương Lam nghe lời của hắn, đôi môi không khỏi hơi run rẩy, trong đôi mắt có chút hơi nước tụ tập.

Đây là lần đầu tiên......

Lần đầu tiên Tử Thất Thất ở trong thế giới của cô biến mất, bình thường vô luận cô ở địa phương nào, cô đều có thể lập tức tìm được cô, nhưng bây giờ...... Toàn bộ nửa tháng, hoàn toàn không có một chút tin tức, mặc dù tất cả mọi người nói Mặc Tử Hàn sẽ không làm thương tổn Tử Thất Thất, nhưng cô lo lắng, vô cùng lo lắng.

Rõ ràng cùng người kia ước định tốt lắm, nhất định sẽ bảo vệ tốt Tử Thất Thất, hơn nữa còn đáp ứng, nhất định sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh cô, tuyệt đối không để cho cô cô đơn một người...... Rõ ràng nên đáp ứng bọn họ, nhưng là bây giờ......

"Em nên làm cái gì?" Cô đột nhiên nhẹ giọng mà hỏi.

Mặc Thâm Dạ hơi kinh ngạc, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy cô yếu ớt như vậy, nhưng khóe miệng của hắn nhưng không khỏi từ từ nâng lên, sau đó một bước đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "Không phải lo lắng, Thất Thất sẽ không có chuyện gì, chúng ta chậm rãi tìm có được hay không? Nhất định có thể tìm được, nhất định......"

"Ừ......" Phương Lam nhẹ giọng trả lời, sau đó từ từ nhắm hai mắt, nhưng mới vừa bình tĩnh, cô đột nhiên mở hai mắt, từ trong ngực của hắn rời đi, sau đó mặt vui mừng nói, "Em dám khẳng định Mặc Tử Hàn nhất định đem Thất Thất giấu ở nơi nào đó trong biệt thự này, nhưng em tìm nhiều như vậy đều không tìm được, như vậy trong biệt thự, có nơi chúng ta không biết, như vậy...... Hắn có thể cũng bị nhốt cùng chỗ với Thất Thất, có đúng không?"

Hắn?

Chân mày Mặc Thâm Dạ đột nhiên nhíu lên.

"Em còn chưa buông tha sao? Em cho là hắn còn sống?"

"Em nói rồi, không phải em tận mắt nhìn thấy, em sẽ không tin!" Phương Lam trả lời.

"Nhưng anh tận mắt thấy rồi!" Mặc Thâm Dạ kiên định,

Phương Lam theo dõi hai mắt hắn, đột nhiên lạnh lùng nói, "Có lẽ Thiên Tân nói rất đúng, cho dù chính mắt thấy được, cũng chưa chắc là sự thật!"

"Em......"

"Anh cứ như vậy muốn hắn chết sao? Nhưng hắn là ba của anh a!" Phương Lam cắt đứt lời hắn, tức giận gầm nhẹ.

Mặc Thâm Dạ nghe cô nói, chân mày sâu nhăn từ từ buông ra, sau đó lộ ra gương mặt thương tâm, nói, "Anh cũng không hy vọng hắn chết, nhưng là...... Đây là sự thật, không phải anh không tin tưởng!"

"Sự thật?" trên mặt Phương Lam lộ ra vẻ nghiêm túc, nói, "Anh nghiêm túc tỉ mỉ điều tra qua sao? Anh xác nhận hắn tắt thở sao? Hoặc là dừng nhịp tim rồi?"

"......" Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc.

"Anh không tự mình xác nhận tại sao nói hắn đã chết? Hơn nữa...... Anh có tận mắt nhìn thấy hắn được chôn cất trong quan tài sao?" Phương Lam lại hỏi.

"......" Mặc Thâm Dạ như cũ trầm mặc.

"Nói cho anh biết, em có điều tra cái chết của hắn, em đi tìm người hạ táng, mặc dù bọn họ cũng bị che miệng, nhưng ta dùng hết phương pháp, từ trong miệng bọn hắn biết được, trong quan tài căn bản không có người, hơn nữa em sợ bọn họ nói dối, đêm khuya không người đào quan tài, bên trong căn bản không có gì cả, em nhớ...... Hắn trước đây đã nói, sau khi hắn chết nhất định sẽ xuống Địa ngục, nhất định sẽ bị khốc hình tàn khốc nhất, cho nên ít nhất để cho thân thể hắn không bị lửa đốt, ít nhất để cho thân thể hắn không chịu đựng lửa ngục thống khổ, cho nên hắn nói hắn tuyệt đối không lựa chọn hỏa táng, như vậy...... Thi thể của hắn đâu? Đi đâu?" Phương Lam đột nhiên chất vấn.

Mặc Thâm Dạ nghe cô nói, hai mắt càng trừng càng lớn.

Thi thể của ba không có trong quan tài?

Ba hắn thật không chết sao?

"Này...... Này...... Cái này không thể nào...... Anh rõ ràng...... Anh rõ ràng thấy Mặc Tử Hàn tự tay giết hắn rồi, làm sao có thể......"

