Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 31




Ba người họ đều biết rõ sợi dây chuyền kia là giả, vì đây chính là mưu kế của Lương Phương Phi.

Đại thọ 50 tuổi của Từ Dung, khách mời đến buổi tiệc chắc chắn đều đã chuẩn bị quà trước.

Tối qua, Lương Phương Phi cố tình bảo Trương Nguyệt về nhà chính là để thăm dò rốt cuộc nhà Lương Nhã Trân đã chuẩn bị quà gì.

Đặc biệt là Dương Tiêu, rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì.

Khi nhìn thấy món quà, cô ta liền bảo Trương Nguyệt quay một video toàn cảnh.

Sau đó còn đích thân mời một bậc thầy làm đồ giả đến từ Đông Nam Á, thức suốt đêm để làm ra hàng nhái, nhìn gần y như đồ thật.

Cô ta cũng không phải không nghĩ đến chuyện để Trương Nguyệt đánh tráo quà từ tối hôm qua, nhưng.

Nghĩ lại món đồ quý giá như thế này, nói không chừng sáng ra mấy người Dương Tiêu sẽ còn kiểm tra lại lần nữa.

Nếu nửa đêm đã tráo rồi thì chắc chắn bây giờ sẽ bị lật tẩy.

Thế là, cô ta đã giở trò với nhân viên kiểm tra ở nhà hàng trước.

Nếu đánh tráo món quà trong lúc kiểm tra, sau đó đi vào bắt đầu bữa tiệc thì bình thường sẽ không mở quà ra kiểm tra nữa.

Cả kế hoạch có thể nói là không chút sơ hở, chỉ cần thành công, vậy Dương Tiêu chắc chắn sẽ mất sạch thể diện trong tiệc mừng thọ.

Không chỉ có thể hủy hoại danh dự của Dương Tiêu, mà còn có thể nhân cơ hội này đuổi Dương Tiêu ra khỏi nhà họ Lương!

Bây giờ, Lương Minh Hải đã nhận lấy sợi dây chuyền ngọc lục bảo, cầm lên ngắm nhìn tỉ mỉ.

Lương Phương Phi chỉ cảm thấy tim đập mạnh, cô ta rất mong chờ khung cảnh ông nội tức giận rồi quở mắng Dương Tiêu!

Trương Nguyệt cũng híp mắt chờ đợi khoảnh khắc Dương Tiêu mất mặt.

Lương Tuấn Kiệt đã nghĩ kĩ rồi, chút nữa đuổi Dương Tiêu ra ngoài rồi, còn phải cho người tới dạy dỗ cho tên ngạo mạn này một trận!

Chỉ thấy Lương Minh Hải nhìn một hồi, lộ ra vẻ mặt không vui, còn ngẩng đầu liếc Dương Tiêu một cái.

Chỉ thấy Lương Phương Phi mừng rỡ trong lòng, cô ta đã không thể đợi được nữa rồi!

Kết quả lời tiếp theo của Lương Minh Hải như tạt cho ba người bọn họ một gáo nước lạnh!

“Chất lượng của sợi dây chuyền ngọc lục bảo này không tệ, đúng là đồ quý hiếm có.”

Lời này vừa dứt, ba người Lương Phương Phi sững sờ.

Lương Tuấn Kiệt đứng phắt dậy, mắt chữ a mồm chữ o.

Rốt, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Lương Phương Phi đứng bên cạnh Lương Tuấn Kiệt thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những tì vết của sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên tay ông nội.

Đây rõ ràng là thứ đồ giả thấp kém!

Bản thân còn có thể nhìn ra, lẽ nào nhà sưu tầm đồ quý như ông nội cũng không nhìn ra sao?

Tại sao ông nội lại giúp Dương Tiêu?

“Ông nội, ông, ông chắc chắn đây là đồ quý? Ông nhìn kỹ lại xem, sợi dây chuyền này…”

Lương Phương Phi còn chưa nói hết, Lương Minh Hải đã lập tức ngắt lời: “Không cần nói nữa, ông nói nói là đồ quý thì chính là đồ quý!”

“Hay ý cháu là, cháu thấy ông lớn tuổi rồi, mắt mờ đến chất lượng của một sợi dây chuyền nhỏ cũng không phân biệt nổi?”

Giọng điệu của Lương Minh Hải trầm xuống, bỗng chốc khiến Lương Phương Phi không nói nổi lời nào, cũng không dám nói nữa.

Lương Nhã Trân nghe xong, vui mừng không thôi, đứng dậy nói: “Lương Phương Phi, ông nội đã nói là đồ quý, chị còn nói vớ vẩn cái gì nữa.”

“Lẽ nào, chị hiểu về đồ quý hơn cả ông nội sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.