Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 27: Cần chấm ít xì dầu rồi ăn không




“Phải rồi, suýt thì quên mất.”

Đinh Vũ Bạc đột nhiên đứng dậy lấy trong túi ra một hộp gì đó, sau đó mở ra trước mặt mọi người.

“Nhã Trân, sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em.”

Thấy bên trong có một sợi dây chuyền bạc mặt hình trái tim, Lương Minh Trạch có chút kinh ngạc, thứ này vừa nhìn đã biết không rẻ rồi!

Lương Nhã Trân cũng có chút sững sờ.

“Cảm ơn anh, nhưng thứ này đắt quá, em không thể nhận.” Lương Nhã Trân lịch sự nói một câu.

Cô không muốn nhận quà của Đinh Vũ Bạc, càng không nói đắt như thế này.

Kết quả Đinh Vũ Bạc trực tiếp đẩy chiếc hộp đến trước mặt Lương Nhã Trân, tình cảm nói.

“Nhã Trân, mấy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau, đây là tâm ý của anh, cũng tượng trưng cho nỗi nhớ của anh với em suốt bấy lâu nay, em không thể không nhận.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà nữa, nhận đi, Đinh Vũ Bạc anh đâu thể giống như một số người nào đó, đến sinh nhật của Nhã Trân cũng không quan tâm, đến một món quà cũng không chuẩn bị?

“Một người đàn ông, đến một món quà cho người mình yêu cũng không có thì còn ra gì nữa?”

Đinh Vũ Bạc nói một mạch những lời đã tính trước, còn thi thoảng nhìn về phía Dương Tiêu.

Nhìn Dương Tiêu không nói một lời, anh ta không nhịn được mà cười, cho rằng tên shipper này chắc chắn tự ti rồi.

Nghe những lời này, tuy Lương Nhã Trân không ôm ấp bất cứ hy vọng gì, nhưng cô vẫn mong chờ nhìn Dương Tiêu trong vô thức.

Kết quả chỉ thấy Dương Tiêu ăn nốt miếng cơm sáng, đứng dậy đi về phía phòng, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

“Ha.”

Nhìn thấy cảnh này, Đinh Vũ Bạc không nhịn được cười ra tiếng, còn tưởng người này muốn làm gì cơ, hóa ra lại vào phòng trốn mất rồi.

Lương Nhã Trân cũng hơi ngây người, sau đó có chút thất vọng.

Thầm nghĩ cho dù anh không làm được chuyện gì cũng đừng đến mức đi vào phòng trốn trong lúc này chứ?

Nhưng rất nhanh, họ lại thấy Dương Tiêu đi ra từ phòng, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

Lạch cạch một tiếng, Dương Tiêu ném chiếc hộp lên bàn.

“Quà sinh nhật.”

Lương Nhã Trân bất ngờ nhìn Dương Tiêu một cái rồi mở hộp ra.

Thoáng chốc, cô như nghẹt thở!

Trong hộp có một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh tuyệt đẹp, dưới ánh sáng tự nhiên, sợi dây phát ra những màu sắc rực rỡ!

Hai sợi dây chuyền đặt cạnh nhau, sợi dây của Đinh Vũ Bạc như biến thành món đồ vỉa hè vậy, cao thấp rõ ràng!

Hơn nữa, Lương Nhã Trân lập rất nhanh đã nhận ra, đây không phải chính là sợi dây chuyền mà cô nói thích tối hôm đó sao?

Không ngờ Dương Tiêu lại giữ lại để dành cho cô!

Thoáng chốc, đôi mắt nhìn sợi dây của cô ngấn nước.

Nhìn thấy nữ thần trong tim lờ đi món quà của mình, lại sững người nhìn chằm chằm món quà của Dương Tiêu.

Cả mặt Đinh Vũ Bạc tối sầm lại!

Anh ta cũng ngay lập tức nhìn món quà của Dương Tiêu, kết quả vừa nhìn cũng ngây người.

Sợi dây chuyền này, chính là Thuần Bạch Chi Tâm tiếng tăm lừng lẫy!

Thuần Bạch Chi Tâm, là món đồ được nhà họ Trịnh giành lấy trong buổi đấu giá tại Đông Hải ba năm trước!

Khi đó giá bán là 6666 vạn!

Nếu đã là đồ quý của nhà họ Trịnh, vậy sao có thể xuất hiện trong tay của tên shipper này?

Chỉ có một lý do, đây là đồ giả!

“Ha ha, khá đấy, dây chuyền không tệ… chỉ đáng tiếc là đồ giả.”

“Nhưng làm giả tinh vi đến độ này, tôi đoán giá cả chắc cũng không thấp nhỉ? Dựa vào mức thu nhập của shipper, cũng không dễ dàng gì.”

Đinh Vũ Bạc khoanh tay, cười nhẹ nhìn Dương Tiêu.

Lời vừa dứt, tất cả đều ngây người.

Lương Minh Trạch nghi hoặc: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”

Đinh Vũ Bạc bắt đầu giải thích.

“Mọi người biết không, sợi dây chuyền Thuần Bạch Chi Tâm tiếng tăm lẫy lừng này là đồ mà nhà họ Trịnh giành được trong buổi đấu giá tại Đông Hải ba năm trước.”

