Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 212




Vừa nãy cô ấy bị Trương Gia Giai giục đến công ty gấp, vừa nghe đã biết có chuyện xảy ra.

Trông vẻ mặt Trương Gia Giai khá khẩn trương, cô ấy nói Dương Tiêu không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình làm việc của công ty, nên đã một mình ra ngoài với đám gây rối kia.

Còn nói không biết giờ anh thế nào!

Mà trong lúc bốc đồng Lâm Minh Tâm cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra đây.

Sau khi đi tìm một vòng khắp các ngõ ngách ngoài công ty, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy Dương Tiêu ở công trường này.

Nhóm người này dẫn Dương Tiêu tới tận đây, vừa nhìn đã biết là muốn gây bất lợi cho anh.

Mà dưới cách nhìn của cô ấy, dù Dương Tiêu thật sự có khả năng đánh đấm cũng không thể đấu lại nhiều người như vậy, cho nên cô ấy cần phải tới hỗ trợ anh.

Khi thấy một người phụ nữ xuất hiện bất thình lình, Trương Nghịch Luân hơi sửng sốt.

Ông ấy nhận ra, hình như người phụ nữ này là bạn Dương Tiêu.

“Đế tôn, đây…”

“Chơi thử với cô ấy đi, xem thân thủ cô ấy tới đâu.”

Ai ngờ Dương Tiêu lại nói với điệu bộ vô cùng bình tĩnh.

Lời vừa dứt, Trương Nghịch Luân hiểu ý Dương Tiêu.

Khóe miệng Trương Nghịch Luân khẽ nhếch lên, ông ấy đứng chắn trước mặt Dương Tiêu, chăm chú nhìn người phụ nữ mặc quần cao bồi, phối với cái áo khoác nhỏ, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông toát lên vẻ mạnh mẽ oai phong.

“Ha ha, thân là phụ nữ mà lại dám chạy tới đây cứu người! Lòng dũng cảm của cô khá đáng khen đấy!”

“Có điều…”

“Muốn đưa cậu ta đi, phải bước qua tôi trước đã!”

Trương Nghịch Luân khoanh tay, từ giọng nói của ông ấy có thể nghe rõ được ý khiêu khích và khí phách hơn người.

Hàng lông mày đẹp của Lâm Minh Tâm khẽ nhíu, nghiến răng!

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô ấy lúc này sở hữu thân hình cao lớn, nhìn không ra sơ hở.

Vừa nhìn đã biết là một cao thủ!

Cô ấy khẽ liếc mắt nhìn Dương Tiêu bên kia, cố gắng bình ổn tâm trạng.

“Dương Tiêu, mấy người bên đó giao cho anh, còn bên này để tôi lo!”

Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nhảy vọt tới.

Mái tóc đuôi ngựa vung lên tạo thành hình vòng cung hoa lệ trong không khí, vụt qua như một chiếc roi, nhấc một chân đá thẳng vào huyệt thái dương của Trương Nghịch Luân!

“Hừ.”

Trương Nghịch Luân giơ tay khẽ động một cái, bắt lấy chân cô ấy rồi dễ dàng hất bay.

Hành động nhẹ tựa như chụp một ngọn cỏ.

Lâm Minh Tâm ngẩn người.

Cô ấy không ngờ người này lại lợi hại như vậy.

Nhưng cô ấy không phục, sống chết nắm chặt tay tung những cú đấm liên tiếp về phía Trương Nghịch Luân, miệng hô to!

Bốp bốp bốp bốp.

Nhưng chưa đến năm giây, đòn đánh của cô ấy đã bị Trương Nghịch Luân hóa giải!

Sau vài hiệp, Lâm Minh Tâm cảm nhận được những giọt mồ hôi nóng rát chảy từ huyệt thái dương xuống.

Cô ấy hét lớn một tiếng, sau đó lao lên, dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào đòn tấn công lần này!

Nhưng cô ấy nhận ra, đối phương như đang chơi đùa với một đứa trẻ, không nhanh không chậm hóa giải tất cả các đòn tấn công của cô ấy.

Dần dần, cô ấy bắt đầu cảm nhận được sự bất lực.

Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia mang đến cho cô ấy một cảm giác tuyệt vọng!

Cô ấy đã luyện võ suốt nhiều năm, dù là trận đấu với đám đàn ông râu quai nón đểu cáng ngày đó cô ấy cũng chưa từng có cảm giác bức bối thế này.

Trương Nghịch Luân mang đến cho cô ấy một suy nghĩ, đó là người đang đứng trước mặt cô ấy lúc này là một ngọn núi lớn.

Dù cô ấy có ra sức tấn công thế nào cũng chỉ như cầm một chiếc thìa nhỏ đào đất trên ngọn núi.

Rốt cuộc thì đối phương là thần thánh phương nào?

Bị động phòng thủ đủ rồi, lúc này, Trương Nghịch Luân bất ngờ tiến lên.

“A!”

Lâm Minh Tâm cảm nhận được luồng khí thế áp đảo như thể che trời lấp đất, ép cô ấy đến mức không thở nổi.

Nhìn thấy nắm đấm của Trương Nghịch Luân lao tới như viên đạn sắp oanh tạc cơ thể mình, các dây thần kinh của cô ấy bỗng căng cứng.

Cô ấy bắt đầu nhớ lại những chiêu thức Dương Tiêu dạy theo bản năng.

Rầm một tiếng, miễn cưỡng đỡ được đòn tấn công, cơ thể ngã sõng soài trên mặt đất.

Cô ấy cảm giác cơ thể mình như bị đánh tan thành từng mảnh.

Cô ấy mới vừa ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu lên đã thấy đối phương lao tới trước người mình từ lúc nào không hay!

Ông ấy nhấc chân lên, một cú đá tưởng chừng đi từ góc một trăm tám mươi độ.

Đồng tử cô ấy co thắt lại, cô ấy hít hà một hơi!

Nếu cú đá này đánh trúng mục tiêu, cô ấy có thể tự tưởng tượng được nửa đời sau cô ấy sẽ sống với một cơ thể tàn phế.

Nhưng vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy!

“Được rồi.”

Dương Tiêu bỗng lên tiếng.

Bàn chân lơ lửng giữa không trung lập tức dừng lại.

Trương Nghịch Luân từ từ thu chân về, nhìn về phía Dương Tiêu với vẻ cung kính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.