Editor: tan_hye
Xuân Hỉ làm việc cũng coi như là nhanh, hắn rất nhanh thì bẩm báo xuất thân của Tố Vân cho Diêu Viễn Từ, cũng nói hiện nàng đang tạm ở Lôi gia.
Diêu Viễn Từ nói: "Nhanh, đẩy ta đi Lôi gia, ta muốn gặp nàng một lần."
Xuân Hỉ lập tức mày nhăn lại, không nói đến chưa từng thấy thiếu gia kích động như vậy, cho dù thấy rồi cũng không thể cứ như vậy đẩy hắn đi Lôi gia, sau đó nói ta tìm biểu tiểu thư nhà các ngươi nói chuyện một chút! Hắn khổ bức (đau khổ + bức bách) nhìn thiếu gia, Diêu Viễn Từ thấy hắn nửa ngày không đẩy bánh xe gỗ vừa nóng lòng vừa tức giận. Tay vỗ cái giá đỡ nói: "Xuân Hỉ..."
Lúc này, Xuân Hỉ mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Thiếu gia ngươi trước đừng kích động, cho dù bây giờ chúng ta đi Lôi gia cũng không nhất định có thể gặp được vị biểu tiểu thư kia, hơn nữa ngươi làm như vậy chỉ sợ khó giải thích cho Lôi tướng quân và Báo thiếu gia." Một câu nói nhắc nhở người trong mộng, Diêu Viễn Từ cuối cùng cũng tỉnh táo lại. "Vậy phải làm như thế nào?" Thấy người trong mộng ngay trước mắt, nhưng lại vẫn không có biện pháp gặp mặt.
Xuân Hỉ suy nghĩ một chút nói: "Không bằng, nhờ thiếu phu nhân giúp một tay?" Nói tới chỗ này Xuân Hỉ liền muốn giơ tay lên tát chính mình một cái nói năng không chịu suy nghĩ, thiếu phu nhân vốn là nương tử của thiếu gia, có ngốc cũng không thể hẹn cô nương cho thiếu gia gặp mặt được. Ngộ nhỡ cô nương này vào cửa, đây chẳng phải chính là tình địch sao?
Nhưng Diêu Viễn Từ cũng không suy nghĩ những thứ kia, hắn suy tư một chút cả quốc sư phủ cũng chỉ còn nữ tử này có thể lợi dụng, vì vậy nói: "Mau đẩy ta đi gặp thiếu phu nhân."
Xuân Hỉ chờ thiếu gia nói những lời này từ khi thiếu phu nhân vào cửa, hôm nay cuối cùng cũng nghe được, nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất lớn. Hắn nặng nề đồng ý một tiếng, hỏi thăm được thiếu phu nhân đang ở thư phòng của quốc sư đại nhân để tập viết liền đẩy thiếu gia tới. Đến trước cửa thư phòng thấy cửa mở ra, quốc sư đại nhân đang đọc sách mà thiếu phu nhân thì ngồi bên cạnh nghiêm túc viết chữ.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Thỉnh an lão gia, thỉnh an thiếu phu nhân..."
Diêu Thiên ngẩng đầu, lại thấy Xuân Hỉ đẩy nhi tử tới, chẳng lẽ là hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt muốn hòa hảo với phu nhân của mình? Trong nội tâm vui vẻ, mặt ngoài thì bình tĩnh như thường hỏi "Chuyện gì?"
Xuân Hỉ nói: "Thiếu gia là tới tìm thiếu phu nhân có chuyện."
Quả nhiên, trong lòng Diêu Thiên hô tốt, ngay cả sách thích xem nhất cũng khép lại.
Mà Kinh Kinh lại cảm thấy hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao, vị Đại Thiếu Gia này tìm nàng có chuyện gì? Chỉ chỉ lỗ mũi chính mình nói: "Tìm ta?"
Diêu Viễn Từ nói: "Đúng vậy, ngươi có thời gian không?"
Diêu Thiên nói: "Có chuyện gì các ngươi ở tại chỗ này mà nói, ta... Trong phủ còn có chút việc chờ ta xử lý."
Nói xong bình tĩnh đứng lên bình tĩnh đi ra ngoài.
Kinh Kinh im lặng, ý tưởng của công công nàng sao lại không rõ, đây là cho bọn họ không gian hòa hảo, nhưng nàng lại không cần loại không gian này nha! Lệ rơi nhìn bóng lưng công công, Kinh Kinh tính toán nếu như có cơ hội nàng nhất định phải báo lại thâm thù đại hận này.
Diêu Viễn Từ nghe được bước chân phụ thân đã đi xa, vội vã vào phòng nói: "Ngươi cũng đã biết vị Tố Vân tiểu thư kia?"
Kinh Kinh nói: "Biết thì biết, ngươi có chuyện gì không?"
Diêu Viễn Từ nói: "Ngươi có thể hẹn nàng tới đây được không, hoặc là đi Lôi phủ cũng được."
