Edit: tan_hye
Đối với nam nhân mà nói, hai chữ có bệnh này tương đối đả kích người. Mấy ngày nay Diêu Thiên vô cùng khó chịu, hắn vốn là vì Kinh Kinh mà lại muốn cho nàng uống thuốc tránh thai, nhưng nghĩ đến hai chữ này thì không khỏi chần chờ. Có thể thấy được tôn nghiêm của nam nhân là thứ rất đáng sợ, mà trong lúc vô tình Kinh Kinh lại đụng chạm tới chỗ hiểm này.
Cũng may, lúc này hài tử của hoàng thượng và Uyển phi rốt cuộc ra đời. Bất quá là một nữ nhi, đây đối với hoàng thượng mà nói ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Thiên biết tâm ý của hắn, nguyên nhân hoàng thượng vui vẻ muốn mở tiệc đầy tuần thì thở dài nói: "Quả nhiên vẫn là muốn cùng nữ nhân thích nhất sinh hạ người thừa kế, nhưng mà lần này sợ hết hồn đi!" Nếu như Uyển phi sinh nhi tử, hắn chỉ sợ cũng muốn bị làm khó một trận. Lần này cũng mời quốc sư phu nhân, cho nên Diêu Thiên nói trước để cho Kinh Kinh chuẩn bị. Nàng ở nhà luôn luôn mặc tùy ý, hơn nữa không thích y phục quá hoa lệ, lần này đi nàng đã trở thành quốc sư phu nhân, lần đầu tiên gặp mặt mọi người, khí thế kia nhất định không thể thua.
Kinh Kinh cũng biết, nàng cố ý hảo hảo ăn mặc một phen, nhưng đột nhiên nhớ tới Linh nhi. Nàng phục vụ rất tốt, nhưng là bây giờ cũng đã chết rồi. Có lúc nàng cũng cảm thấy chuyện của mình không ít người bị cuốn vào, chỉ là... Nàng muốn phải có hạnh phúc của mình, có thể có được tướng công như Diêu Thiên nàng cảm thấy thật cao hứng, cũng sẽ không hối hận lựa chọn của mình. Hiện tại không thể để cho hắn mất mặt, nhất định phải làm cho hắn lấy mình là kiêu ngạo. Kinh Kinh đối với nha hoàn rất tích cực chỉ huy nói: "Bên trái, cây trâm này dời đi một chút nữa." Lần này vào hoàng cung không thể so với lần trước rồi! Thật vất vả ăn mặc ra ngoài, vốn tưởng rằng sẽ làm cho Diêu Thiên cảm thấy kinh diễm.
Nhưng hắn cả người vẫn nhàn nhạt, chỉ là nói: "Có thể đi được rồi."
Kinh Kinh lôi kéo tay của hắn, nói: "Thiếp ăn mặc khó coi sao?"
Diêu Thiên cười nói: "Đẹp mắt."
Kinh Kinh nói: "Vậy sao chàng không khích lệ một chút?"
Diêu Thiên giật mình, suy nghĩ hồi lâu nói: "Thật xin lỗi, ta chưa từng khích lệ nữ nhân nào đẹp mắt." Hắn từ trước đến giờ không quá chú ý tướng mạo nữ nhân hay nam nhân, mặc dù đối với Kinh Kinh là mê luyến, nhưng nguyên nhân cũng không phải là bởi vì dung mạo của nàng. Kinh Kinh cũng biết tính tình của hắn, tướng công như vậy cũng an toàn, sẽ không bởi vì mỹ nhân nhi (người đẹp) nào mà thay đổi tâm ý. Nàng cười nói: "Vậy thì không khen ngợi."
Diêu Thiên cười nói: "Chỉ là hôm nay Kinh Kinh xác thực không giống người thường, cực kỳ rực rỡ."
Kinh Kinh tuy biết rằng đây là ứng phó mà nói như vậy, nhưng vẫn kích động, nói: "Thật sao? Chỉ cần không làm cho chàng mất mặt là tốt rồi."
Diêu Thiên nói: "Làm sao sẽ."
Lại nói tiệc đầy tuần người ngoài chắc là sẽ không được thấy hài tử, chỉ là nói mấy câu chúc mừng hoàng thượng. Dĩ nhiên quà tặng là không thể thiếu, Hoàng đế thiên triều thích nhất chính là thu lễ.
