Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 76: Chương 76




Dương Tiêu: "?"

Người phụ nữ này bị gì vậy?

Có điều, qua một hồi không gặp, Dương Tiêu có thể cảm nhận được rõ ràng bây giờ cô chẳng còn tức giận chút nào nữa, đồng thời, dường như tâm trạng cũng không tệ lắm?

Chuyện khiêu vũ vừa rồi là mình đã chậm, Dương Tiêu nghĩ, sau này nếu như còn cơ hội nữa, lại mời cô nhảy một bài vậy.

Thời gian không còn sớm, cuối cùng Sở Kình Hồng cũng không hề xuất đầu lộ diện, mà lại để trợ thủ tuyên bố kết thúc tiệc mừng thọ.

Chắc là đã chịu đả kích quá lớn, đã không còn tâm tư nào để lộ diện nữa.

Tân khách nhao nhao rời đi, trên làn xe xuống núi sang trọng rực rỡ muôn màu.

Buổi tiệc mừng thọ kinh động tỉnh Hồ của nhà họ Hồng lần này, rốt cục cũng chính thức kết thúc.

Nhưng mà, mặc dù liên minh bốn gia tộc lớn đã sớm rời sân đã tan rã.

Nhưng, nhà họ Trần với tư cách có thù hận sâu nhất, Trần Hoàng Thiên cũng không định từ bỏ như thế!

Cho dù như thế nào đi nữa, ông ta cũng phải báo thù rửa hận cho con trai!

"Ha ha, mày hại con trai của tao trở thành người tàn tật, Sở Kình Hồng vẫn khăng khăng bảo vệ mày đúng không.

"

"Vậy cũng chỉ có thể để con gái của mày thay mày chịu tội thôi!"

Sau một khắc, ông ta lập tức cầm điện thoại lên bảo người ta điều tra về nhà trẻ mà cô bé kia học!

Những ngày tiếp theo, Lương Nhã Trân chính thức tự lập công ty.

Công ty mới vừa thành lập, có thể nói ban lãnh đạo công ty như cô với Trương Gia Giai vô cùng bận rộn.

Trái lại, Dương Tiêu thì một thân thanh nhàn, chuyện về quản lý công ty anh không hỏi qua cũng không tham dự vào, vẫn làm một vú em và một tài xế nhỏ như cũ.

Những ngày này, tình cảm giữa Hinh Nhi với chó săn nhỏ càng ngày càng tốt, chó săn nhỏ cũng dần dần cao lớn hơn không ít, gần như không khác chó trưởng thành bao nhiêu cả.

Chạng vạng tối hôm nay, Lương Minh Trạch vẫn chuẩn bị một bàn cơm tối phong phú giống như trước đây.

Ngày thường, chuyện trong nhà đều do chú mập mạp này xử lý.

Không thể không nói, Lương Minh Trạch đúng là một người đàn ông gia đình toàn năng, hoàn hảo.

Chó nhìn thấy một nhà ba người của Dương Tiêu tan làm về nhà cũng hưng phấn ngoắt ngoắt cái đuôi nhào lên nghênh đón.

"Tiểu Uông!"

Hinh Nhi kích động nhào đến, chơi đùa cùng với chú chó.

Lương Minh Trạch cười ha ha một tiếng: "Hai người đã bận rộn cả ngày rồi, mau mau đến ăn cơm thôi.

"

"Cha, gần đây có liên lạc với mẹ không?"

Lương Nhã Trân đi vào nhà, buông túi xách xuống rồi hỏi một câu.

Từ sau khi nhà họ Lương gặp biến cố, Trương Nguyệt đã trở thành người không thể liên lạc được.

Mấy ngày nay, Lương Minh Trạch cũng đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, ngoại trừ mấy lần đầu ra, về sau đó bà ta quyết không nhận nữa, thậm chí còn mơ hồ kéo ông ấy vào trong danh sách đen nữa.

"Ôi, cha nghĩ là chắc bà ta về nhà họ Trương rồi.

"

Lương Minh Trạch lắc đầu xuýt xoa một tiếng.

Đôi mày thanh tú của Lương Nhã Trân khẽ chau lại, há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Dương Tiêu đã từng cho người điều tra nhà họ Trương này.

Không tính là hào môn, so với danh môn ở Giang Thành như nhà họ Lương đây thì không tính là gì, nhưng đặt giữa những người bình thường, cũng coi như là một gia tộc có tài sản.

Lúc ăn cơm, Dương Tiêu phát hiện cả quá trình Lương Nhã Trân đều nhíu chặt mày, dường như có rất nhiều tâm sự.

Nhớ lại lúc ở công viên ngày đó, người phụ nữ này mượn rượu nói mình đối xử với cô ta quá lạnh lùng quá dữ.

Thế là Dương Tiêu mở miệng quan tâm một câu: "Sao thế, còn đang lo lắng về chuyện của Trương Nguyệt?"

Lời này vừa ra, Lương Nhã Trân sững sờ, đôi mắt to xinh đẹp bất ngờ nhìn người đàn ông này chằm chằm.

Không ngờ người đàn ông như băng sơn này còn chủ động quan tâm mình nữa.

Lương Nhã Trân khẽ lắc đầu rồi mở miệng nói: "Ngoại trừ chuyện của mẹ ra, gần đây, công ty có một vài khoản vay trì trệ, có hơi quái lạ.

"

"Tôi nghi ngờ lại là nhà họ Trần thầm giở trò quỷ trong bóng tối!"

Công ty mới khai trương, có thể nói là lúc đang gấp rút cần tài chính.

Trước đó hợp tác với Đổng Yến Châu, có thể nói đã chứng minh được tiềm lực của công ty cô đối với người bên ngoài, theo lý mà nói khoản vay nhỏ này không hề đáng kể một chút nào cả.

Kết quả, chẳng thể nào hiểu được lại bị kẹt, cứ mãi chậm chạp không được phê duyệt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.