“Nếu sợi ở nhà họ Trịnh là thật, vậy mọi người có còn thấy sợi này là thật nữa không?”

Khóe miệng Đinh Vũ Bạc cong lên giễu cợt.

“Không ngờ rằng, bây giờ đồ giả lại giống thật đến như vậy, nếu không phải cháu thông minh lanh lợi thì xém chút cũng bị lừa rồi.”

Nghe Đinh Vũ Bạc nói như vậy, Lương Minh Trạch và Lương Nhã Trân cũng bán tín bán nghi nhìn Dương Tiêu.

Kết quả lúc này Hinh Nhi đứng ra nói: “Cha không tặng đồ giả đâu!”

Đối diện với tiếng hét giận dữ của cô bé, mặt Đinh Vũ Bạc biến sắc, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự nhã nhặn đáp: “Bạn nhỏ, cháu bị lừa rồi biết không?”

Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu trách cứ: “Thật ra, anh tặng đồ giả lừa bọn tôi, lừa Nhã Trân, đều có thể tha thứ.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. A Chức

2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

4. Em Quyến Rũ Hơn Họ

=====================================

“Dù sao mọi người đều đã trưởng thành, kinh tế của anh có hạn, chúng tôi có thể hiểu được.”

“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể lừa trẻ con chứ!”

“Cha mẹ là tấm gương của con cái, hành động này của anh vô tình sẽ dạy cô bé nói dối!”

“Anh nói xem, chuyện này ảnh hưởng tới sự phát triển của trẻ đến thế nào?”

Nói tới đây, anh ta quay đầu tức giận nói với Lương Nhã Trân: “Nhã Trân, tuy anh không biết mối quan hệ của hai người nhưng!”

“Vì suy nghĩ cho tương lai của Hinh Nhi, anh cảm thấy em nên nhìn nhận kỹ càng hơn, chọn người đàn ông thực sự tốt với mẹ con hai người!”

Nhìn thấy bộ dáng hiên ngang mượn chuyện thể hiện của Đinh Vũ Bạc, Dương Tiêu lắc đầu cười, từ từ đi tới trước mặt Đinh Vũ Bạc.

“Anh luôn miệng nói đồ giả, cho rằng tôi nói dối, rêu rao bản thân cứ như sứ giả chính nghĩa vậy.”

“Nhưng nếu tôi chứng minh được sợi dây chuyền này là đồ thật thì sao?”

“Anh có định xin lỗi vì đã vu khống tôi không?”

Từng lời từng câu của Dương Tiêu đanh thép vang lên, lại hợp tình hợp lý, bỗng chốc khiến Đinh Vũ Bạc không nói được chữ nào.

Đặc biệt khi anh ta đối mắt với Dương Tiêu, như bị nghẹt thở vậy!

Vậy mà lại thua khí thế của một tên shipper, thoáng chốc khiến Đinh Vũ Bạc có chút bực tức bối rối.

Tuy Đinh Vũ Bạc cũng không tính là hào môn quyền quý gì nhưng tốt xấu gì cũng khấm khá, tương lai rộng mở!

Anh ta còn cần nể mặt một tên shipper sao?

“Ha ha, tôi xin lỗi?”

“Anh nói Đinh Vũ Bạc tôi vu khống một tên shipper sao? Nói không dễ nghe nhưng mà anh xứng sao?”

“Tôi biết ngay mà, tôi vạch trần anh trước mặt mọi người, khiến anh xấu hổ nên tức!

“Nhưng cho dù như vậy, cũng không có lý do gì để anh la lối om sòm cả!”

“Hôm nay tôi nói đến đây thôi, nếu anh có thể chứng minh sợi dây chuyền này là thật thì ngay tại đây, tôi sẽ ăn sợi dây này của mình!”

Dương Tiêu cười ha ha nói: “Được.”

Sau đó cầm điện thoại lên gọi ngay cho bên đấu giá sợi dây chuyền Thuần Bạch Chi Tâm này tại buổi đấu giá năm đó, bảo họ cho người đến đích thân giám định.

Loại đồ đấu giá đẳng cấp như thế này được hưởng phục vụ trọn đời.

Bên đấu giá cũng có chi nhánh ở Giang Thành, chưa đến nửa tiếng, chuyên gia giám định đã tới rồi.

Mọi người nhìn chuyên gian bận bịu liền mười mấy phút, cuối cùng, bỏ kính xuống, hút sâu.

Mọi người đều ngừng thở, chờ đợi đáp án.

Mãi lâu sau, anh ta cuối cùng cũng mở lời, giọng điệu bất ngờ: “Không sai, đây chính là Thuần Bạch Chi Tâm, không giả chút nào!”

Lời này vừa dứt, Đinh Vũ Bạc liền cứng đờ người, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Không ngờ rằng, Thuần Bạch Chi Tâm trong truyền thuyết lại ở đây! Mọi người phải giữ gìn cẩn thận nhé, ha ha!”

Nhìn chuyên gia giám định rời đi, Dương Tiêu cười nhẹ đẩy hộp dây chuyền tới trước mặt Đinh Vũ Bạc: “Cần chấm ít xì dầu rồi ăn không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.