Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 53




“Thực ra, tối nay anh có thể xuất hiện bên cạnh tôi vào lúc tâm trạng tôi sa sút nhất cần có người bầu bạn nhất đã khiến tôi rất vui rồi.

“Cám ơn anh, Dương Tiêu.”

Dương Tiêu sờ mũi một cái: “Tôi đã hỏi Đổng Yến Châu giúp cô rồi, bà ấy nói sẵn lòng phá hợp đồng.”

“Bà ấy ưng ý tài năng của cô chứ không phải là tập đoàn Lương Thiên.”

“Chỉ cần cô tự lập nghiệp, thành lập một công ty thuộc về chính cô, bà ấy sẵn sàng phá hợp đồng với Lương Thiên, hợp tác với cô.”

“Ồ?”

Lương Nhã Trân mở to đôi mắt xinh đẹp, khó tin ra mặt: “Thật à?”

“Nhưng, nhưng mà phá hợp đồng phải nộp phạt tiền vi phạm hợp đồng những 200 triệu.”

Dương Tiêu cười một tiếng: “Điều này chẳng phải nói lên giá trị của cô lớn hơn 200 triệu này sao?”

Trong thời gian ngắn, Lương Nhã Trân cảm thấy hạnh phúc tới quá bất ngờ, thậm chí cô không tin nổi lời Dương Tiêu nói là thật hay giả cho tới khi Dương Tiêu đưa di động cho cô xem một bản hợp đồng điện tử.

Đổng Yến Châu cực kỳ có lòng, đã chuẩn bị xong cả hợp đồng điện tử.

Trong chớp mắt, Lương Nhã Trân thấy sống mũi cay xè, không kìm lòng được nhào tới ôm Dương Tiêu, nức nở nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”

“Dương Tiêu, cám ơn anh...!”

Trong thời gian ngắn, Dương Tiêu thấy mùi hương nồng nàn ngập trong vòng tay, anh có thể cảm nhận được ngực người phụ nữ này đang run lên vì khóc và kích động.

Có điều, rất nhanh chóng, Lương Nhã Trân nhận ra gì đó, lập tức rụt người về, mặt còn đỏ hơn lúc nãy.

Cô liếc trộm Dương Tiêu một cái, tim đập thình thịch, không ngờ cô lại chủ động ôm anh…

Xưa giờ cô chưa từng làm vậy với bất kỳ người khác giới nào…

Không ngờ đúng lúc này lại có vài tên du côn lên tiếng.

“Ồ, ngồi đây hẹn hò đấy à?”

“Mới nghe mấy anh em nói ở đằng này có một cô ả say rượu rất tuyệt, chậc chậc, đúng là rất tuyệt.”

“Thằng ranh kia, khôn hồn thì cút ngay đi, đại ca chấm con bé này rồi.”

Dương Tiêu nhìn lại thì thấy có dăm gã đàn ông trông như lũ côn đồ đi tới đây, chúng nhìn cơ thể Lương Nhã Trân bằng ánh mắt thèm khát.

Dương Tiêu đang định đứng dậy tiện tay dạy cho bọn chúng một bài học thì cô nhẹ nhàng níu tay anh lại.

“Tôi biết anh đánh nhau rất giỏi nhưng tôi không muốn thấy anh đánh nhau… Tôi sợ anh bị thương.”

Lương Nhã Trân nhìn sâu vào mắt Dương Tiêu.

Mặc dù biết cô đang lo cho anh nhưng Dương Tiêu vẫn không nhịn được cười.

Anh đường đường là Đế tôn, vậy mà còn lo anh sẽ bị thương vì dạy dỗ mấy thằng du côn…

“Vậy cô nói phải làm sao?”

Lương Nhã Trân cắn nhẹ cánh môi như trái anh đào: “Chúng ta chạy đi!”

Dương Tiêu dịu dàng cười một tiếng: “Hôm nay tâm trạng cô không được tốt, nghe theo cô lần này.”

Thấy Dương Tiêu đồng ý, Lương Nhã Trân rất vui, đang định đứng dậy bỏ chạy thì toàn thân bỗng mất trọng tâm.

“Ối!”

Cô giật mình hét lên, nhận ra Dương Tiêu đã bế bổng cô lên bỏ chạy.

Mấy gã côn đồ sững sờ, chỉ chớp mắt Dương Tiêu đã chạy xa mười mấy mét!

“Mẹ kiếp, đuổi theo!”

“Thằng ngu, tưởng có thể vác gái chuồn đi như vậy à?”

Bọn chúng vốn nghĩ Dương Tiêu bế một cô gái trong lòng thì chắc chắn không chạy nhanh được nhưng chẳng bao lâu sau, bọn chúng đã phải trợn tròn mắt.

Khoảng cách ngày càng bị nới rộng, chẳng bao lâu sau, bọn chúng đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng hai người đó đâu nữa.

...

“Thực ra, nghĩ kỹ một chút thì anh đúng là tốt thật, mặt mày đẹp trai, vóc dáng cao ráo, hình thể đẹp mắt.”

“Nếu không phải lạnh lùng, hung dữ như vậy thì sao có thể không kiếm nổi bạn gái được…”

“Nếu bình thường anh dịu dàng với tôi một chút thì tốt biết bao…”

Lương Nhã Trân nằm trong ngực Dương Tiêu, nhìn cảnh đêm nhanh chóng vụt qua, lặng lẽ ngắm người đàn ông bế mình, mượn hơi rượu mạnh dạn nói ra đôi chút suy nghĩ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.