Nếu Diêu Thiên đã nói thế, Kinh Kinh chỉ có thể vừa cười vừa gật đầu. Bọn họ đưa lễ cũng không nhẹ, nhưng là vừa đến tiệc mừng lại biết thật sự cũng không thể coi là nặng.
Có vài Đại Thần vì muốn lấy lòng quốc quân, quà tặng là từ thành hải Sơn Thành đưa tới.
Mà hôm nay hoàng thượng Thiên Vinh, thu lễ thu đến mỏi tay, khóe miệng vẫn giơ lên, bày tỏ tâm tình của hắn rất tốt. Bởi vì còn chưa có lập hậu, cho nên hôm nay đang ngồi bên cạnh hoàng thượng là Vân phi nương nương.
Nàng vốn là vì phi tử khác cùng hoàng thượng sinh hạ nữ nhi mất hứng rất nhiều ngày, nhưng nữ nhân đều là rất dễ dỗ, chuyện này được Thiên Vinh dỗ cũng bỏ qua, dù sao hiện tại hoàng thượng ở bên người nàng là tốt rồi. Mắt thấy Diêu Thiên mang theo Kinh Kinh tiến đến, nàng nghĩ đến trong kinh thành người người đều đồn rằng Kinh Kinh là đồ đệ của thần tiên, không khỏi khẽ động trong lòng. Nàng cũng muốn vì hoàng thượng sinh một hài tử, không biết Kinh Kinh có thể khiến cho sư phụ Thần Tiên Kinh Kinh đáp thành nguyện vọng của mình hay không đây?
Vì vậy nhỏ giọng nói mấy câu với hoàng thượng, hoàng thượng Thiên Vinh cau mày, nói: "Vân phi thật muốn lưu bọn hắn lại?"
Vân phi gật đầu, coi như lần trước đã đắc tội hôm nay nói xin lỗi là được rồi, vì hài tử muốn nàng làm cái gì đều có thể. Hoàng thượng cười nói: "Tốt."
Hắn trong lòng vẫn tương đối cưng chiều Vân phi, mặc dù đoán được nếu nói Thần Tiên đưa đồ đệ xuất giá có thể chỉ là quốc sư làm ra, nhưng nếu nàng quả thật muốn cầu thì cầu đi, cùng lắm thì sau này mình thêm chút sức là tốt rồi.
Phu thê Diêu Thiên bọn họ vừa đến lập tức nhận được chú ý, mặc dù không có người dám nói xấu gì, nhưng là vẫn có không ít con mọt sách, lão phu tử mắt lộ tia khinh bỉ.
Hoàng thượng Thiên Vinh ho nhẹ một tiếng nói: "Quốc sư hiền khang mời ngồi."
Diêu Thiên cám ơn hoàng thượng, hai người ngồi xuống. Một vị lão thần hừ một tiếng, đứng lên nói: "Hoàng thượng, người **** dơ bẩn như thế há có thể ngồi ở chỗ cao nhất dưới hoàng thượng, chẳng phải là ô nhục thượng hoàng thượng và quý phi nương nương."
Hoàng thượng cười nói: "Lý học sĩ lời ấy không ổn, quốc sư kết hôn cùng phu nhân là do ý chỉ của trẫm, lời này của ngươi là chỉ trích trẫm sao?"
Lý học sĩ ngược lại quang minh chính đại nói: "Hoàng thượng nhất định là bị những người khác che giấu, mới có thể hạ thánh chỉ như vậy."
Hắn liếc mắt về phía Diêu Thiên, ỷ vào có công lập quốc thì có thể làm loại chuyện ti tiện này, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?
Kinh Kinh cảm thấy không khí hiện trường khẩn trương, nhìn Diêu Thiên một chút, thấy hắn mỉm cười uống trà, một dạng như tất cả mọi chuyện không có quan hệ gì với hắn. Nhưng chàng cười thì cười đi, sao còn cười đến thâm sâu như vậy? Hai người ở chung một chỗ đã lâu, Kinh Kinh cũng có thể đoán ra mấy phần, Diêu Thiên cười như vậy nhất định là không có chuyện tốt gì muốn xảy ra.
Quả nhiên, khi Lý học sĩ nói xong hắn liền đứng lên, khom người thi lễ với hoàng thượng Thiên Vinh nói: "mặc dù là thần được Thần Tiên làm mối cưới phu nhân, nhưng là vẫn có vài người không thể lý giải. Thần cũng biết chuyện như vậy khiến hoàng thượng khó xử, tại đây lúc này xin từ quốc sư vị, tránh cho tiếp tục ô nhiễm triều cương."
