Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 16: Chúng ta lại gặp nhau rồi




“A!”

Dương Tiêu ra tay, lập tức gây ra một trận xôn xao!

Không ai ngờ tới, người bị chế giễu này lại dám ra tay với Trương Văn Phú.

Vậy mà anh dám ra tay với người có thẻ VIP cao cấp, vừa nhìn là biết có thân phận không tầm thường!

Trong nháy mắt, rất nhiều người trong nhà hàng đều cảnh giác nhìn Dương Tiêu, coi anh như một tên điên.

Bánh và vết máu trên mặt Trương Văn Phú hòa lẫn với da dầu trên mặt ông ta, vô cùng buồn nôn.

Nhóc béo cũng gào khóc ngay tại chỗ.

“Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bên phía nhà hàng đã xảy ra chuyện, lập tức kinh đông tới Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm ở bên ngoài.

Bọn họ nhanh chóng chạy tới, đặc biệt là Lương Nhã Trân có chút lo lắng, dù sao Hinh Nhi vẫn còn ở bên trong.

Kết quả vừa đến gần thì cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, mặt dính đầy máu và vụn bánh, khuôn mặt ông ta đau đớn chỉ vào Dương Tiêu chửi bới.

“Đánh người rồi, đánh người rồi, mau, mau cho bảo vệ bắt tên điên này lại!”

Nhóm người Lương Nhã Trân đều sững sờ.

Chuyện gì thế này, vừa rời đi không lâu, Dương Tiêu đã ra tay đánh người?

“Hinh Nhi con không sao chứ!” Lương Nhã Trân lập tức chạy đến trước mặt cô bé, bế cô bé lên.

Rất nhanh đã có rất nhiều người thích xem náo nhiệt đã sớm tụ tập bên ngoài, đám đông lập tức tách ra một lối đi.

Một người đàn ông cao gầy mặc tây trang, đi boot da bước vào!

Rất nhiều người nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc hét lên: “A, là cậu Vương!”

“Cậu Vương đích thân tới xử lý!”

“Sao tên điên lái Honda này lại lăn vào đây được? Lần này thì hay rồi, cậu Vương đích thân can thiệp, anh ta sắp xong đời rồi!”

Lâm Minh Tâm ở phía xa nhìn thấy người quản lý đi tới, khi nhìn rõ mặt anh ta, tim cô ấy không khỏi đập loạn, ghé vào bên tai Lương Nhã Trân kích động nói.

“Vương Hải Phong tới đây rồi, cơ hội mà chúng ta vẫn luôn chờ đợi đã đến!”

Kế hoạch của hai người họ chính là để Vương Hải Phong dạy cho Dương Tiêu một bài học, vốn dĩ còn sợ không có lý do gì, kết quả lại quá tốt.

Dương Tiêu tự mình gây chuyện, dẫn tới hiện trường xảy ra náo loạn, đúng là không sợ không có cớ.

Lương Nhã Trân nhìn Dương Tiêu đang vô cùng bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, cô nghiến răng.

Trong lòng thầm nói người này gây chuyện mà không chút hoảng sợ, đúng thật là đại họa ập đầu cũng không biết!

Thực sự không biết nên nói anh can đảm, hay là thần kinh lớn.

“Chuyện đã tới mức này, giáo huấn anh ta một chút là được.” Lương Nhã Trân nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Vương Hải Phong, cô vẫn hơi lo lắng.

Nhìn bạn thân của mình nhanh như vậy đã thỏa mãn, Lâm Minh Tâm thở dài: “Nhã Nhã, cậu cũng quá mềm lòng rồi. Nhưng cứ yên tâm đi, tớ cũng sẽ không để cha của Hinh Nhi bị thương đâu, chỉ cần anh ta chịu thay đổi, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Vương Hải Phong là đại thiếu nhà họ Vương, là một trong những người đại diện đứng ra tổ chức hội đấu giá này.

Bây giờ lại có người dám gây chuyện ở chỗ của anh ta, anh ta lập tức chạy tới xem là ai mà to gan như vậy!

Kết quả là anh ta nhìn thấy Trương Văn Phú dáng người to béo, không khỏi kinh hãi.

Không ngờ người bị đánh lại là Trương Văn Phú!

Trương Văn Phú là một ông chủ nhà giàu mới nổi gần đây, đã nhận thầu một số dự án ở khu mới phát triển của Giang Thành, mấy năm qua lên như diều gặp gió.

Không ngờ ông ta cũng đến tham gia hội đấu giá.

Với thân phận địa vị của ông ta, chắc chắn được coi là khách quý.

Vương Hải Phong lập tức đi đến bên cạnh Trương Văn Phú, đưa cho ông ta một chiếc khăn.

“Tổng giám đốc Trương, ông không sao chứ?”

Trương Văn Phú cầm lấy khăn lau mặt, sau khi nhìn rõ người này là Vương Hải Phong thì lập tức vui vẻ.

“Cậu Vương, cậu phải làm chủ thay tôi!”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi công bằng cho ông. Nơi này là địa bàn của tôi, cậu Trần và cậu Giang, trái lại tôi muốn xem xem tên nào ăn gan hùm mật gấu dám đánh khách quý của tôi ở nơi này!”

Vương Hải Phong có chút tức giận, lập tức xông về phía người vừa đánh người!

