Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 1: Đế tôn giá lâm




Đại Hoa, Giang Thành.

Một chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn trên trời cao.

Dương Tiêu mặc áo chắn gió màu đen, yên tĩnh nhìn xuống toà thành thị bên dưới, ánh mắt nóng bỏng mang theo vẻ mong đợi!

“Đế tôn đại nhân, ngài thật sự đã quyết định đích thân ra tay?”

“Mấy thành phố nhỏ bé này có tư cách gì để ngài giá lâm chứ, để Linh Ân thay mặt ngài đi đi.”

Phía sau người đàn ông, một cô gái có vóc dáng tươi đẹp, một đường cong quyến rũ, vô cùng cung kính nói.

Dương Tiêu khẽ mỉm cười: “Con bé cũng bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nếu như việc này còn không đích thân ra mặt, chẳng phải sẽ chẳng đáng mặt làm cha sao?”

Nghe thấy thế, cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Linh Ân khẽ run lên!

“Tin tình báo… là sự thật? Cô bé bị bán đi thật sự là máu mủ ruột thịt của ngài sao?”

Ngay từ ban đầu cô ta đã không thể tin nổi!

Thần bảo vệ Đại Hoa, một người đàn ông được phong tước hiệu đế tôn, là chiến tướng đầu tiên được bảy sao trong lịch sử, lại vô duyên vô cớ có một cô con gái bốn tuổi?

“Có phải hay không, tôi đến xem là biết thôi, lần này tôi mặc đồ bình thường ra ngoài là được.”

Dương Tiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt toát lên thần thái kích động.

Vào mấy ngày trước, Dương Tiêu tình cờ nhìn thấy một tin tức đã bị phong toả rất lâu trong hệ thống tình báo nội bộ của mình.

Hoá ra bệnh viện năm đó anh từng thực hiện đông t*ng trùng đã từng xảy ra một tai nạn y tế.

Nghe nói trong một lần thụ tinh nhân tạo, y tá đã cầm nhầm t*ng trùng dự trữ.

Dương Tiêu phái Linh Ân điều tra sâu hơn, cuối cùng tra ra được một chân tướng chấn động lòng người!

Phần t*ng trùng Dương Tiêu làm đông để dành kia lại vô tình bị cầm nhầm đi thực hiện thụ tinh nhân tạo!

Đối tượng thực hiện thụ tinh nhân tạo chính là con gái của nhà họ Lương, Lương Nhã Trân!

Dương Tiêu lại bảo Linh Ân tiếp tục điều tra về Lương Nhã Trân này, biết được địa vị của cả gia đình Lương Nhã Trân ở nhà họ Lương cũng không được tính là cao, nhưng vóc dáng lại vô cùng đẹp.

Cuối cùng dưới áp lực của gia đình, cô làm lễ đính hôn với cậu chủ Trần Khải Hoàng của nhà họ Trần ở Giang Thành, vì để đổi lấy địa vị cho gia đình.

Ai ngờ, Trần Khải Hoàng lại là một người vô dụng, hoàn toàn không thể làm chuyện kia, năm đó chuyện này ồn ào tới mức cả Giang Thành đều biết.

Nhưng bởi vì ngại áp lực của nhà họ Trần, cũng không ai dám bàn tán điều gì, trái lại có rất nhiều người đề nghị Trần Khải Hoàng và Lương Nhã Trân thụ tinh nhân tạo.

Anh ta gần như vô dụng, thế nên chỉ có thể làm theo, thế là có việc y tá cầm nhầm t*ng trùng.

Đứa bé oa oa rơi xuống trần gian, ban đầu không một ai biết chuyện này.

Nhưng cô bé dần dần trưởng thành, dần dần xảy ra nhiều chuyện ly kỳ.

Đầu tiên, cho dù có dạy thế nào, cô bé cũng không chịu gọi Trần Khải Hoàng là cha, thứ hai tướng mạo của cô bé cũng chẳng giống Trần Khải Hoàng chút nào!

Lâu dần, Trần Khải Hoàng đánh hơi được điểm khác thường.

Anh ta âm thầm điều tra, cuối cùng điều tra được chân tướng! Tức giận không thôi!

Tiếp đó nảy sinh một suy nghĩ độc ác!

Dù sao cũng chẳng phải máu thịt của mình, thế thì cứ dứt khoát bán cô bé đi là được! Đây chính là cháu gái nhà họ Lương, có rất nhiều thế lực lớn ra giá cao!

Một mặt, cũng xem như trả thù nhà họ Lương, trả thù hành động “cắm sừng” mà Lương Nhã Trân đã dành cho anh ta.

Thế nhưng Trần Khải Hoàng không ngờ.

Người cha đánh bậy đánh bạ này của đứa bé lại chính là đế tôn với sự tồn tại kinh khủng!

Hơn nữa bây giờ vị đế tôn này còn đang muốn đích thân ghé xuống Giang Thành, gặp mặt con gái ruột của mình!

