Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 119




“Yên tâm, cô bé không sao rồi, mấy cô cậu là người lớn hẳn cũng đã kiệt sức, về nghỉ ngơi đi, đừng loanh quanh ở đây ảnh hưởng đến cô bé.”

Trần Hạnh sâu xa nói một câu, cầm lấy hộp ngân châm của mình, nói tiếp: “Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là không sao hết.”

Sau khi nhận được sự cam đoan liên tục, Dương Tiêu mới hoàn toàn yên tâm.

Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.

Anh đứng dậy.

“Dương Tiêu…” Lương Nhã Trân nhìn anh.

“Nhã Trân, có một số chuyện cần tôi phải giải quyết ngay, con bé… giao cho cô chăm sóc.”

Lương Nhã Trân đoán được anh chuẩn bị đi làm gì.

Mặc dù cô không muốn nhìn thấy Dương Tiêu đi giết người, nhưng, sau khi biết được hậu quả của chuyện đó, cô vẫn gật đầu với ánh mặt kiên định.

Cho dù cô có tốt bụng thế nào thì hôm nay Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường, chuyện này đã vượt qua giới hạn quả cô.

Dương Tiêu rời khỏi phòng bệnh.

Lý Sơn Phàm, Linh Ân cùng bước lên: “Đế Tôn.”

Dương Tiêu nhìn bầu trời đêm lúc bốn giờ sáng, chỉ nói ra năm chữ.

“Tắm máu nhà họ Hàn.”

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Diệu Tường liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại.

“Cái gì cơ? Không liên lạc được là sao?”

“Không phải bảo là đi nhặt xác hai người à, đã bắt được nghiệt súc kia chưa?”

Đứa con trai Hàn Thế Văn đứng bên cạnh ông ta cau mày: “Cha, không thì để con cho người đi tìm hiểu.”

“Cha của nghiệt súc kia lại dám đụng đến anh của con, trêu chọc nhà họ Hàn ta thì nhất định phải trả cái giá đắt.”

Hàn Diệu Tường gật đầu: “Con đi sắp xếp đi.”

Hàn Thế Văn vừa mới đi thì một người làm bỗng bước vào.

“Thưa gia chủ, có người đến giao hàng.”

Giao hàng đến nhà sao?

Bốn năm giờ sáng, công ty vận chuyển nhà nào vẫn hoạt động vậy?

Hàn Diệu Tường sốt ruột nói: “Ai? Cái gì?”

“Không, không biết ạ, bọn họ đưa đồ đến rồi đi luôn.”

Nhìn người làm cầm theo một cái hộp đắt đỏ, Hàn Diệu Tường cau mày: “Mở ra xem đi.”

Không lằng nhằng, người làm mở hộp ra.

Hộp vừa được mở, thứ bên trong đập vào mắt… là bốn cái chuông.

“Chuông tiễn đưa, tiễn đưa…” Hàn Diệu Tường nhắc lại hai chữ sau, không khỏi phẫn nộ.

“Vớ vẩn.”

“Ai dám gửi chuông tiễn đưa cho nhà họ Hàn chúng ta?”

Còn chưa dứt lời, bỗng. Biệt thự nhà họ Hàn truyền đến những tiếng la hét thảm thiết.

Hàn Diệu Tường sững sờ: “Chuyện gì thế? Các người mau ra ngoài xem đi.”

“Không cần xem đâu.”

Đột nhiên.

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên.

Theo tiếng nói, Hàn Diệu Tường nhìn thấy một người đàn ông đang vững vàng bước vào sảnh chính biệt thự nhà họ Hàn.

Lúc thấy rõ khuôn mặt người đến, Hàn Diệu Tường suýt chút nữa ngã nhào.

Ôi, người đến chính là cha của nghiệt súc kia…

Dương Tiêu.

“Là cậu.”

“Dương Tiêu.”

Hàn Diệu Tường nhìn Dương Tiêu, vừa sợ vừa giận, chỉ vào bốn cái chuông kia.

“Có phải cậu đưa chuông tới không?”

Dương Tiêu lạnh nhạt cười trả lời: “Nhà họ Hàn các người nhớ cất kỹ mấy cái chuông đi.”

“Các người đã làm gì, không cần tôi phải nói nhiều nữa.”

“Cậu.” Hàn Diệu Tường tức giận, nhưng nghĩ đến Dương Tiêu có quan hệ với cha đỡ đầu Đông Hải - Trương Nghịch Luân, ông ta lại nhịn.

“Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì thế?”

“Cậu không có bằng chứng mà dám đặt chân vào nhà họ Hàn, còn tặng chuông tiễn đưa cho chúng tôi.”

“Chẳng lẽ ỷ vào người đỡ đầu mà cậu có thể vô lý, hành động ngang ngược sao?”

Nhìn thấy lão hồ ly vẫn cố nói điêu, Dương Tiêu khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghi âm đã được mã hóa.

Sắc mặt Hàn Diệu Tường lập tức trở nên xám xịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.