"Anh nói cái gì?" Phương Lam đột nhiên khiếp sợ cắt đứt lời hắn, cũng khiếp sợ nói, "Anh nói hắn bị Mặc Tử Hàn giết chết?"

Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt hồi hồn, lập tức ý thức được mình nói bậy.

"Mặc Tử Hàn tại sao muốn giết hắn? Hắn tại sao muốn tự tay giết ba của mình? Hắn không phải bị người ám sát sao? Anh nói cho em biết...... Nói cho em biết đây rốt cuộc là chuyện gì!" Phương Lam kinh hoảng chất vấn.

"......" Mặc Thâm Dạ đóng chặt miệng mình, căn bản không tính nói.

"Nói cho em biết nhanh lên!" Phương Lam rống to ra lệnh.

"......" Mặc Thâm Dạ lại như cũ ngậm miệng không nói.

"Được, anh không nói cho em biết, vậy em đi hỏi Mặc Tử Hàn, em hỏi người trong cuộc!" Phương Lam nói xong, liền sải bước đi vào biệt thự, từ bên người Mặc Thâm Dạ vội vã sát qua, muốn đi tìm Mặc Tử Hàn chất vấn.

Mặc Thâm Dạ lập tức xoay người, đồng thời đưa ra một cái tay, muốn đem cô đánh ngất xỉu.

Phương Lam nhanh chóng đưa tay, bắt được tay hắn đánh tới, cũng quay đầu lạnh lùng nói, "Anh đừng mơ tưởng ngăn lại em!"

Chân mày Mặc Thâm Dạ khẽ nhíu lên, khóe miệng ưu sầu từ từ nâng lên, khổ sở cười nói, "Thật xin lỗi, anh nhất định phải ngăn cản em!"

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, hắn đột nhiên nhanh chóng đưa một cái tay khác, cô không còn kịp ngăn trở, trong nháy mắt đánh cô ngất xỉu.

Hai mắt Phương Lam đột nhiên tối đen như mực, sau đó mất đi tất cả ý thức.

Mặc Thâm Dạ lập tức vịn thân thể cô, bồng cô lên.

Xoay người, vừa định rời khỏi, liền thấy Mặc Tử Hàn từ cửa chính đi vào, hai người mặt đối mặt.

"Vận khí của em thật tốt, nếu như xuất hiện sớm mấy giây, sợ rằng Ngày Tận Thế sẽ đến!"

Gương mặt Mặc Tử Hàn lạnh lùng nghe hắn nói nhỏ, hai mắt khẽ rũ xuống nhìn cái rương màu đen, bên trong là thuốc nổ, sau đó lại ngước mắt nhìn Phương Lam trong ngực hắn, tưởng rằng hắn nói chuyện này, nên cũng không đáp lại, trực tiếp lạnh lùng đi vào biệt thự.

Khóe miệng Mặc Thâm Dạ khẽ mỉm cười, đưa lưng về phía hắn khẽ lớn tiếng nói, "Mặc dù anh không rõ lắm em tại sao muốn đem Tử Thất Thất giấu đi, nhưng, nếu như em không phải nhanh đem cô ra ngoài, có thể sẽ hỏng bét a!"

Mặc Tử Hàn căn bản cũng không có để ý lời của hắn, trực tiếp đi lên lầu.

Hai mắt Mặc Thâm Dạ khẽ liếc về phía sau, sau đó liền ôm Phương Lam sải bước ra khỏi biệt thự.

※※※

Lối đi bộ, Mặc Thâm Dạ ngồi ở ghế lái, sau khi đánh Phương Lam ngất xỉu, không tới 20" Phương Lam đã tỉnh lại, sau cổ đau đớn khiến cô dùng sức cau chặt chân mày.

Hai mắt Mặc Thâm Dạ nhìn kiếng chiếu hậu, trên mặt là nụ cười bất cần đời, "Thật không hỗ là Tiểu Lam lam, nhanh như vậy đã tỉnh, xem ra trước kia anh huấn luyện em thật không uổng phí!"

Phương Lam trầm mặc từ sau xe ngồi dậy, mặt nhìn đêm khuya.

Sống lưng Mặc Thâm Dạ không khỏi có chút rét run.

"Anh cho rằng như vậy có thể ngăn cản em?" Phương Lam lạnh lùng mở miệng.

"Anh cũng không phải muốn ngăn cản em, chỉ là em nói ba không chết, cho nên anh cảm thấy chúng ta cần cẩn thận tra rõ, sau đó sẽ xử lý chuyện này!"

"Cái này và cái đó là hai chuyện khác nhau, hơn nữa em không cần cùng anh điều tra, giống như anh là hiếu tử, em ghét nhất, em cũng không muốn nhìn thấy anh, gặp lại!" Phương Lam đột nhiên tức giận nói, đột nhiên mở cửa xe, trong khi xe vẫn còn chạy, nhảy xuống xe.

"Lam Lam ——" Mặc Thâm Dạ sợ hãi kêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.