Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 127




“Duệ Nhi, đến chỗ mẫu phi nào.” Vũ Sương Nhi không nhận ra khác thường, cao hứng vươn tay về phía Tát Duệ.

Nhưng Tát Duệ không nghe lời nàng, còn dùng sức lui ra sau.

“Duệ Nhi, con làm sao vậy?” Thế này, Vũ Sương Nhi cảm thấy lạ, buồn bực hỏi, không hiểu con thấy mình không những không có nửa điểm cao hứng, ngược lại còn đi ra xa nàng.

Tát Duệ lắc đầu, vẫn như cũ không hé răng, đầu cúi thấp.

Lúc này, Vũ Sương Nhi chợt nghĩ, Tát Duệ thế này, khẳng định là bị Lăng Nhược Nhược xúi giục, khiến Duệ Nhi chán ghét mình, không để ý tới mình.

“Có phải là ả dạy con đối đãi mẫu phi như vậy? Có phải là ả bắt con không để ý tới mẫu phi?” Vừa nghĩ đến loại khả năng này, lửa giận trong người nàng liền cuồn cuộn lên.

Tát Duệ thực kinh ngạc, không rõ nàng đang nói cái gì, hơn nữa nàng tựa hồ lại nổi giận, khiến hắn không khỏi sợ hãi, nắm tay bé liên tục cùng nhau lui về sau.

“Con không biết ngài đang nói gì? Ả là ai?” Tát Duệ không dám nhìn nàng, cúi đầu, thì thào nói.

“Là Lăng Nhược Nhược, là ả tiện nhân đó a. Có phải là ả dạy con không để ý đến mẫu phi? Nhất định là ả, nhất định là nữ nhân xấu xa kia phá hư quan hệ mẹ con chúng ta, tiện nhân.” Nàng mắng, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.

Tát Duệ bị lời nói và biểu tình của Vũ Sương Nhi làm cho sợ hãi, hắn không biết vì sao nàng lại mắng Lăng Nhược Nhược, Lăng Nhược Nhược lại không nói cái gì với hắn, càng không làm gì hắn.

“Mẫu phi, Vương phi không nói gì với con hết.” Hắn vội vàng biện hộ cho Lăng Nhược Nhược, vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, vốn không hé răng, bé nghe Vũ Sương Nhi mắng mẹ mình, rất không phục, mở miệng đáp lại: “Ngươi vì sao cứ mắng mẹ ta, mẹ ta tốt lắm, mẹ tốt với ca ca, cũng tốt với cục cưng.”

“Đó là thứ nữ nhân hư hỏng, chuyên môn lừa các ngươi, lừa phụ vương các ngươi, lừa tất cả mọi người! Ả là thứ nữ nhân hư hỏng, thứ nữ nhân không biết xấu hổ, thứ nữ nhân đê tiện hạ đẳng.” Nàng càng nói càng hận, càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động.

Bé cũng tức giận, nhích người đứng trước Tát Duệ, nói với nàng: “Không cho ngươi nói xấu mẹ ta, mẹ là người tốt, ngươi mới là người xấu.”

Tát Duệ cũng phụ họa gật gật đầu, “Đúng đó mẫu phi, Vương phi là người tốt, nàng đối với Duệ Nhi tốt lắm, nàng rất thương yêu Duệ Nhi.” Hắn không rõ vì sao mẫu phi lại không thích Vương phi, vì sao lại nói Vương phi như vậy.

Vũ Sương Nhi giận điên rồi, bé nói còn chưa tính, cư nhiên cả con mình cũng nói vậy, tư vị bị chính con mình chỉ trích thực khổ sở.

“Ta nói nàng tiện thì nàng chính là tiện. Ta nói nàng hư hỏng, thì nàng chính là hư hỏng.” Vũ Sương Nhi đã không còn phân rõ phải trái nói, nghe không lọt tai lời của bất cứ ai, càng không thích bọn họ nói giúp cho Lăng Nhược Nhược.

Bé không thuận theo, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi mới hư, ngươi mới hư.” Sau đó hùng hổ đứng trước mặt này, chỉ vào mặt nàng, hiên ngang nói.

“Mẫu phi, Vương phi thực tốt lắm, thỉnh mẫu phi đừng nói như vậy.” Tát Duệ cũng tiến lên, đứng ở phía sau sau, cẩn thận nói với Vũ Sương Nhi.

Vũ Sương Nhi giận dữ, hận vô cùng, nàng hiện tại không thể làm gì Lăng Nhược Nhược, bởi vì nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó ả. Nhưng khi nàng nhìn thấy bé, rốt cuộc nảy ra một ý hay.

“Quên đi, không nói với các ngươi nữa. Duệ Nhi không có việc gì là tốt rồi, mẫu phi đi trở về.” Vũ Sương Nhi liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái, đột ngột nói.

“Mẫu phi đi thong thả.” Tuy rằng mất hứng, nhưng Tát Duệ vẫn rất lễ phép đáp, nhìn nàng rời đi biệt viện.

Vũ Sương Nhi lén lút rời đi, nàng đã nghĩ ra một cách, nhưng phải lập tức làm ngay. Nàng vội vã chạy đi, nàng đã chờ không kịp, đã không thể đợi thêm được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.