Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 158




Nếu thật sự Tranh Vân Phong đích thân ra tay.

Toàn bộ Đông Hải sẽ nghênh đón một cơn mưa đẫm máu.

...

Sau khi vụ niêm phong được giải quyết, tập đoàn Nhã Trân đã hoạt động trở lại.

Dương Tiêu nằm trên giường, nhìn Lương Nhã Trân vừa mới tắm xong, ngâm nga một giai điệu rồi choàng khăn lên mái tóc ướt thì biết ngay công ty của bọn họ đã vượt qua khó khăn.

Người phụ nữ này giống y như cha của cô, ruột để ngoài da, không bao giờ biết che giấu cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, đây cũng chính là nét dễ thương của cô.

Bên kia, Dương Hinh Nhi đã chính thức nhập học trường mẫu giáo Hart, bây giờ cô bé đang đuổi theo Đại Uông chơi trong đại sảnh, thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt.

Sau khi xác nhận rằng cô bé rất thích thú, tâm trạng không bị ảnh hưởng bởi việc chuyển trường, Dương Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai người đẹp một lớn một nhỏ, một người được chuyển đến công ty mới và một người được chuyển đến ngôi trường mới, nhưng cuối cùng họ vẫn vững vàng vượt qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Dương Tiêu bỗng cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.

Dương Tiêu cầm lên và thấy là Trần Hạnh đã khỏi bệnh gọi đến.

Anh biết ngay là chuyện gì.

Anh đi ra ngoài khu nhà cao cấp nghe điện thoại, quả nhiên, chính là chuyện lần trước đã đề cập đến.

Trong vụ ngộ độc của Dương Hinh Nhi lần trước, Trần Hạnh và anh đã nhắc đến ông nội của Tô Tiểu Hạnh là lão Trâu đang mắc một căn bệnh không phải bình thường.

Tình hình không được khả quan cho lắm, cần phải tìm được vài loại dược liệu cực kỳ quý hiếm được ghi chép trong sách cổ.

Dương Tiêu vẫn nhớ rõ, đang định hoàn thành cuộc tìm kiếm thì Trần Hạnh đã gọi điện tới.

“Anh bạn nhỏ, tôi đã liệt kê thông tin về một số dược liệu mà tôi cần rồi.”

Dương Tiêu nghe vậy, lập tức nói: “Gửi vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ lập tức cho người đi tìm.”

“Vậy nhờ cậu rồi.”

Những dược liệu này cực kỳ quý hiếm, không thể thay thế bằng những dược liệu khác.

Tuy nhiên, Trần Hạnh biết rằng thủ đoạn của Dương Tiêu rất thông thiên, có lẽ anh sẽ tìm được thì sao?

Không cần nói nhiều lời, ông ấy lập tức gửi qua cho Dương Tiêu.

Dương Tiêu nhìn thấy tổng cộng có bảy loại, lập tức gửi thông tin cho Trương Nghịch Luân, yêu cầu ông ấy lập tức sắp xếp người điều tra tìm kiếm.

Trương Nghịch Luân là bạo chúa ngầm lớn nhất Đông Hải, có mối liên hệ trong mọi tầng lớp xã hội, vì vậy ông ấy là ứng cử viên thích hợp nhất.

Vừa mới gửi xong, kết quả sau lưng bất chợt vang lên một câu.

“Oa ui!”

Dương Tiêu cất điện thoại đi, nhìn lại thì thấy Trương Gia Giai đang thoải mái cười hì hì: “Bị doạ cho sợ à?”

Sau đó lại nhìn điện thoại của Dương Tiêu.

“Á à, một mình lẳng lặng trốn ra đây, gọi điện cho ai đó?”

Trương Gia Giai nở một nụ cười xấu xa và nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu với ý xấu.

“Lẽ nào lại gọi cho mấy cô gái xinh đẹp? Hừ hừ, có phải đã có người phụ nữ nào ở bên ngoài sau lưng Trần Trân của chúng tôi không? Nói thật đi!”

Dương Tiêu không trả lời: “Đã mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ, làm gì vậy?”

Trương Gia Giai hít một hơi thật lớn, đưa tay ra đặt ở sau đầu nói: “Tôi ngắm cảnh rồi ngủ thiếp đi mất.”

Nhìn ra toàn cảnh thành phố Đông Hải tráng lệ dưới chân núi, cô ấy lại lặng lẽ nhìn trộm Dương Tiêu.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng đã thay Nhã Trân kiểm tra Dương Tiêu, đi dụ dỗ anh.

Kết quả là lúc đó Dương Tiêu đã không hề lung lay.

Vì vậy, chẳng lẽ anh đã có người phụ nữ khác sau lưng Nhã Trân rồi chăng?

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cũng quá đột ngột rồi.

Nhanh như chớp, Trương Gia Giai đã để xõa mái tóc gợn sóng bồng bềnh được búi cao qua vai trông quyến rũ lạ thường.

Sau đó, cô ấy kéo viền cổ áo của bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người mình xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.