Edit: tan_hye
Lão đại phu kia nói: "Quốc sư đại nhân, thật ra thì lão phu chẩn ra phu nhân cũng không phải có bệnh gì nặng."
Diêu Thiên sợ run nói: "Vậy tại sao té xỉu?"
Lão đại phu ho nhẹ nói: "Lão phu sợ chẩn mạch có sai lầm, hay là chờ ngự y đại nhân tới xem qua rồi cùng nhau nói!"
Diêu Thiên cau mày, những người này quá nhát gan, chỉ là cũng khó trách dù sao hắn cũng mang ngự y về, đại phu bình thường tự nhiên là lấy lời nói của đại phu có quan chức làm đầu.
Kết quả ngự y chẩn mạch xong, cũng nhìn liếc nhau sau đó cùng nhau chúc mừng Diêu Thiên nói: "Chúc mừng quốc sư đại nhân, phu nhân là có hỉ."
Diêu Thiên đầu tiên là ngẩn ra, hắn không ngờ kết quả sẽ là như vậy, nhưng khi phản ứng lại thì không biết nên vui vẻ thì phải làm như thế nào mới đúng. Hắn đi vòng vo trong phòng hai vòng, lộ ra nụ cười khó gặp nói: "Người tới, nhanh đi lấy vàng tới đa tạ mấy đại phu. Mặt khác, đi gọi vài nô tài tới viện quét dọn sạch sẽ, không để cho ta nhìn thấy còn có tuyết đọng."
Các đại phu thiên ân vạn tạ thối lui, Diêu Thiên ngồi ở bên cạnh Kinh Kinh nắm tay nhỏ bé của nàng, tuy nói chuyện này đối với nàng mà nói tới sớm chút thế nhưng hắn lại cho là mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Kinh Kinh sau khi tỉnh lại đã là buổi tối, nàng nhìn Diêu Thiên kinh ngạc ngồi ở bên cạnh mình nhìn chằm chằm mặt mình không khỏi ngạc nhiên nói: "Trên mặt ta có cái gì sao?"
Diêu Thiên lắc đầu nói: "Không có, rất sạch sẽ." Nói xong dịu dàng hôn nàng.
Kinh Kinh muốn đứng lên, nhưng Diêu Thiên lại nói: "Không nên cử động ngoan ngoãn nằm xuống, đại phu nói một đoạn thời gian tới nàng phải dưỡng thai cho tốt, không cần ra ngoài đi loạn nữa."
Kinh Kinh đối với cái từ dưỡng thai này không quá quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu mới đột ngột nói: "Chàng nói là ta, có?"
Diêu Thiên cười nói: "Hiện tại vui vẻ đi." Không phải nàng luôn hỏi hắn muốn đứa bé, hiện tại có không biết nha đầu sẽ như thế nào?
Kinh Kinh kinh hãi một lúc lâu, nói: "Thế nào không có cảm giác gì?"
Diêu Thiên vỗ tay của nàng nói: "Đại khái thời gian ngắn, rất nhanh sẽ có cảm giác."
Sự thật chứng minh, lời Diêu Thiên là đúng. Không làm cho nàng có cảm giác chân thật nhất chính là từng món quà tặng hoàng thượng đưa tới, nàng đều có chút ngượng ngùng nhưng Diêu Thiên lại vô cùng vui vẻ nhận quà tặng.
Hoàng thượng đây là không muốn cho hắn cười nhạo hắn hoàng thượng, cho nên mới phải ân cần tặng quà như vậy đi! Nhưng hắn không ngờ chính là hoàng thượng lại ở sau lưng hỏi hắn có bí quyết gì?
Diêu Thiên tự nhiên hết chỗ nói, tiếp những phi tử kia của hoàng thượng đều tự mình đến quốc sư phủ yêu cầu Kinh Kinh cho phương thuốc. Kinh Kinh tự nhiên không thể nào có, sau vẫn là Diêu Thiên ở trước mặt hoàng thượng góp vài lời nói sợ Kinh Kinh mệt để cho hoàng thượng không cho những phi tử kia lại đến quốc sư phủ.
Năm thứ hai, Kinh Kinh sinh cho Diêu Thiên một nam hài tử, gọi là Viễn Tư.
Lúc ấy sư phụ và sư tỷ đều tới, làm cho Kinh Thành lại náo nhiệt một hồi. Mà lúc này hoàng thượng và Vân phi cũng thật sự có, rất nhanh thêm cho hắn một hoàng tử. Hoàng thượng rất cao hứng đại xá thiên hạ, Diêu Thiên thừa cơ hội này nêu ý kiến từ chức quốc sư cùng Kinh Kinh đi vân du khắp nơi.
Nửa đời trước hắn một mực sống trong âm mưu và tính toán, nửa đời sau hắn muốn cùng người một nhà trôi qua cuộc sống thoải mái, tiêu dao. Ngày nào đó, cả nhà bọn họ đến một tòa nhà trên đỉnh tiên sơn. Sư phụ tiếp đãi, hắn hiện tại thật vui vẻ, bởi vì lần xuống núi này lại thu được một đệ tử. Nhưng vô luận Kinh Kinh hỏi thế nào hắn cũng không nói thân thế đệ tử này cho nàng biết, chỉ nói đệ tử bây giờ còn nhỏ chờ một thời gian nữa hắn sẽ đem người đoạt lại tiên sơn tự mình nuôi.