Kinh Kinh nghe vậy, vị thiếu gia này đã ba năm cũng không có bước ra khỏi quốc sư phủ một bước, thế nào lại muốn đi Lôi phủ. Nàng nhãn châu xoay động (đảo cặp mắt) nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi, cho ta một lý do đi."
Diêu Viễn Từ vội vàng nói: "Thê coi phu là trời, ta là trượng phu ngươi tức là ông trời của ngươi, để cho ngươi làm chút chuyện còn cần lý do sao?"
Kinh Kinh không thích chuyện gì cũng phải nghe người khác, vì vậy nói: "Lúc này lại mở miệng nói ta là thê tử của ngươi, trước kia tại sao lại chưa từng thấy qua ngươi thực hiện trách nhiệm của trượng phu."
Diêu Viễn Từ nghe nàng nói như vậy cũng biết mình đuối lý, nói: "Được rồi, chỉ cần ngươi giúp ta ngày sau ngươi muốn cái gì ta đều cố gắng lấy cho ngươi là được."
Kinh Kinh nghe lời này xong cảm thấy còn tương đối lọt tai, nàng chuyển con ngươi nghĩ tới mình muốn cái gì, cuối cùng tầm mắt rơi vào bút trong tay. Mặc dù nàng không phải là người thích tính toán tương lai vì mình, nhưng nghĩ tới người mình thích là công công, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thực sự gả cho vị công tử gầy gò trước mắt, như vậy cũng tốt, không bằng sớm một chút để hai người biết lập trường của nhau. Nghĩ tới đây nàng hỏi "Ngươi biết viết chữ không?"
Diêu Viễn Từ nói: "Biết."
Không ngờ người mù cũng biết viết chữ, nhưng mà điều này cũng hợp ý Kinh Kinh. Nàng ý bảo Xuân Hỉ đóng cửa lại, sau đó cười nói: "Là như vậy, ta biết rõ ngươi cũng không chào đón ta, mà ta cũng không muốn cùng ngươi qua một đời. Nhưng là trước mắt phụ thân ngươi và phụ thân ta cũng sẽ không đồng ý chúng ta tách ra, cho nên ta nghĩ đến một biện pháp."
Diêu Viễn Từ vội vàng muốn gặp Tố Vân, liền nói: "Biện pháp gì?"
Kinh Kinh nói: "Ngươi trước viết thư hòa ly cho ta, chẳng qua là ta nhận trước, chờ một ngày nào đó thời cơ đến thì ta sẽ lấy ra. Đến lúc đó ở trước mặt rất nhiều người, bọn họ muốn không thừa nhận cũng không được."
Diêu Viễn Từ cũng không có tình cảm gì với người thê tử này, mình cũng thật không muốn làm nàng rầu rĩ. Vừa nghe nàng nói như vậy thì nói: "Cũng tốt."
Kinh Kinh nghe xong mừng rỡ, bảo Xuân Hỉ đẩy người đến bên cạnh bàn đọc sách, sau đó lấy ra giấy bút tới trải tốt giấy, sau đó tự mình lấy bút đặt vào trong tay Diêu Viễn Từ. Thấy hắn vung bút viết xong, phía trên ý là mình thân bị tàn phế không cách nào chăm sóc thê tử, cho nên không muốn liên lụy nàng vì vậy Hòa Ly. Phía dưới hắn viết tên của mình, đưa bút cho Kinh Kinh nói: "Ngươi cũng phải viết của mình lên, như vậy chúng ta liền coi như là hai người xa lạ không liên quan tới nhau rồi."
Kinh Kinh gật đầu nói: "Tốt." Nàng viết tên sau nói: "Còn cần một nhân chứng." Ngẩng đầu nhìn thấy Xuân Hỉ nói: "Tới, ngươi cũng viết một chữ lên đi!"
Xuân Hỉ không ngờ hai người hòa ly dễ dàng như vậy, hắn vừa cảm thán hai người thẳng thắn, vừa cảm thán bản thân sạo lại xui xẻo như vậy lại trở thành nhân chứng cho loại chuyện này. Chỉ là cũng may, Xuân Hỉ cũng coi như theo thiếu gia mấy năm học được chút chữ, tên của mình vẫn là viết rất quy củ.
Sau khi nhìn xong Kinh Kinh hết sức hài lòng, nàng tìm phong thư đem thư cất vào bên trong nói: "Nói đi, tại sao muốn gặp Tố Vân tiểu thư?"
Trên mặt Diêu Viễn Từ thế nhưng nổi lên một tầng đỏ ửng, một hồi lâu yết hầu nói một câu: "Nàng hát rất hay."
Điểm này Kinh Kinh ngược lại thừa nhận, nàng thấy vẻ mặt Diêu Viễn Từ thì trong lòng đã đoán được tám chín phần, nhỏ giọng nói: "Ngươi là muốn theo đuổi nàng làm nương tử?"