Trương Bắc Thần, người giàu nhất ở khu Đông Giang, Giang Thành, sau khi nghe thấy đế tôn sẽ đích thân đến Giang Thành này, nhanh chóng liên lạc muốn lấy lòng!

Mấy tiếng sau.

Dương Tiêu đứng giữa trung tâm thành phố phồn hoa, cửa chính của câu lạc bộ Galaxy International.

Theo tin tình báo, hiện giờ cô bé đang ở trong này, Dương Tiêu dứt khoát tiến lên phía trước.

“Đứng lại!”

Không ngờ bảo vệ lại nhanh chân tiến về trước.

“Anh làm gì đấy?”

Dương Tiêu nói thẳng: “Có chuyện cần làm, không thể vào?”

“Đây chính là câu lạc bộ Galaxy International sang trọng nhất ở Giang Thành, không phải mấy quán cafe như ở dưới quê anh đâu, không phải ai cũng có tư cách vào, hiểu chưa?”

Một tên chân đất ở đâu xuất hiện, mặc một cái áo khoác bán ở vỉa hè, đi bộ tới trước mặt, cũng có chuyện muốn vào Galaxy International?

Người có điều kiện đến đây làm việc có ai không mặc âu phục giày da, được xe sang đưa đón chứ?

Dương Tiêu lắc đầu một cái, vốn định khiêm tốn mặc đồ bình thường, không ngờ lại bị ngăn cản.

“Tôi có chuyện gì à? Bên trong Galaxy International này có một con chó của tôi, tôi phải vào dắt nó ra.”

Dương Tiêu nghiền ngẫm cười một tiếng.

“Sao trong Galaxy International lại có thể có chó của anh được, anh đang muốn kiếm chuyện à? Mau cút đi!”

Bảo vệ không nhịn được nói.

“Tên của con chó là Trương Bắc Thần.”

Lời này vừa được thốt ra, hai tên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được cười ra tiếng!

“Phụt!”

Trương Bắc Thần chẳng phải là ông chủ của bọn họ, CEO của Galaxy International sao? Đồng thời còn là nhà giàu nhất ở khu Đông Giang, Giang Thành đấy!

Tên chân đất này lại còn dám mắng ông chủ bọn họ là chó sao?

“Không ngờ hôm nay lại có một kẻ ngốc tới đây, nếu như anh còn không chịu cút đi, hẳn là chúng tôi phải gọi người tới đấy!”

Tiếng nói của bảo vệ vô cùng lớn, rất nhiều người lập tức vây quanh, không ngừng giễu cợt Dương Tiêu.

Dương Tiêu yên lặng cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn đơn giản.

Không tới mười giây, có thể thấy rõ ràng có một bóng người lảo đảo, nghiêng ngả chạy xuống từ câu lại bộ Galaxy International.

Người hốt hoảng đó lại chính là CEO của Galaxy International, Trương Bắc Thần!

Trương Bắc Thần đi tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng Dương Tiêu đang bị bảo vệ cản đường, đứng tại chỗ hít khí lạnh một hơi, vẻ mặt có chút u ám!

“Đế…” Tiếng nói của Trương Bắc Thần run rẩy, còn chưa dứt lời, Dương Tiêu nhìn ông ta một cái, ông ta bị doạ lập tức thay đổi lời nói!

“Dương… cậu Dương, hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây?”

Cái gì?

Cậu Dương?

Trương Bắc Thần lại gọi tên nhóc con này là cậu Dương?

Thái độ còn khom lưng cúi người như thế!

Điều này khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường vô cùng bất ngờ!

Nhất là hai tên bảo vệ kia, cứng đờ tại chỗ!

“Trương Bắc Thần, nghe hai người này nói, chó của tôi không có mặt ở nơi này, xem ra đúng thật là ở chỗ khác.”

Dương Tiêu cười lạnh một tiếng.

Trương Bắc Thần vừa nghe thấy, không khỏi thốt lên giận dữ, giơ tay lập tức tát lên mặt bảo vệ một cái!

“Các người lại còn dám nói láo? Tôi chính là chó của cậu Dương đây! Các người còn dám nói chó của cậu Dương không có ở Galaxy International này, ý muốn nói tôi không hề tồn tại?”

Thấy Trương Bắc Thần không ngừng đánh mắng hai tên bảo vệ của mình, giờ phút này trong lòng mọi người là một trận sóng to gió lớn!

Trương Bắc Thần lại mạnh mẽ tự nhận mình là chó của cậu Dương này?

Trời ơi, rốt cuộc cậu Dương này có thân phận gì?

Hai tên bảo vệ càng cảm thấy kinh hãi tột độ!

Người này chính là nhà giàu nhất khu Đông Giang ở Giang Thành, thế mà lại tự nhận mình là chó của cậu Dương ngay trước mặt công chúng, còn không được phép phản bác?

“Hừ.” Dương Tiêu hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới việc ồn ào này nữa, sải bước đi vào câu lạc bộ.

“Hai người bị đuổi!”

