Trên đường đi, Trần Hạnh vô tình nhắc tới: "Đúng rồi anh bạn nhỏ, cậu có còn nhớ lần trước tôi đã đến chữa bệnh cho ông nội của Tô Tiểu Hạnh không?"
Dương Tiêu hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ ông ấy vẫn chưa chữa khỏi à?"
Chẳng lẽ trên đời này vẫn còn căn bệnh mà thần y không thể chữa được ư?
Chỉ thấy Trần Hạnh hơi khó khăn nói: "Tôi cũng không ngại nói thẳng tình trạng của ông nội cô ta, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải căn bệnh này trong bốn mươi năm hành nghề y."
"Tôi nghĩ, có lẽ đây không phải là căn bệnh thông thường... Rất có khả năng ông nội của cô ta đã bị cao nhân hạ độc."
"Cho dù là tôi, trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời ổn định tình trạng của ông nội cô ta, cùng lắm là kéo dài tính mạng đến đầu năm sau."
"Nếu không có mấy loại dược liệu cực kỳ quý hiếm được ghi chép trong sách cổ kia, tôi nghĩ ngay cả thần tiên cũng khó mà cứu được."
Không ngờ, chuyện này còn phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán của anh.
Lúc trước mình đã đồng ý với Tô Tiểu Hạnh sẽ cứu ông nội của cô ta, xem ra mình phải giúp cô ta một lần nữa.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là khám bệnh cho Hinh Nhi trước đã.
Dương Tiêu nhanh chóng chạy đến phòng y tế của trường mẫu giáo, ai dè lại phát hiện người ở bên trong đang nhốn nháo, như thể đang sốt sắng tìm kiếm gì đó.
Trên giường bệnh vẫn còn mấy học sinh khác đang hôn mê, nhưng lại không có bóng dáng của Hinh Nhi.
"Mấy người trông coi kiểu gì vậy, con gái của tôi đâu?"
Dương Tiêu hỏi.
Một giáo viên trường mẫu giáo nhìn thấy Dương Tiêu đã đến đây thì vội vàng lên tiếng: "Không, không ổn rồi, không biết từ khi nào Hinh Nhi đã biến mất rồi."
Biến mất ư?
Không ngờ bọn họ lại nói với anh rằng cô bé đã biến mất?
"Con bé biến mất là sao?"
Dương Tiêu chất vấn.
Đúng lúc này, chủ nhiệm phòng y tế đi tới trước mặt Dương Tiêu, tràn đầy lo lắng nói: "Rõ ràng ban nãy cô bé vẫn còn hôn mê nằm trên giường."
"Ai dè vừa mới chớp mắt, cô bé đã biến mất. Chúng tôi đã thông báo cho đội bảo vệ, video giám sát sẽ được gửi đến đây ngay..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết thì một nhân viên bảo vệ đã chạy vào nói: “Video đến rồi đây.”
Dương Tiêu cau mày: "Anh mau mở ra xem đi."
Đồng thời, anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng ban bố một tin nhắn: Lập tức điều động người kiểm tra toàn bộ camera giám sát xung quanh trường mẫu giáo, tra rõ từng kẻ khả nghi.
Bảo vệ mở đoạn video, mọi người đều vây quanh xem, chỉ thấy mười phút trước, quả thật Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Ai ngờ một lúc sau, không ngờ cô bé đã mở mắt ra.
Sau đó, nhân lúc người lớn không chú ý, cô bé đã lặng lẽ trèo xuống giường bệnh chạy ra ngoài.
“Hả, không ngờ cô bé lại tự ý chạy ra ngoài?” Giáo viên trường mẫu giáo ngạc nhiên.
Dương Tiêu cũng cực kỳ nghi ngờ, anh vốn cho rằng chuyện này liên quan đến hành động bắt cóc trả thù.
Ai ngờ cô bé lại tự ý chạy ra ngoài?
Nhân viên bảo vệ liền phát video giám sát ở các khu vực khác trong trường mẫu giáo.
Chỉ thấy cô bé bước đi hơi loạng choạng, như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sau khi đi một vòng trong trường mẫu giáo, cô bé đã đi ra cửa sau của trường, lặng lẽ đi theo dì quét dọn rác, chạy ra khỏi trường mẫu giáo.
Camera giám sát không quay được hình ảnh ở bên ngoài trường mẫu giáo.
"Chuyện, chuyện này..." Chủ nhiệm cực kỳ khó hiểu.
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp của Hinh Nhi cầm một tờ giấy vội vàng chạy tới nói: "Mọi, mọi người mau đọc xem."
"Hình như đây là thư do Hinh Nhi để lại ở trong ngăn kéo."
Dương Tiêu không nói hai lời nhận lấy lá thư, chỉ thấy bên trên viết: Hinh Nhi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, mà cô giáo lại không có ở đây...
Khó chịu quá... Hinh Nhi sắp chết rồi đúng không?
Chương trình thú cưng trên TV nói, lúc chó sắp chết đều sẽ rời xa chủ nhân lặng lẽ trốn đi, để chủ nhân khỏi phải đau lòng khổ sở...
Khó chịu quá... Hinh Nhi cũng phải trốn đi, không thể để cho cha mẹ phải đau lòng khổ sở...
Đọc xong bức thư, Dương Tiêu nghiến răng nghiến lợi, sải bước đi ra ngoài, rồi ngồi lên xe, lấy điện thoại ra.
"Lập tức điều động người kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở Giang Thành cho tôi."