Diêu Viễn Từ vội vàng nói: "Chuyện này... Ngươi không cần nói bậy, ta chỉ muốn... Chỉ là hết sức ngưỡng mộ nàng mà thôi."
Kinh Kinh chỉ mong sao hắn theo đuổi người khác, vì vậy nói: "Ta giúp ngươi, chỉ là bây giờ ngươi ra ngoài hình như cũng không tiện, không bằng ta viết thư hẹn nàng tới đây, cho các ngươi nói chuyện riêng một chút như thế nào." Tốt nhất là nam có tình nữ có ý, lưỡng tình tương duyệt lập tức thành thân. Hơn nữa nàng rất có lòng tin với Diêu Viễn Từ, đừng nhìn hắn đường không thể đi mắt không thể nhìn, nhưng chỉ bằng bộ dáng kia chỉ sợ không biết mê chết bao nhiêu mỹ nữ!
"Chuyện này... Vậy thì cám ơn ngươi." Diêu Viễn Từ không ngờ Kinh Kinh lại chịu giúp hắn như vậy, không khỏi sinh lòng cảm kích.
Kinh Kinh cũng nghiêm túc, lập tức cầm bút viết thư sau đó để cho Xuân Hỉ đưa đi Lôi phủ. Mà lần này Diêu Viễn Từ cũng không cự tuyệt Kinh Kinh nữa, để cho nàng đẩy hắn về chỗ ở của mình. Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh tới nơi này, phát hiện thật ra thì Diêu Viễn Từ rất hiểu biết về âm nhạc.
Trong phòng của hắn trừ nhạc khí cũng là nhạc khí, thiên kỳ bách quái (quái lạ) dạng gì cũng có. Nàng nhất thời nhìn đến hoa mắt, cười hỏi "Ngươi và Tố Vân cô nương thật đúng là một đôi, đều thích chơi nhạc khí như vậy, ta thì cái gì cũng không biết, ngay cả đàn tranh cũng không đàn được." Nói xong giơ tay lên sờ soạng một cái trên khung cổ cầm nói.
Diêu Viễn Từ nói: "Đó không phải là tranh, bên phải xa hơn một chút mới đúng."
Kinh Kinh nói: "Dù sao ta đều không hiểu, chỉ là về sau hai người các ngươi một đánh đàn một ca hát cũng tốt."
Diêu Viễn Từ vuốt nhạc khí nói: "Cho nên ta học thông (thông suốt, hiểu rõ) tất cả nhạc khí đều bởi vì nàng, nghĩ tới có một ngày nàng ca hát còn ta thì đánh đàn hoặc là thổi Tiêu..."
Nhìn vẻ mặt hắn hết sức mong đợi, Kinh Kinh nói: "Thì ra là trước kia các ngươi đã từng gặp qua."
Diêu Viễn Từ gật đầu nói: "Ta chỉ từng nghe nàng hát..."
Suy nghĩ một chút cũng phải, một người trời sinh đã mù chỉ có thể dùng thính giác để hình dung cái thế giới này. Kinh Kinh hơi có chút cảm xúc, chỉ là lập tức nghĩ tới mình còn có chuyện làm, nên nói: "Ta hẹn nàng ngày mai tới, đến lúc đó A Cha đã vào triều, các ngươi chỉ cần ở chỗ này đàn hát đều được."
"Cám ơn." Diêu Viễn Từ thật lòng thành ý nói.
Kinh Kinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cám ơn thì không cần, về sau mời ta uống rượu là được." Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.
Diêu Viễn Từ ngẩn ra, những lời này tựa hồ đã từng nghe qua ở nơi nào rồi, nhưng lại không thể nào nhớ nổi rồi. Hắn một lòng nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp Tố Vân, thậm chí có chút kích động không ngủ được. Gió nhàn nhạt thổi qua, hắn lại cầm sáo thổi. Âm thanh êm dịu lại mang theo chút cảm giác hy vọng.
Diêu Thiên đang ở phía sau núi giả cách đó không xa, nhìn Kinh Kinh từ trong phòng đi ra không khỏi mất mác. Chỉ là nghe được trong tiếng sao của con trai tựa như chứa chút hàm ý mong đợi... Xem ra tất cả không thể quá nóng lòng, phải từ từ! Dưới ánh trăng, nhìn mình bóng dáng thon dài không khỏi sinh ra một loại cảm giác tịch mịch. Chờ đến khi Nhi tử hòa hảo với con dâu rồi, vợ chồng son bọn họ lại cả ngày gắn bó như keo như sơn, Kinh Kinh cũng sẽ không trở lại tìm hắn học chữ, càng sẽ không cả ngày đi theo sau hắn gọi A Cha A Cha rồi. Đúng vào lúc này, một âm thanh thanh thúy nói: "A Cha ngươi đi nơi nào, cả thư phòng cũng không thấy người của ngươi. Phòng bếp hầm Bách Hoa Lộ, nếm thử uống rất ngon."