Trương Bắc Thần tức giận nói một câu, sau đó vội vàng chạy theo phía sau, vẻ mặt tràn đầy cung kính.

“Chuyện đó, không biết hôm nay cậu Dương đến Galaxy International này là có chuyện gì thế?”

“Có phải hôm nay người nhà họ Trần đưa một đứa bé tới nơi này không?”

Trương Bắc Thần nhanh chóng im bặt, bởi vì ông ta biết chuyện này.

Chỉ là, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng không ngờ chuyện này lại có liên quan tới Dương Tiêu!

“Người nhà họ Trần chuẩn bị bán cô bé kia đi, chọn chỗ của ông làm nơi giao dịch, ông đừng có nói với tôi ông không biết.”

Dương Tiêu nhấn mạnh, điều này càng khiến hai chân Trương Bắc Thần mềm nhũn ra.

“Chuyện này, tôi biết chuyện này, có thể cho phép tôi hỏi một chút, quan hệ giữa cô bé kia với ngài là?”

“Con bé có thể là con gái của tôi.”

Giọng nói của Dương Tiêu vô cùng lạnh lùng!

Lời này vừa được thốt ra, Trương Bắc Thần chỉ cảm thấy trong đầu “ong”một tiếng, hai chân mềm nhũn tê liệt, cũng không khống chế được quỳ xuống đất!

Ông ta thật sự không ngờ, cô bé mà nhà họ Trần muốn bán lại chính là con gái bảo bối của đế tôn!

Không những thế Trương Bắc Thần còn cung cấp địa điểm cho cuộc giao dịch này!

Trời ạ, nếu như đế tôn giáng tội xuống, thế thì e rằng toàn bộ Giang Thành sẽ phải nghênh đón một trận máu tanh!

Nhà giàu nhất khu Đông Giang ở Giang Thành này dù chết tám đời cũng không đủ!

Nhìn dáng vẻ này của ông ta, Dương Tiêu cười nhạt: “Ông không cần phải như thế, tôi cũng không trách ông, dù sao thì, ông cũng vì kiêng dè thế lực của nhà họ Trần mà thôi.”

“Huống chi ông cũng không biết được nội tình, ông bày ra dáng vẻ này, chẳng lẽ trong mắt ông, Dương Tiêu tôi chính là một người không biết phân biệt phải trái đúng sai sao?”

Trương Bắc Thần chật vật nuốt nước bọt một cái, đứng lên vỗ ngực đảm bảo: “Đương nhiên không phải, trong lòng tôi ngài vẫn luôn là thần vũ anh minh, ngay thẳng, công chính liêm minh!”

Dương Tiêu cười ha ha một tiếng: “Ông vẫn luôn là người giỏi nịnh nọt.”

“Đó là đó là…”

Đi lên tầng hai của câu lạc bộ, toàn bộ tầng hai đều đã được bọn họ bao trọn.

Vừa đẩy cửa ra, một đống nam nữ giàu có sang trọng đập vào mắt, trong đó còn có một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi.

Khi cửa vừa được đẩy ra, Dương Tiêu và cô bé chạm mắt với nhau!

Giống như bị điện giật!

Một cảm giác không thể nói thành lời xông thẳng lên đầu!

Ban đầu sau khi thấy bảng kết quả giám định ADN, anh vẫn không thể tin nổi.

Bây giờ khi tận mắt nhìn thấy con bé giống mình đến khoảng bảy mươi, tám mươi phần trăm!

Dương Tiêu không thể không tin!

Cô bé chính là con gái của đế tôn tôi!

Không sai được, không thể sai được!

Cũng chỉ có con gái của đế tôn mới có thể có ánh mắt trong suốt như thế, khí chất không nhiễm bụi trần như vậy, khí thế đứng trước núi băng mà vẻ mặt chẳng hề thay đổi!

Dù cho cô bé chỉ mới nhỏ như thế.

Trong lòng Dương Tiêu không nhịn được kích động.

Dương Tiêu tôi có con gái!

Ha ha ha!

Đúng vào lúc này, cô bé đột nhiên nhảy lên: “Hinh Nhi không muốn ở đây nữa, Hinh Nhi muốn gặp mẹ!”

Vừa nhìn thấy cửa mở ra, cô nhóc nhanh chân vội vàng chạy tới cửa.

“Đồ nghiệt chủng kia, bảo mày đợi mày không nghe lời đúng không!”

Một người đàn ông không nhịn được mắng một câu, thô bạo bắt lấy cánh tay cô bé kéo về, còn tát một bạt tai lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé!

Bốp!

Một tiếng trong trẻo vang vọng trong phòng khách.

Mắt cô bé ửng đỏ, thế nhưng lại mạnh mẽ không khóc.

Dương Tiêu nhìn thấy hết tất cả, cái bạt tai này giống như đang đánh vào người anh, tát vào mặt anh, tát vào lòng anh!

Trong nháy mắt, sát khí hừng hực bao phủ toàn bộ phòng khách, nhiệt độ cũng thấp xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.