Kinh Kinh rất đồng ý cách nói của sư phụ, chỉ cho hắn mấy chiêu: "Nếu như một nữ tử từ nhỏ đến lớn cũng không gặp được nam tử khác, ngươi lại nói cho nàng là sư phụ có thể tùy tiện ăn, để cho nàng không cần khách khí. Vậy chờ nàng trưởng thành, không ăn ngươi thì ăn ai?"
Diêu Thiên cau mày, nói: "Làm sao nàng có thể nói như vậy?"
Kinh Kinh nói: "Chàng cũng không thể nghĩ, sư phụ đều đã lớn, phương pháp này là phương pháp xử lí nhanh nhất rồi."
Diêu Thiên im lặng, hai thầy trò này đang nghĩ cái gì. Hắn lắc đầu nói: "Hiện tại cứ tìm một nữ tử là được rồi, cần gì phải thu đồ đệ lại đem đồ đệ..." Tiếp theo hắn không có nói, hắn nhìn sư phụ một cái không hiểu lão nam nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
Sư phụ ôm ngực nói: "Sư phụ và đồ đệ không phải là rất bình thường sao? Rất nhiều tiên hữu của ta đều đã xuống tay với đồ đệ mình, nếu không tiên sơn này nam nhiều nữ ít, đi đâu lấy nhiều tiên nữ như vậy."
Diêu Thiên co rúm khóe miệng một chút, hắn nghĩ những vị tiên kia chỉ sợ là chung sống lâu dài cùng các đồ đệ cho nên động phàm tâm, nhưng vị tiên nhân này lại cho là nên cưới đệ tử, vì vậy mới vẫn thu đồ đệ vẫn bị các đồ đệ bỏ rơi.
Thời điểm Xuống núi Diêu Thiên hỏi Kinh Kinh: "Nàng nói lần này hắn sẽ thành công sao?"
Kinh Kinh ôm Diêu Thiên cười nói: "Sư phụ hắn dạy người khác là đều như nhau, đáng tiếc chính mình lại rất đần, chỉ sợ hắn lần này lại khó khăn."
Diêu Thiên ôm nàng nói: "May nhờ như thế, nếu không nàng sớm đã bị hắn bắt mất."
Kinh Kinh cười nói: " Coi như ta không chọn chàng chỉ sợ cũng sẽ không chọn sư phụ."
Điểm này Diêu Thiên có chút khó hiểu, nhìn từ góc độ nào sư phụ đều là nam nhân tương đối xuất sắc, tuy nói tính tình có chút quái lạ, nhưng vì sao không chọn hắn?
Kinh Kinh nói: "Nhớ khi còn bé nếu như ta vừa khóc sư phụ sẽ rất nghiêm túc rất nghiêm túc dụ dỗ ta, cho ta món đồ chơi, cho ta các loại đồ vật này nọ ta muốn. Từ khi đó ta cảm giác chính mình có hai người cha, một cha quản giáo ta một cha tùy ta bốc đồng. Có nữ nhi nào sẽ thích A Cha của mình, đây chẳng phải là rất kỳ quái."
Diêu Thiên giật giật khóe miệng dưới nói: "Vậy lúc mới bắt đầu hình như nàng cũng gọi là ta A Cha."
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Vậy không giống nhau, mặc dù ta gọi chàng là A Cha nhưng trong lòng lại coi chàng là nam nhân."
Diêu Thiên giờ mới hiểu được những thứ gọi là tình cảm thiếu nữ, không khỏi cau mày nói: "Vậy ta rốt cuộc hiểu rõ tại sao nàng nói sư phụ nàng sẽ không thành công rồi, nếu như quả thật có một nữ tử từ nhỏ ở cùng với hắn còn thích hắn, vậy bản thân suy nghĩ của nữ tử kia đã có thể nói là đáng sợ."
Kinh Kinh cười nói: "Đúng không, cho nên sư phụ càng ôm nữ tử tuổi càng nhỏ tỷ lệ thành công càng thấp, nhưng chính hắn lại không biết. Chỉ là, từ từ đi đi, có lẽ là có thể đụng được!"
Diêu Thiên cũng không phải lo lắng sư phụ nàng, chỉ nói: "Bây giờ đi đâu?"
Kinh Kinh nói: "Không bằng đi nếm thử vịt Tú Thủy..."
Diêu Thiên cười nói: "Tốt, Viễn Tư thích nhất... Lại nói tiểu tử kia đâu?"
Kinh Kinh ngẩn ra nói: "Hắn không phải vẫn luôn đi theo chàng sao?"
Diêu Thiên lắc đầu nói: "Hình như sau khi xuống núi ta đã không thấy hắn." Trong nội tâm khẽ động nói: "Ánh mắt sư phụ nàng không tốt, sẽ không coi hắn là nữ tử đi!"
Kinh Kinh cau mày nói: "Cái này cũng có thể..."
Diêu Thiên lần này bị dọa đến không rõ, bởi vì sau khi Viễn Tư ra đời thì có không ít người nói hắn ngày thường xinh đẹp giống như một thiếu nữ, nếu để cho người sư phụ kia nhìn trúng, vậy thì hỏng bét.
Kinh Kinh thấy sắc mặt hắn tái nhợt vội vàng an ủi: "Chàng đừng lo lắng, sư phụ chỉ cần để mắt tới một người đệ tử thì sau đó cũng không cảm thấy hứng thú với người khác nữa, chúng ta bây giờ đi tìm thôi."
Vì vậy đôi cha mẹ vô lương, bệnh hay quên rất lớn liền quay người lại đi tìm đứa bé bị đánh mất, lúc này Diêu Viễn Tư đang ôm một con khỉ trắng ai oán nghe nó hát tình ca, hát không biết bao nhiêu lần!
Hoàn.