Lương Nhã Trân bế Hinh Nhi tránh ra, quan sát từ phía xa.

Trong lòng Lâm Minh Tâm mong chờ Vương Hải Phong ra tay.

Những người đang xem nhìn thấy Vương Hải Phong đi tới, đồng loạt nhìn về phía Dương Tiêu với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Khi họ thấy tên điên này vẫn ngang nhiên ngồi đó uống nước trái cây, họ càng thấy tức giận hơn!

E rằng đây không chỉ là tên điên, mà còn là tên ngốc, còn không biết sợ cậu Vương!

Tuy nhiên, khi Vương Hải Phong đến trước mặt người đã đánh người.

Ngay lập tức! Cơ thể anh ta cứng đờ, sự kiêu căng ngạo mạn hoàn toàn bị dập tắt trong nháy mắt.

Ngay sau đó toàn thân anh ta run lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng, thậm chí đầu óc choáng váng không ngừng!

Sao lại thế này?

Là, là anh!

Người ra tay đánh người lại là Dương Tiêu?

Anh ta vẫn còn nhớ như in chuyện đã xảy ra trên tầng hai của Galaxy International.

Thậm chí, đêm qua còn mơ thấy ác mộng!

“Ồ, là cậu à.”

Dương Tiêu hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh ta, rồi mỉm cười.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nhìn thấy nụ cười bình tĩnh của Dương Tiêu, Vương Hải Phong chỉ cảm thấy càng kinh hãi hơn.

Người, người đàn ông này quá đáng sợ!

Anh ta là sự tồn tại mà cả ông Hồng và Trịnh Nhã Nam đều phải quỳ xuống, Lý Sơn Phàm cũng phải khom lưng!

“Đúng rồi, con gái tôi có vẻ không thích món quà mà cậu tặng cho lắm.” Dương Tiêu thẳng thắn nói.

“Hít!”

Một câu nói đơn giản khiến cho Vương Hải Phong hít một hơi khí lạnh.

Mắt anh ta mở to giống như chuông đồng.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó Dương Tiêu đã từng nói, sau này kết cục của bọn họ như thế nào tùy thuộc vào tâm trạng sau khi nhận quà của con gái anh!

“Người này đã khiến cho con gái tôi không vui, nếu cậu muốn giải quyết.”

Dương Tiêu liếc mắt nhìn Trương Văn Phú, sau đó anh không nói gì, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Vương Hải Phong lập tức hiểu ý của Dương Tiêu.

Những người khác đều cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Vương Hải Phong, trong lòng thầm nghĩ hai người họ đang nói cái gì vậy? Sao còn chưa có động tĩnh?

Trương Văn Phú không nhịn được tiến lên nói: “Cậu Vương, giúp tôi xử lý cậu ta đi!”

Kết quả, ông ta chưa kịp nói xong, Vương Hải Phong đã vung tay hung hăng tát vào khuôn mặt to béo của Trương Văn Phú!

Bốp!

Đánh tới mức thịt béo của ông ta run lên, vết thương vừa mới cầm máu lại rách ra.

Trương Văn Phú vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Hải Phong.

Mọi người ở hiện trường lập tức sững sờ!

Tại sao, tại sao Vương Hải Phong lại đánh Trương Văn Phú?

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm trực tiếp há hốc miệng, chuyện, chuyện này nằm ngoài dự liệu của họ!

“Tại, tại sao cậu đánh tôi?”

Trương Văn Phú kinh ngạc nói.

Kết quả Vương Hải Phong không trả lời, lại tát ông ta.

Bốp.

Bốp.

Cho đến khi tát tới cái thứ ba, cuối cùng Trương Văn Phú cũng tức giận.

“Cậu, cậu, Vương Hải Phong! Cậu dựa vào đâu mà đánh tôi? Tôi vẫn luôn nể mặt cậu, hôm nay cậu lại trở mặt với tôi!”

Vương Hải Phong lạnh giọng mắng chửi: “Trở mặt? Ai mà không biết bình thường Trương Văn Phú ông kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay ông lại chọc giận con gái của người ta, còn có mặt mũi nổi giận ở đây à?”

Trương Văn Phú sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ sao Vương Hải Phong biết được chuyện gì xảy ra?

Nhưng ông ta vẫn không phục!

“Vương Hải Phong, cậu đúng là có bản lĩnh! Thật sự cho rằng tôi sẽ sợ cậu à? So với cậu Giang, cậu chỉ là sợi lông gà! Cậu chờ đó cho tôi, chờ đó cho tôi!”

Trương Văn Phú chửi mắng mấy câu, sau đó dắt con trai chạy ra ngoài.

Mọi người trong nhà hàng đều ngây ra như phỗng.

Không ngờ Trương Văn Phú lại bị Vương Hải Phong đánh đuổi đi, mà người lái xe Honda đó vẫn không có chuyện gì.

Rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm ngây người tại chỗ, hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.

Mọi người vốn đều mong đợi Dương Tiêu sẽ bị dạy cho một bài học.

Đúng lúc này, một đội bảo vệ chạy đến.

“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều không sao chứ?”

Vương Hải Phong là người làm chủ nói với họ: “Không có gì, một chút chuyện ngoài ý muốn thôi, đã kết thúc rồi, các cậu lui xuống đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.