Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 20: Nghe nói anh rất thích ra mặt thay người khác?




Lương Nhã Trân bị một màn bất ngờ trước mắt dọa cho ngây người.

Mình đến đây để ký hợp đồng, sao lại biến thành cầu hôn?

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Lương Nhã Trân, tôi đã thích em từ rất lâu rồi. Nếu như em cảm thấy mọi thứ chuyển biến quá nhanh, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu từ mối quan hệ người yêu trước.”

Lục Hoàng Vỹ tự tin nhìn cô.

Lương Nhã Trân chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Thấy Lương Nhã Trân mãi chưa đáp lời, giọng nói Lục Hoàng Vỹ trầm xuống: “Chẳng lẽ ngay cả một cơ hội em cũng không đồng ý cho tôi sao?”

Lương Nhã Trân cảm thấy hơi hoảng hốt: “Tôi, không phải ý đó, cậu Lục, thật ra bây giờ tôi chỉ muốn sống một mình, cũng chưa nghĩ đến việc tìm bạn đời…”

Những lời này vừa nói ra, Lục Hoàng Vỹ nhìn người phụ nữ tuyệt vời này với ánh nhìn đầy châm chọc.

“Ha ha, có thật là như vậy không. Cô không đồng ý với tôi. Nhưng lại đồng ý ở chung với cái tên gọi là Dương Tiêu kia, có phải là vậy không?”

Lương Nhã Trân không khỏi sững sờ.

Làm sao anh ta biết được những chuyện này.

Nhưng mà hai người bọn họ cũng không được xem là ở chung, cùng lắm thì Dương Tiêu chỉ ngủ qua đêm tại biệt thự của cô một đêm mà thôi!

“Không ngờ chồng mới vào tù được một ngày, Lương mỹ nhân của chúng ta đã sống chung với một tên đàn ông khác. Cô thật sự đói khát đến thế sao?”

Lục Hoàng Vỹ nhếch miệng cười, nhìn cô, cuối cùng anh ta để lộ ra răng nanh.

Vẻ mặt Lương Nhã Trân thay đổi, cô đột nhiên đứng lên nói: “Anh, anh nói như vậy là có ý gì?”

“Ha ha, không cần phải giả vờ đơn thuần trước mặt tôi. Tôi nói thật cho cô biết, tình trạng kinh doanh hiện tại của công ty cô đang sa sút. Bây giờ nhà họ Lương các cô đã đắc tội với nhà họ Trần và nhà họ Hàn. Tất nhiên trong tương lai hai gia tộc này sẽ có những hành động trả thù thương mại đối với công ty của cô, cho nên con đường tiếp theo của cô sẽ càng khó khăn hơn. Còn chưa nói đến việc bạn của cô dám đánh anh em của tôi - Giang Nhất Phàm, chuyện này còn chưa tính sổ với cô.”

Lục Hoàng Vỹ phất tay, một bản hợp đồng với các điều khoản có lợi rất lớn đối với công ty Lương Nhã Trân được đặt lên bàn.

“Hợp đồng ở đây, chỉ cần cô ký nó, thì các vấn đề kinh doanh của công ty cô sẽ được giải quyết, chuyện đánh Giang Nhất Phàm cũng có thể bỏ qua. Nhưng… điều kiện là trong vòng nửa năm, cô phải luôn đi theo bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi bảo cô làm cái gì, cô phải làm cái đó.”

Nói xong điều kiện, ánh mắt Lục Hoàng Vỹ tà ác nhìn cơ thể Lương Nhã Trân từ trên xuống dưới: “Có vấn đề gì hay không?”

Lương Nhã Trân giận đến mức toàn thân hơi run lên: “Anh nằm mơ đi!”

Không ngờ buổi hợp tác ngày hôm nay Lục Hoàng Vỹ lại giấu trong lòng loại mục đích như thế này!

Những lời đồn đãi ngoài kia đều là sự thật!

“Ha ha.”

Lục Hoàng Vỹ hèn mọn híp hai mắt lại: “Đi theo tôi mấy tháng mà thôi, cô cũng sẽ không mất mát gì, không phải chỉ là chút chuyện nam nữ thôi sao? Tôi khuyên cô đừng không biết tốt xấu, phải biết rằng, một người phụ nữ đã kết hôn như cô được Lục Hoàng Vỹ tôi đây để ý đến chính là vinh hạnh của cô đó!”

Lương Nhã Trân tức giận không kiềm chế được: “Lục Hoàng Vỹ, anh đừng quá đáng! Minh Tâm, chúng ta đi!”