Hoàng thượng giật giật khóe miệng, sử dụng ánh mắt hỏi "Ngươi nhất định phải ép buộc ta sao?"
Diêu Thiên sử dụng ánh mắt đáp lại hắn: "Ai bảo ngươi lớn nhất."
Hoàng thượng Thiên Vinh khẽ cắn răng, nói: "Quốc sư không thể nói như vậy." Sau đó vỗ bàn một cái lớn tiếng nói: "Lý học sĩ, ngươi cho là trẫm rất không có mắt nhìn không ra chuyện là thật hay giả sao? Quốc sư phu nhân, có thể mời sử dụng Tiên thuật để mọi người ngồi ở đây mở rộng tầm mắt hay không."
Diêu Thiên âm thầm cắn răng, thế nhưng đưa bóng đá trở lại.
Hắn liếc mắt nhìn Kinh Kinh vừa muốn cự tuyệt, thì nghe Kinh Kinh nói: "Kia cũng không khó."
Hắn lúc này mới giật mình, phu nhân của mình chân chân chính chính là đệ tử Thần Tiên, vì sao lại quên chuyện này đây? Có lẽ nàng chưa từng ở bên cạnh mình thi triển tiên pháp gì, cho nên mới như vậy!
Kinh Kinh nhìn thoáng qua Diêu Thiên, hắn gật đầu một cái bày tỏ đồng ý. Nếu như có biện pháp nhất định phải áp chế bọn họ một phen, tránh cho xung quanh nói hươu nói vượn. Kinh Kinh vẫn cho là Diêu Thiên không thích nói đến Thần Tiên cho nên khống chế chính mình dùng tiên pháp, được hắn đồng ý thì hết sức vui mừng, nói: "Chuẩn bị cho ta một tờ giấy trắng là được rồi."
Hoàng thượng cũng chỉ là tùy tiện đẩy vấn đề đi không ngờ tới nàng thật đáp ứng, chính hắn cũng nửa tin nửa ngờ, lập tức gọi bọn thái giám chuẩn bị một tờ giấy trắng cho nàng.
Giấy trắng tới tay Kinh Kinh trước mặt mọi người gấp một con hạc giấy, trong số những pháp thuật cái này nàng học tốt nhất, bởi vì thường xuyên dùng đến, cho nên làm cũng nhanh. Một bàn tay gấp thành một con hạc giấy nhỏ, nàng thổi một hơi vào nó, nhưng thật ra là đang âm thầm niệm chú văn. Trước mắt bao người, con hạc giấy này từ trong lòng bàn tay của nàng dần lớn lên, cuối cùng thế nhưng biến thành một con hạc giấy cực lớn. Chỉ thấy Kinh Kinh tiện tay ném một cái, con hạc giấy bay lên trên trời trong nháy mắt biến thành một con hạc thật, kêu to một tiếng bay tới bay lui trên không trung. Bỗng nhiên, nó bay đến phía trên Lý Học sĩ, hai móng vuốt túm xuống thế nhưng mang cái mũ hắn lên trên trời.
Kinh Kinh cười nói: "Thật xin lỗi, nó hình như rất thích cái mũ của Lý học sĩ."
Lý Học sĩ nào còn dám nói cái gì nữa, giả biến thành thật còn lấy đi cái mũ của hắn.
Hoàng thượng và mọi người đều bị kinh hãi, đều hô: "Thần kỹ."
Diêu Thiên từ lần trước thì rất sợ Kinh Kinh quá mức nổi bật, hiện tại cặp mắt Lôi Báo và Hoa Lạc Vân sẽ không rời khỏi nàng, vội vàng nói: "Thu đi!"
Kinh Kinh gật đầu kêu một tiếng "Thu" con hạc giấy lại bay đến trên tay nàng, biến thành hạc giả bằng bàn tay.
Một phen biểu diễn này dĩ nhiên không có ai dám nói gì với Kinh Kinh, ngược lại có thật nhiều người nhìn về phía nàng, bàn luận xôn xao.
Kinh Kinh nhỏ giọng nói với Diêu Thiên: "Bọn hắn hiện tại đều phục sao? Không phục thiếp còn có ác hơn."
Diêu Thiên cũng nhỏ giọng nói: "Ác hơn thì không cần."
Một bên Vân phi càng thêm ngứa ngáy trong lòng, nàng ước gì bữa tiệc giải tán sớm một chút mình có thể tới tìm Kinh Kinh nói ra mong muốn trong lòng.
