“Tớ nhớ cậu nói trước kia anh ta làm tay chân, với lại anh ta giỏi đánh nhau như vậy…”
“Có lẽ ngày trước làm việc, thi thoảng được đút lót?”
Lương Minh Trạch vắt óc nghĩ cũng coi như nghĩ ra một lý do tự mình cho là hợp lý.
Lương Nhã Trân chớp mắt, gật gật đầu: “Có thể là vậy.”
“Ngoài làm tay chân, anh ta còn nói làm sát thủ cái gì đó, tớ cũng không biết câu nói đó là thật hay giả nữa.”
Lúc này Lương Minh Trạch nhanh nhạy: “Tớ hiểu rồi!”
“Cậu nói đi cậu nói đi~” Lương Nhã Trân vô cùng chờ đợi.
Lương Minh Trạch bắt đầu phân tích.
“Cậu nghĩ thử xem, anh ta nói bản thân làm sát thủ cái gì đó, thật ra là đang ám chỉ bản thân trước kia làm mấy việc không đàng hoàng.”
“Nhưng theo tớ phân tích, sát thủ thì không thể nào, anh ta thích tỏ vẻ ngầu nhưng có lẽ anh ta đúng là đã từng làm mấy việc như tay chân gì đó.”
“Có thể đại ca khi trước của anh ta xảy ra chuyện, anh ta tiện tay đem theo mấy món đồ quý đi thôi.”
“Nhưng mà khó lắm anh ta mới tình nguyện rửa tay gác kiếm làm lại, bây giờ đến công ty cậu làm việc đến nơi đến chốn, đàn ông như thế này cũng đáng để trao thân gửi phận rồi.”
“Dù sao thì đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại mà~”
Nghe bạn thân mình nói rất có lý, Lương Nhã Trân cũng cho rằng gần như là vậy rồi.
“Có lẽ là như thế này.”
Lương Nhã Trân gật gật đầu.
Ngoại trừ làm việc ở công ty, Lương Nhã Trân cũng không hề nói chuyện Dương Tiêu giao đồ ăn cho cô ấy.
Còn quyết đi làm thêm, bỗng nhiên Lương Nhã Trân cảm thấy quyết tâm quay đầu là bờ của Dương Tiêu cũng rất lớn đó!
“Hy vọng là vậy đi, nếu anh ấy thật sự hối cải, về sau chăm chỉ làm việc thì tớ sẽ…”
“Sẽ đồng ý?” Lương Minh Trạch lém lỉnh cười nói.
Mặt Lương Nhã Trân hơi đỏ, vội vàng nói: “Tớ, tớ nói là thì tớ sẽ yên tâm rồi!”
“Dù sao tốt xấu gì anh ấy cũng là cha của Hinh Hinh! Tớ cũng không hy vọng anh ấy sẽ đi lầm đường!”
“Với, với lại tớ cũng chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, còn phải quan sát một thời gian nữa!”
“Biết đâu những gì chúng ta hiểu về anh ta chỉ là bề nổi, nhỡ anh ta còn có mục đích đáng sợ gì đó thì sao!”
Thấy bạn thân mình luống cuống như vậy, Lương Minh Trạch không nhịn được bật cười: “Được rồi, đùa với cậu thôi, xem cậu cuống rồi kìa.”
Lương Nhã Trân hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng mà.
Cuộc sống một nhà ba người yên bình mấy hôm nay thật sự khiến cô tìm lại được cảm giác ấm áp sum vầy đã lâu không có của gia đình.
Cô thậm chí còn nghĩ thầm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Cứ tiếp tục như thế này, có phải bản thân sẽ thực sự suy nghĩ chuyện tiếp nhận Dương Tiêu… Thật sự trao trái tim của mình cho người đàn ông này?
Nghĩ ngợi một hồi, cô liền cảm thấy mặt mình nóng lên.
Nhưng mà rất nhanh cô lại thở nhẹ.
Chuyện ly hôn của mình và Trần Khải Hoàng còn chưa đâu vào đâu, gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Trần có lẽ không dễ dàng đồng ý vậy đâu…
Nhớ đến Dương Tiêu còn phải đi làm thêm trong những ngày hè nóng bức này, cô có chút không thể chịu được.
Khi trước còn nghe lời Lương Minh Trạch giảm tiền lương của Dương Tiêu…
Bây giờ, cô thầm quyết định ngày mai đi làm sẽ tăng lại lương cho Dương Tiêu.
…
Từ sau khi Trần Khải Hoàng vào tù, Giang Thành xảy ra rất nhiều chuyện lớn nhỏ.