Nói xong, Lương Nhã Trân kéo Lâm Minh Tâm đi về phía cửa phòng.

Lục Hoàng Vỹ từ từ đứng lên: “Cô khơi lên cơn nghiện của tôi, bây giờ còn muốn rời đi hay sao? Cô thật sự xem Lục Hoàng Vỹ tôi là một người chỉ cần cô gọi là đến, cô đuổi là đi sao? Bắt lấy!”

Lục Hoàng Vỹ quát lớn, ngay lập tức có ba, năm người đàn ông to lớn phá cửa xông vào trong!

Gương mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân trắng bệch, không ngờ Lục Hoàng Vỹ dám cưỡng chế bắt người!

Lâm Minh Tâm không chịu nổi nữa, cô ấy đứng ra nói: “Anh xem thường ai vậy, chỉ với bao nhiêu đây người mà muốn bắt chúng tôi sao?”

Còn chưa nói dứt câu, Lâm Minh Tâm đã động thủ, đấm đá đan xen, chỉ trong vòng mấy chục giây, toàn bộ đám đàn ông kia đều bị đánh ngã!

Nhìn thấy bạn thân của mình hành động, Lương Nhã Trân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

May là mình có tâm phòng bị, dẫn theo Lâm Minh Tâm, nếu không hậu quả hôm nay sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Lâm Minh Tâm quay người về phía Lục Hoàng Vỹ nói: “Cưỡng ép tạm giam, hành động này của anh chính là hành động trái pháp luật, có tin tôi báo cảnh sát, bắt anh ra trước công lý hay không?”

“Bộp bộp bộp.”

Lục Hoàng Vỹ vỗ tay cười to: “Tuyệt, tuyệt lắm, thì ra cô còn dẫn theo cao nhân. Xem ra tôi đã đánh giá thấp người đẹp Lương rồi.”

Sau đó anh ta đưa mắt nhìn về phía Lâm Minh Tâm: “Cô chính là người mà Nhất Phàm nói sao, trưởng nữ nhà họ Lâm đúng không? Chỉ tiếc, chưa chắc là nhà họ Lục của tôi đã thấp kém hơn nhà họ Lâm của cô!”

Lâm Minh Tâm bật cười tự tin: “Nói như thế quả không sai, nhưng mà tên Giang Nhất Phàm kia không nói với anh rằng, cha tôi vẫn trụ vững vị trí phó phòng quản lý an ninh của tỉnh Hồ hay sao? Chỉ cần cha tôi lấy tư cách phó phòng quản lý an ninh của tỉnh Hồ tham gia điều tra, anh có tin hay không, không ít sản nghiệp dưới tay anh sẽ sụp đổ ngay lập tức?”

Lâm Minh Tâm nắm chắc thắng lợi trong tay nhìn về phía Lục Hoàng Vỹ, cô ấy dám chắc với thân phận của cha mình, không thể không dọa được tên ăn chơi trác táng này!

Nghe những lời bạn thân nói, Lương Nhã Trân không kiềm được đứng thẳng lưng lên, chỉ cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.

Khi nghe thấy Lâm Minh Tâm nhắc đến phó phòng quản lý an ninh tỉnh Hồ, quả thật Lục Hoàng Vỹ hơi khựng lại.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó anh ta lại nở một nụ cười tà ác.

“Thật sự cô có chút gia thế, nhưng tiếc rằng, hai ngày trước Lục Sơn Lâm cha của tôi vừa mới được bổ nhiệm lên trưởng phòng nhân sự của tỉnh Hồ, e rằng cô vẫn chưa biết chuyện này đúng không?”

Lời này vừa nói ra, Lâm Minh Tâm hơi sững sờ.

Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.

Cô ấy đã nghe nói qua Lục Sơn Lâm cha của Lục Hoàng Vỹ, lúc đầu chỉ là một nhân viên quèn trong văn phòng tỉnh ủy mà thôi. Tại sao nhanh như thế đã được thăng chức?

Nếu như chức vị kia là thật, còn cao hơn cha của cô ấy nửa cấp!

Nhìn thấy vẻ mặt của bạn thân không đúng lắm, Lương Nhã Trân không khỏi bắt đầu căng thẳng.

Lâm Minh Tâm tự biết không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Ha ha, hi vọng cha của anh có thể bảo đảm được cho anh.”

“Chúng ta đi.”

Cô ấy nói xong, kéo tay Lương Nhã Trân rời đi.