Cho nên Kinh Kinh mặc dù đang ăn cơm cũng cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, da gà sau lưng cũng nổi lên rồi.
Mà Diêu Thiên chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy Vân phi đang đánh chủ ý gì với Kinh Kinh, nếu không phải nàng cũng không phải là nam tử như thế nào ánh mắt lại nóng bỏng như vậy.
Tiệc mừng trôi qua, hoàng thượng quả nhiên lưu Diêu Thiên và Kinh Kinh lại, bốn người gặp mặt ngồi xuống, Vân phi lập tức ở sau lưng dùng sức đẩy hoàng thượng.
Hoàng thượng Thiên Vinh biết nàng bởi vì chuyện lần trước ngượng ngùng mở miệng, vì vậy ho nhẹ một tiếng nói: "Thật ra thì trẫm muốn hỏi một câu sư phụ quốc sư phu nhân và Tống Tử Thần Tiên có quen không?"
Diêu Thiên một miệng trà thiếu chút nữa phun ra, thì ra lưu bọn họ lại là vì chuyện này, thật khó cho hoàng thượng. Kinh Kinh suy nghĩ một chút, sư phụ của mình là hợp hoan thần, sau khi hợp hoan dĩ nhiên tiếp theo có hài tử rồi, cho nên hẳn là quen đi! "Ta cũng không rõ ràng lắm, không biết hoàng thượng tại sao muốn hỏi chuyện này?"
Hoàng thượng Thiên Vinh quay mặt sang một bên, tiếp theo hắn thật hỏi không nổi nữa.
Mà Vân phi thấy hắn không hỏi, vội vàng nói: "Là như vậy, Bổn cung muốn tìm Thần Tiên hỏi thăm, ta khi nào có thể vì hoàng thượng sinh hạ nhất nam bán nữ?"
Kinh Kinh giựt giựt khóe miệng nói: "Bình thường Thần Tiên chắc là sẽ không tiết lộ cho người phàm những chuyện này, bởi vì đó là Thiên Cơ."
Vân phi vội la lên: "Vậy có thể cầu xin Thần Tiên sớm đi ban thưởng hài nhi cho ta hay không?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Cái này ta không biết." Chính nàng cũng không có, nếu như có thể nàng cũng muốn hỏi một câu.
Mà Diêu Thiên một bên lại cười nói: "Hoàng thượng, chẳng lẽ muốn đi miếu Quan Âm dâng hương cầu xin hài tử sao?"
Hoàng thượng lập tức cười nói: "Trẫm đang lúc tráng niên, muốn cho vị phi tử kia mang thai còn không phải là chuyện đơn giản sao. Ngược lại quốc sư ngài thành thân cũng có ba tháng rồi... Ngươi cũng có thể suy tính vì quốc gia sinh mấy nhiều nhân tài trụ cột mới đúng."
Diêu Thiên cười nói: "Hoàng thượng một ngày kiếm bạc tỷ, nên sớm ngày vì nước sinh thêm một vị Hoàng Thái Tử, có thể thay ngươi phân ưu."
Hoàng thượng nói: "Không vội không vội..."
Hai người nam nhân bọn họ càng nói không khí càng trở nên đáng sợ, Vân phi và Kinh Kinh bị loại không khí quái dị này lây nhiễm thế nhưng không ai dám nói tiếp một câu.
Cuối cùng Diêu Thiên bộc phát, nói: "Hoàng thượng, thần xin nghỉ một tháng."
Hoàng thượng cười nói: "Một tháng đủ không?"
Diêu Thiên cắn răng nói: "Hoàn toàn đủ rồi, ngược lại hoàng thượng bên ngài có vội vàng quá không?"
Hoàng thượng nói: "Trẫm muốn cùng Vân phi đi bãi săn săn thú, chỉ cần nửa tháng."
Diêu Thiên nói: "Hoàng thượng thời gian đủ không?"
Hoàng thượng nói: "Cũng hoàn toàn đủ rồi, đến lúc đó xem kết quả."
Diêu Thiên cũng đứng lên nói: "Chuyện kia không nên chậm trễ, vậy thần lên đường."
Hoàng thượng nói: "Người tới tiễn quốc sư."
Cứ như vậy không giải thích được Kinh Kinh bị Diêu Thiên mang theo ra khỏi hoàng cung, sau khi trở về không có trực tiếp xuất phát mà mời hai người ngự y xem bệnh cho nàng.