Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 210




Bên trong truyền đến giọng nói hơi quen thuộc: “Haha, mày là Dương Tiêu đúng không?”

“Mày đang tìm chỗ dựa này à?”

“Tao nói cho mày biết, ông đây chính là lão Vinh! Tên vô dụng Trần Diệu Dương kia đã bị bọn tao phế rồi, bây giờ đã sắp đến lượt của mày.”

“Từ hôm nay trở đi, chủ nhân của thế giới ngầm khu vực này chính là lão Vinh tao, còn thời đại của Trần Diệu Dương đã kết thúc rồi!”

“Ha ha ha!”

Dương Tiêu nghe xong thì cau mày, không ngờ bên trong lại xảy ra không ít chuyện.

Nhìn thấy phản ứng của Dương Tiêu, cũng như nghe thấy giọng nói của lão đại bọn họ trong điện thoại, hiện trường nhất thời cười vang.

“Ha ha ha, giọng nói của lão đại chúng ta vẫn khá tốt đúng không?”

“Tụi mày hãy nhìn thằng ngốc này đi, còn học theo người khác tìm chỗ dựa nữa chứ.”

"Tao nói cho mày biết, chỗ dựa của mày đã bị bọn tao đạp đổ rồi, sau này thế giới ngầm Đông Hải sẽ không còn là nơi để mày diễn kịch nữa, biết chưa? Thằng vô dụng!”

“Ha ha ha!”

Lưu Đạt Thành thông qua video chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Anh ta liền ra lệnh cho thuộc hạ đưa điện thoại đến trước mặt Dương Tiêu.

Thông qua video, Lưu Đạt Thành ngồi chéo chân nhìn Dương Tiêu từ trên cao chế giễu: “Thế nào? Anh có bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”

“Chỉ trong một đêm, chỗ dựa của anh đã bị đá ra ngoài rồi, bây giờ chủ nhân của thế giới ngầm khu vực này đã do người của tôi tiếp quản.”

“Anh không ngờ tới đúng không? Ha ha ha!”

Tối qua, Tranh Khải Thái đã dẫn Tranh Vân Phong và lính đánh thuê về nước rồi diệt sạch toàn bộ thế lực của Trần Diệu Dương.

Bá chủ thế giới ngầm ở khu Thân Đông mới giải phóng đã lặng lẽ đổi chủ, lão Vinh đã thay thế Trần Diệu Dương làm chủ nhân nhiệm kỳ mới.

Bọn họ nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt giễu cợt, muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh.

Ai dè Dương Tiêu lại vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí còn hời hợt nói một câu: “Ồ, thế à?”

Dương Tiêu nhàn nhã tiếp tục lấy điện thoại ra: “Vậy thì xem ra chủ nhân này phải thay đổi lần nữa rồi.”

Dứt lời, mọi người đều choáng váng.

Sau đó là tiếng cười chế giễu liên tục vang lên.

“Thay đổi lần nữa ư? Ha ha ha!”

“Mày nghĩ mày là ai?”

Mọi người đều cho rằng Dương Tiêu chỉ đang cố giả vờ, không muốn chấp nhận sự thật này.

Chỉ thấy Dương Tiêu lặng lẽ gọi lần nữa.

“Nghịch Luân đúng không?”

Dương Tiêu kể sơ lược mọi chuyện.

Sau khi Trương Nghịch Luân biết được mọi chuyện đã bùng lửa giận ngút trời.

“Đế tôn, tôi sẽ đích đi qua đó xử lý ngay.”

Mọi chuyện xảy ra đột ngột dẫn đến tin tức nhất thời chưa truyền đến chỗ của Trương Nghịch Luân, ai dè đối phương đã đến trêu chọc Đế tôn rồi.

Người cha đỡ đầu Đông Hải này chỉ cảm thấy bọn họ đang cực kỳ coi thường uy nghiêm của mình, nên ông ấy không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Càng không thể chấp nhận việc đối phương dám bất kính với Đế tôn.

Trương Nghịch Luân cần phải đích thân xuất hiện để xử lý chuyện này.

Thấy Dương Tiêu hình như vẫn đang gọi người, bọn họ đều nở nụ cười.

Tên cầm đầu chế nhạo: “Mày vẫn còn giả vờ gọi người à? Mày đừng giả vờ nữa, chỗ dựa của mày đã mất rồi.”

Lưu Đạt Thành nở nụ cười nắm chắc phần thắng: “Anh cứ việc gọi đi, để tôi xem anh còn có thể gọi ai đến.”

Rất nhanh, lúc bọn họ chuẩn bị nhìn thấy Dương Tiêu bị bẽ mặt thì.

Brừm brừm!

Từng tiếng nổ vang truyền đến công trường.

Mọi người quay đầu lại, nhưng đập vào mắt là cảnh tượng mà bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Chỉ thấy mười hai mười ba chiếc Hummer đang chạy tới.

Chính giữa còn có một chiếc Lincoln bản dài đang từ từ lái tới.

Nhất thời sự phô trương khiến đám lưu manh ban nãy vẫn còn hưng phấn bỗng ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy biển số xe là “Thân A88888”.

Đám lưu manh này chợt nghĩ tới điều gì đó.

Nhất là khi bọn họ liên tưởng đến nhân vật giống như Hoàng đế thế giới ngầm của Đông Hải kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.