Cứ cho như chuyện này không có cách nào trả thù, nhưng ít nhất hiện tại cũng phải hộ tống bạn thân Nhã Trân rời khỏi chỗ này.

Kết quả Lục Hoàng Vỹ cười lạnh: “Trước mặt Lục Hoàng Vỹ tôi mà dám thả cái rắm rồi muốn đi sao? Cô nghĩ hay thật đó, Mậu Lĩnh, tiến lên!”

Anh ta còn chưa dứt lời, một người đàn ông khuôn mặt ngăm đen, dáng người gầy gò nhưng hữu lực tiến lên ngăn cản đường đi của hai cô.

Ngay khi Lâm Minh Tâm thấy rõ mặt tên cản đường, vẻ mặt của cô ấy lập tức thay đổi!

Lại là anh ta, Mậu Lĩnh!

Vua quyền anh ngầm của tỉnh Hồ, bậc thầy Muay Thái cổ đại!

Mậu Lĩnh, người đã từng kiêu ngạo đoạt biết bao nhiêu giải quán quân quyền anh ngầm, hóa ra lại là chó săn của Lục Hoàng Vỹ!

“Không phải cô rất biết đánh hay sao, có dám đánh với Mậu Lĩnh hay không?” Lục Hoàng Vỹ giễu cợt nhìn Lâm Minh Tâm.

Mặc dù cô ấy đã là đai đen Taekwondo và cũng đã nhiều lần thắng giải quán quân, nhưng cô ấy vẫn không thể so được với cấp bậc quái vật như Mậu Lĩnh.

Những trận thi đấu trong nhà mà cô ấy tham gia, so với thi đấu quyền anh ngầm đánh nhau đến chết người kia, thật sự giống như trò chơi nhà chòi của con nít!

Thấy khuôn mặt Lâm Minh Tâm tái nhợt, Lương Nhã Trân lập tức hoảng sợ.

Chẳng, chẳng lẽ hôm nay mình không thể rời khỏi chỗ này sao?

Đúng lúc này, trước của phòng xuất hiện bóng dáng hai người, hai cô nhìn kỹ lại thì nhận ra đó chính là Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú!

“Ha ha, không phải lúc nãy cô chảnh lắm sao? Tôi đoán các cô không nghĩ đến, cậu Lục sẽ thay chúng tôi ra mặt đúng không, ha ha ha!”

Trương Văn Phú nhìn Lâm Minh Tâm, không kiềm được sự chế giễu.

Giang Nhất Phàm cũng tự cao tự đại, cười nói: “Dám đánh Giang Nhất Phàm tôi, không biết đại ca tôi là cậu Lục sao? Hai người các cô tốt nhất nên hầu hạ anh Lục cho thật tốt, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó!”

Nhìn thấy Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú cảm thấy vô cùng thoải mái!

Lục Hoàng Vỹ cười đi đến: “Anh em bị đánh, tôi có thể không ra mặt sao?”

Giang Nhất Phàm cười ha ha: “Cậu Lục, lúc nãy tôi đã sai người chuẩn bị nước nóng kỹ càng để trong phòng bên cạnh, hai người đẹp này đang chờ được cậu sủng hạnh đó.”

Nghe xong những lời này, ánh mắt Lục Hoàng Vỹ trở nên cuồng nhiệt, liên tục khen lớn: “Không hổ là anh em của tôi, biết rõ tôi thích gì, ha ha ha ha!”

“Anh, anh dám!” Nghe thấy những ngôn ngữ ô uế này, Lương Nhã Trân siết chặt nắm tay, nghẹn đến đỏ mắt.

Hiện tại cô chỉ cảm thấy hối hận vì đã dẫn Lâm Minh Tâm đến đây, không ngờ rằng những tên này cầm thú đến như vậy, dám có ý xấu với bạn thân của cô!

“Tôi không dám! Chẳng lẽ cô cho rằng trên cái đất Giang Thành này còn có chuyện mà Lục Hoàng Vỹ tôi không dám làm sao?”

Lục Hoàng Vỹ nhếch miệng cười tạo thành độ cong âm hiểm, vươn tay muốn sờ lên thân thể của Lương Nhã Trân, anh ta vô cùng phách lối!

Kết quả đúng ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên!

“Nghe nói anh rất thích ra mặt thay người khác?”

Nương theo giọng nói lạnh lùng ấy, một bóng người hiện ra trong tầm mắt mọi người!

Dương Tiêu!

Người đến là Dương Tiêu!

Khoảnh khắc Lương Nhã Trân nhìn thấy Dương Tiêu, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng!

