Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 94




Tuy không thân lắm nhưng ông ta cũng từng tham gia mấy bữa tiệc xã giao với Lục Hoàng Vỹ, tính ra cũng là người quen.

Nếu cậu cả nhà họ Lục đồng ý xen vào việc này, nói không chừng có thể thay đổi được kết cục của việc này?

Thậm chí biết đâu việc này chỉ là do cậu hai Lục nhất thời hồ đồ, hoặc có thể bị hàng này lừa rồi.

Bây giờ nếu Lục Hoàng Vỹ đích thân ra mặt, biết đâu chừng có thể vạch trần bộ mặt thật của thứ hàng này, khiến anh ta bẽ mặt!

Phải biết rằng địa vị của Lục Hoàng Vỹ cao hơn Lục Hạo Sơn gấp nhiều lần!

Khi Lục Hoàng Vỹ bước vào cửa hàng, ông chủ Lý lập tức bước tới cười nghênh đón, nịnh nọt nói: "Cậu cả Lục, cậu còn nhớ tôi không?"

"Tôi là tổng giám đốc Lý của thương hội Giang Thành, đã từng gặp cậu một lần."

Lục Hoàng Vỹ liếc nhanh nhìn ông ta, nhưng…

Khi anh ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng trong đám người thì.

Trong nháy mắt, cả người anh ta run rẩy, lông tơ dựng đứng lên!

Anh ta bước như bay về phía Dương Tiêu khom người chào hỏi nói: "Dương, anh Dương, sao anh lại tới đây?"

Ông chủ Lý ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn cảnh tượng này.

Khi mọi người vẫn chưa biết người mới tới là ai thì Lục Hạo Sơn đã hô lên: "Anh, sao anh lại tới đây?"

Cái gì?

Người này chính là anh trai của Lục Hạo Sơn?

Nói như vậy anh ta chính là Lục Hoàng Vỹ - cậu cả nhà họ Lục, nhân vật hô mưa gọi gió ở Giang Thành.

Thế mà lúc này Lục Hoàng Vỹ lại khom người chào hỏi Dương Tiêu!

Mọi người bị đả kích tinh thần quá nặng nề. Lập tức đám nhân viên có mặt ở cửa hàng đều co đầu rụt cổ, ai cũng cứng ngắc người như tượng sáp.

Thì ra hôm nay Lục Hoàng Vỹ rảnh rỗi nên mới có thời gian tới đây thị sát cửa hàng.

Lục Hạo Sơn kể hết chuyện vừa xảy ra trong cửa hàng cho Lục Hoàng Vỹ nghe xong, anh ta lập tức giận dữ nhìn đám nhân viên kia, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người ông chủ Lý.

"Lúc nãy ông muốn nói gì với tôi?"

"A!"

"Tôi không muốn nói gì." Ông chủ Lý run run nói.

"Còn không mau xin lỗi anh Dương ngay?" Lục Hoàng Vỹ giận dữ quát lên.

Anh ta thật sự không quên lúc đấu giá Dương Tiêu rất thong thả giải quyết quyền vương ngầm Mậu Lĩnh, sau đó còn để lộ ra thẻ Hắc Kim Long Hoàng!

Hơn nữa còn là thẻ số một!

Chắc chắn thân phận của Dương Tiêu sâu không lường được!

Lục Hoàng Vỹ vừa hét lên ông chủ Lý lập tức quỳ phịch xuống, dập đầu nhận tội với Dương Tiêu.

Hai cậu chủ nhà họ Lục còn tỏ ra thấp kém trước mặt Dương Tiêu, thì một ông chủ nhỏ bé như ông ta là cái thá gì?

Dương Tiêu không hề để ý tới người đàn ông hói đầu này. Anh chỉ quay người mỉm cười hiền lành, dễ gần nhìn hai cậu chủ nhà họ Lục và cửa hàng trưởng mới nhậm chức.

"Vậy bây giờ tôi có thể xem xe được chưa?"

Anh vừa nói xong ba người còn lại ngớ người.

Lục Hạo Sơn: "Anh, anh xin mời..."

Lục Hoàng Vỹ: "Nếu, nếu anh thích chiếc nào thì cứ lấy chạy, tính tiền cho em là được..."

Cửa hàng trưởng nhỏ con ngắc ngứ: "Xin mời... Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Dương Tiêu mỉm cười, mua chiếc Panamera như dự định ban đầu.

Vốn dĩ Dương Tiêu định tự trả tiền, nhưng Lục Hoàng Vỹ quá nhiệt tình nhất định giành trả tiền cho bằng được nên anh cũng không khách sáo với anh ta.

Không lâu sau Dương Tiêu liền lái xe rời khỏi cửa hàng, để lại cảm giác khiếp sợ, may mắn và hối hận trong lòng những người có mặt trong cửa hàng.

Chạng vạng, Dương Tiêu lái xe đi đón Hinh Nhi và Lương Nhã Trân, lập tức hai mẹ con xinh đẹp ngạc nhiên không thôi.

Nhất là nhóc con, cực kỳ tò mò, lúc ở trong xe cô bé hết nhìn trái lại nhìn phải, còn Lương Nhã Trân lại vô cùng tò mò nhìn người đàn ông này.

Trong lòng cô nghĩ thầm anh lấy đâu ra tiền mà mua chiếc xe xịn như vậy?

Cô không nhịn được hỏi, ai ngờ Dương Tiêu lại rất hời hợt nói: "Người khác tặng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.