Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 107




"Anh có biết vừa rồi nhìn thấy anh xông lên, tôi đã lo lắng thế nào không, tôi còn tưởng anh không muốn sống nữa chứ."

"Lỡ như anh cũng bị thương, chúng ta ai chăm sóc cho Hinh Nhi hả?"

Lương Nhã Trân không hiểu võ học, cô không thể nhìn ra chênh lệch giữa Dương Tiêu và cái tên râu ria kia là bao nhiêu.

Cô chỉ cảm thấy hành vi này vô cùng nguy hiểm.

Tuy Dương Tiêu đã nói với cô, bởi vì cô bị thương, cho nên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, khiến cô cực kỳ cảm động.

Cho tới bây giờ, một màn khi nãy vẫn khắc sâu vào trong đầu cô.

Nhưng, cũng chính bởi vì như vậy, cô càng không hi vọng Dương Tiêu sẽ làm chuyện mạo hiểm vì mình.

Dương Tiêu sờ cánh mũi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hết cách rồi, ai bảo người phụ nữ này có thể lấy chuyện của Hinh Nhi ra nói, Hinh Nhi có thể nói là uy hiếp duy nhất của anh.

Tắm nước nóng xong, trở lại trên giường lớn trong phòng, Lương Nhã Trân mới cảm thấy tâm tình của mình bình ổn lại.

Sau khi viết nhật ký như những ngày trước, cô không nhịn được gọi điện thoại cho Lâm Minh Tâm, hai người tán gẫu về chuyện hôm nay.

Đương lúc hai người nói đến người đàn ông râu ria kia, cuối cùng cũng phải đưa ra một kết luận, cho rằng ông ta chính là kẻ thù của Dương Tiêu trước kia.

Thậm chí Lâm Minh Tâm còn nghĩ đến chuyện người áo đen ở nhà trẻ trước đó, cho rằng chuyện này cũng là do kẻ thù trước kia của Dương Tiêu làm.

Lương Nhã Trân nghe vào trong tai, cũng hiểu được tám chín phần mười rồi.

Lâm Minh Tâm nhiệt tình nói: "Có điều hiện tại Dương Tiêu đã hoàn toàn thay đổi, lại thêm anh ấy còn lợi hại như vậy."

"Tớ nghĩ, chúng ta nên cố gắng ủng hộ anh ấy nhiều hơn đi, để anh ấy hoàn toàn thoát khỏi những ngày u ám đen tối đó."

Vừa nghe đến đây, Lương Nhã Trân cảm khái muôn vàn nói: "Đúng vậy. Bất kể trước kia anh ấy có bao nhiêu kẻ thù, có tìm tới cửa bao nhiêu lần, chúng ta đều đồng hành cùng Dương Tiêu đối mặt."

Hai người đẹp cứ thế đau đáu cõi lòng vì muốn Dương Tiêu thoát ra khỏi quá khứ u ám...

Sau đại chiến ở vùng ngoại ô, Lâm Minh Tâm lúc rảnh vẫn đến tìm Dương Tiêu chỉ điểm võ học.

Dương Tiêu cười hỏi: "Trải qua một trận chiến, có cảm thấy trình độ của mình tiến bộ hơn không?"

Anh vừa nói lời này, Lâm Minh Tâm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bĩu môi nói: "Hình như không cảm thấy được gì..."

"Anh nói xem, cái tên râu ria ngày đó, có thể một chiêu liền hạ gục Viên Thành, trình độ của ông ta có thể là võ giả Hoàng cấp hay không??"

Nói xong, cô ấy lại tiến đến bên tai Dương Tiêu nói: "Nói nhỏ cho anh biết, thật ra ước mơ lớn nhất của tôi, chính là trở thành một võ giả Hoàng cấp trước năm 25 tuổi."

"Bây giờ còn bốn năm, anh nói xem tôi còn hi vọng không?"

Dương Tiêu có phần không biết nói gì.

Chỉ là võ giả Hoàng cấp thôi, chỉ cần có anh chỉ điểm, đừng nói đến bốn năm, bốn tháng cũng không cần.

Nhưng vì tránh cho cô ấy tự cao tự đại, Dương Tiêu cười khẽ nói: "Nghiêm túc cố gắng, cô làm được mà."

Người phụ nữ này có căn cơ không tồi, cũng có thiên phú.

Tuy trước mắt chênh lệch với Linh Ân khá lớn, nhưng nếu đồng ý cố gắng, tương lai chưa chắc không thể đạt tới trình độ của Linh Ân.

Nhận được sự cổ vũ từ Dương Tiêu, Lâm Minh Tâm lập tức tràn đầy niềm tin, vui vẻ chạy đi rèn luyện.

Từ sau lần trước Dương Tiêu giải quyết vấn đề cho vay, công ty mới của Lương Nhã Trân bắt đầu chính thức đi vào quỹ đạo, phát triển vô cùng mãnh liệt.

Lấy được danh hiệu nhất tỷ trong giới thời trang Giang Thành, tiến vào thị trường Đông Hải, tất cả đều chỉ trong tầm tay.

Rảnh rỗi không có việc gì, Dương Tiêu gọi điện thoại cho Trương Nghịch Luân.

"Đế tôn, thật không dám nghĩ tới hôm nay ngài sẽ gọi điện thoại cho tôi đâu." Trương Nghịch Luân có chút kích động.

Dương Tiêu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hôm nay đúng lúc là ngày cuối cùng tôi ở Giang Thành, ngày mai sẽ trở về Đông Hải, nếu còn có cơ hội, Trương Nghịch Luân muốn gặp mặt cống hiến sức lực cho Đế tôn ngài một lần đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.