Đây có lẽ là phản ứng tự nhiên của một người phụ nữ khi rơi vào tình cảnh hiểm nguy lại gặp được người đàn ông mà mình quen biết.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại ý thức được cục diện hiện tại, anh đến đây thì có thể giúp được gì chứ? Thậm chí còn cuốn cả Hinh Nhi vào chuyện này!

“Hả? Mày chính là cái tên vô dụng dựa dẫm vào nhà họ Lương sao?”

Lục Hoàng Vỹ nhìn người đàn ông này một chút, không nhịn được mà giễu cợt: “Tao thích ra mặt thay người khác? Mày dám công khai tát anh em của tao tại buổi đấu giá của Lục Hoàng Vỹ tao, sao Lục Hoàng Vỹ tao có thể bỏ qua được chứ, sau này làm sao tao có thể đặt chân trên cái đất Giang Thành này được nữa?”

“Vậy thì mày đừng đặt chân ở đây nữa.”

Dường như Dương Tiêu chỉ vừa nói một câu vô nghĩa, sau đó anh vươn tay lên tát hai tiếng bốp bốp.

Ngay lập tức, trên mặt Lục Hoàng Vỹ xuất hiện nhiều thêm hai dấu tay đỏ bừng!

“Shh!”

Bất kể là Giang Nhất Phàm, Trương Văn Phú, Mậu Lĩnh hay thậm chí là Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm đều hít vào một hơi!

Tên Dương Tiêu này, thật sự là gặp ai cũng dám tát mặt người đó hay sao? Tên này không sợ chết hả?

“Cô dẫn hai người này rời đi.”

Sau khi Dương Tiêu tát hai bạt tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên dặn dò Lâm Minh Tâm.

“Còn không mau đi đi.”

Nhìn thấy Lâm Minh Tâm vẫn đang sửng sốt, Dương Tiêu nhấn mạnh lại lần nữa.

“À, ừm!” Lâm Minh Tâm kịp phản ứng lại, kéo Lương Nhã Trân và Hinh Nhi chạy về hướng đại sảnh.

Chưa nói đến việc phụ nữ đã đến tay còn chạy đi mất, anh ta còn bị người tát hai cái!

Lúc này Lục Hoàng Vỹ thật sự rất tức giận, anh ta đáng sợ hơn trước gấp mười lần!

“Hay, rất hay, mày hay lắm! Hôm nay Lục Hoàng Vỹ tao không biến mày thành một tên tàn tật, thì tao không mang họ Lục nữa! Mậu Lĩnh, bẻ gãy tay chân của nó cho tao!”

Tiếng hét chứa đầy sự tức giận vang vọng khắp hành lang, ngay cả Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm cũng bị giật mình, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Kết quả lại thấy một màn ngoài dự liệu của cả hai!

Chỉ thấy lên Mậu Lĩnh kia tàn nhẫn thúc khuỷu tay vào huyệt thái dương của Dương Tiêu, sau đó lại bị anh nhẹ nhàng hất ra chỗ khác.

Một tiếng rầm vang lên, Mậu Lĩnh bị hất văng lên tường, đau đớn không chịu nổi, nhưng anh ta vẫn cắn răng, lại xông lên một lần nữa!

Một cú đá ngang tiêu chuẩn xé gió mà đến, kết quả lại bị Dương Tiêu không chút hoang mang vươn một tay nắm lấy chân anh ta, khẽ dùng lực.

Tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ cẳng chân của anh ta bị biến dạng, đầu gối sưng to lên như quả tạ.

“A!”

Theo tiếng kêu thảm thiết của Mậu Lĩnh, Dương Tiêu tiện tay hất lên, quăng cả người anh ta lên cửa phòng làm việc, đóng sầm cửa lại!

Hai cô xem đến sững sờ, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Lương Nhã Trân không hiểu võ thuật, chỉ cảm thấy dường như cao thủ Muay Thái kia rất yếu, hệt như một tên nhóc bị Dương Tiêu vật qua vật lại.

Nhưng đối với người nghiên cứu về võ thuật như Lâm Minh Tâm, trong lòng cô ấy đã sớm cuồn cuộn sóng biển!

“Cái này, hình như tớ đã từng nhìn thấy loại động tác này ở đâu đó!”

Sau khi nhớ lại, cô ấy không khỏi kinh hãi!

Đây, đây không phải là quyền pháp thất truyền được ghi chép trong một quyển sách cổ mà cô ấy đã may mắn được nhìn qua trong lần tham gia buổi triển lãm bộ sưu tập đồ cổ của một gia tộc tại thủ đô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.