Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 209




Lương Nhã Trân cũng rất bất đắc dĩ.

Dương Tiêu và Trương Gia Giai mang tài liệu đến cửa rồi mở ra cho bọn họ xem.

Trương Gia Giai chống nạnh tức giận bất bình nói: “Bây giờ chứng cứ đã xác thực, vấn đề không nằm ở trong sản phẩm của chúng tôi.”

“Nếu các người vẫn không chịu rời đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vừa dứt lời, đám lưu manh này liếc nhìn nhau rồi cười hì hì.

“Cô nói đó là chứng cứ sao? Ai mà biết liệu mấy chứng cứ này của cô có phải là ngụy tạo hay không?”

Người phụ nữ trung niên cười mỉa mai.

“Bà!” Trương Gia Giai không ngờ rằng đám người này có thể vô lại đến mức độ này.

Dương Tiêu nhận ra lý lẽ đã không còn tác dụng, nên tiến lên một bước ngay.

“Xem ra ý của các người là muốn gây sự vô cớ đúng không?”

Giọng nói của Dương Tiêu cực kỳ lạnh.

Anh vừa mở lời, dường như cả không gian đã hạ xuống vài độ.

Nhất thời, không ít tên lưu manh đều bị luồng khí thế này dọa cho khiếp sợ, không rét mà run.

Nhưng một người ở trong đám đông vẫn khẽ nói một câu: “Này, mày đừng sợ anh ta!”

“Cậu Lưu đã nói rồi, chỗ dựa của người này đã mất rồi.”

Dứt lời, mọi người mới phản ứng lại, nhất thời hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm cho bản thân.

Tên cầm đầu quan sát xung quanh rồi cười ha hả: “Ranh con, ở đây không tiện nói chuyện, mày có muốn ra ngoài nói vài lời không?”

Nếu anh không đồng ý, vậy có nghĩa là anh muốn đánh nhau rồi, bọn họ thầm nghĩ, lừa tên này ra ngoài sẽ dễ đánh hơn.

Trương Gia Giai nghe vậy thì vội vàng lo lắng kéo Dương Tiêu: “Anh đừng đi theo bọn họ, cẩn thận bọn họ gây bất lợi cho anh đấy.”

Ai dè Dương Tiêu lại cười nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ đi nói vài lời với bọn họ. Bọn họ rời khỏi đây thì các cô mới có thể làm việc bình thường được.”

Nói xong, Dương Tiêu đi xuống lầu cùng bọn họ. Trương Gia Giai hơi lo lắng, gấp đến mức giậm chân, quyết định quay lại bảo Lâm Minh Tâm đi theo.

Dù gì Lâm Minh Tâm cũng biết đánh.

Khi đi tới công trường không một bóng người ở bên ngoài tòa nhà, bọn họ dứt khoát không giả vờ nữa.

Dù gì Lưu Đạt Thành cũng đã căn dặn bọn họ, hôm nay bọn họ đến chỉ với hai mục đích.

Một là đến công ty gây sự, hai là nếu có cơ hội thì trả thù Dương Tiêu một trận.

Hôm nay cơ hội đã đến rồi.

Tên cầm đầu gác gậy bóng chày lên vai, nhìn Dương Tiêu từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Ranh con, có phải mày đã quyết tâm muốn lo chuyện bao đồng đúng không?”

Sau khi liếc nhìn đám người này, bây giờ Dương Tiêu mới chợt nhận ra: “Tôi đã nói rồi mà, nhìn các người hơi quen, các người là người của lão Vinh đúng không?”

“Xem ra lần trước mấy người vẫn chưa bị Trần Diệu Dương dạy cho một bài học thê thảm.”

Dứt lời, bọn họ liền liếc nhìn nhau rồi bật cười.

“Nếu đã như vậy rồi, bọn tao cũng đi thẳng vào vấn đề. Đúng vậy, hôm nay ông đây dẫn các anh em đến đây là để tìm tụi mày tính sổ.”

“Nếu mày có bản lĩnh thì bảo Trần Diệu Dương đến đây trừng trị bọn tao lần nữa đi.”

“Bằng không ngày nào anh em tụi tao cũng đến đây gây sự.”

Dứt lời, bọn họ đều bắt đầu cười vô cùng hống hách.

Dương Tiêu cười khẩy: “Được thôi, là các người tự yêu cầu đấy nhé.”

Nói xong, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Diệu Dương.

Đám người này thấy thế không những không sợ, mà còn khoanh tay trước ngực nhìn Dương Tiêu, vẻ mặt đầy chế giễu.

Bọn họ khoanh tay trước ngực nhìn Dương Tiêu, chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt.

Thậm chí có người còn lén gọi cho Lưu Đạt Thành để báo cáo: “Cậu Lưu, tên ngốc đó bắt đầu gọi rồi.”

Lưu Đạt Thành nghe vậy thì không khỏi cười to: “Anh mau mở cuộc gọi video với tôi đi.”

“Tôi muốn chiêm ngưỡng phản ứng của tên vô dụng đó sau khi biết được sự thật.”

Tên kia không nói hai lời, mà mở cuộc gọi video cho Lưu Đạt Thành xem trực tiếp hiện trường ở đây.

Dương Tiêu gọi hai lần, phát hiện không có ai nghe máy thì cảm thấy thật kỳ lạ.

Sau lần thứ ba, cuối cùng cũng có người nghe máy, nhưng anh lại phát hiện đó không phải là giọng nói của Trần Diệu Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.