Edit: tan_hye
Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Thiên cau mày hỏi Kinh Kinh, nói: "Chính nàng cởi xuống cũng không được sao?"
Kinh Kinh xé mấy cái nói: "Ta đã thử cởi rồi không được."
Diêu Thiên vòng vo trên mặt đất hai vòng, cuối cùng hỏi "Rốt cuộc trên người nàng mặc bao nhiêu món?"
Kinh Kinh giơ tay bắt đầu đếm, từ trong ra ngoài đếm một lần nói: "Tất cả bảy cái, không tính cái ngày hôm qua chàng cởi xuống."
Diêu Thiên kinh thán hỉ phục nữ nhân phức tạp, hắn cảm thấy đây là có ý làm khó nam nhân tân hôn. Sớm biết như thế, trước nên nghĩ biện pháp sửa kiểu dáng đồ cưới lại, tránh cho cuối cùng chịu khổ là mình.
Đột nhiên nhìn dưới váy Kinh Kinh, trong đầu tính toán, hắn cười hắc hắc, cười đến nỗi phải Kinh Kinh kéo chặt váy lui về phía sau nói: "Chàng muốn làm gì?"
Diêu Thiên ho nhẹ nói: "Không có gì."
Nhưng vào lúc này có người báo lại, báo là Diêu Viễn Từ hồi phủ rồi.
Diêu Thiên sớm nghe được chuyện từ chỗ Kinh Kinh, hắn chỉ là không tin, nên nói: "Cho hắn đi vào."
Chỉ chốc lát sau, Diêu Viễn Từ đi vào từ bên ngoài. Hiện tại mắt hắn đã có thể sử dụng tự nhiên, thấy được phụ thân và tiểu mẹ kế mới cưới ở chung một chỗ trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn không biết chính mình vì sao chạy đi, nhưng biết mắt và chân mình là được thần tiên chữa trị tốt, thoải mái nhận định là hắn mang đi mình.
Hôm nay trở lại, hắn nhẹ nhàng thi lễ nói: "Phụ thân..." Biết rõ phải gọi nữ tử này là nương, thế nhưng miệng không thể mở ra được.
Diêu Thiên thấy trong mắt hắn thậm chí có chút xa lạ với Kinh Kinh không khỏi hết sức vui mừng, nói: "Trở lại là tốt rồi." Có thể thấy được mắt hắn có thể nhìn chân có thể đi càng tốt.
"Ta đi thăm Tố Vân một chút."
Thời điểm nói đến Tố Vân trong mắt hắn thoáng qua một tia dịu dàng, điều này làm cho Kinh Kinh cảm thấy kỳ quái. Có lẽ hắn đối với Tố Vân vốn cũng có tình cảm, chỉ là bị này nọ che mất, cho nên mới không rõ ràng lắm.
"Chờ một chút." Diêu Thiên nói.
Diêu Viễn Từ đứng lại quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"
Diêu Thiên chỉ vào Kinh Kinh nói: "Kêu nương."
Thân thể Kinh Kinh thiếu chút nữa không ngã từ trên ghế xuống, nhưng nàng vẫn là trấn định lại. Khí thế này không thể yếu kém, kêu một tiếng đã có thể đại biểu thân phận của nàng. Nghĩ tới ngồi xuống, nhìn thẳng Diêu Viễn Từ, thầm nghĩ: kêu đi kêu đi kêu đi...
Nếu không phải Diêu Viễn Từ nhìn thấy được có lẽ đã kêu, nhưng thấy tuổi của nàng và mình không kém nhau nhiều lắm, tiếng nương này kêu rất không được tự nhiên rất khó chịu.
Diêu Thiên lạnh giọng nói: "Lễ không thể bỏ."
Kinh Kinh giỏi nhất đóng kịch, ngay lúc này đưa tay lấy khăn lụa xoa ở dưới mắt một chút, khóc không ra tiếng: "Lão gia, hắn... Hắn đây là không thích ta sao?"
Khóe miệng Diêu Thiên rụt rụt nói: "Phu nhân cũng không phải là như thế, Viễn Từ chỉ là tạm thời chưa thể thích ứng thôi."
Tiếng khóc Kinh Kinh càng lớn hơn nói: "Vậy sau này người một nhà phải ở chung như thế nào, chính ta là ai hắn cũng không rõ ràng. Nếu bọn hạ nhân biết, ta nào còn có uy tín để nói?"
Diêu Thiên cau mày, trên mặt nhìn lại thập phần khó xử. Diêu Viễn Từ cảm thấy tiểu mẹ kế này thật sự khó đối phó, hôm nay đắc tội nàng ngày sau không thể thiếu được nhiều chuyện rắc rối, tiểu tiên nữ hiện tại mang thai, không thể để cho nàng chịu uất ức gì.
Thì ra là, Diêu Viễn Từ coi Tố Vân trong trí nhớ và Kinh Kinh hai người thành một người, quên mất đem tất cả mọi chuyện về Kinh Kinh đặt tại trên người Tố Vân. Dĩ nhiên chuyện này cả hắn và người ngoài đều không biết được.
Hắn nhíu nhíu mày, sau đó hơi thi lễ nói: "Viễn Từ bái kiến mẫu thân..."
Kinh Kinh lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Tốt lắm tốt lắm, đều là người một nhà lúc nào gọi đều giống nhau."
Diêu Viễn Từ lại nói: "Mẫu thân nếu như không có chuyện gì thì ta xin phép cáo lui."
Kinh Kinh cười nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngươi lui đi!"
Diêu Thiên nhìn Diêu Viễn Từ rời đi khóe miệng rụt rụt, trước kia làm sao hắn lại không nhìn được thật ra thì tiểu thê tử của mình rất biết diễn trò, còn tưởng rằng nàng là một người hết sức thật thà!
Kinh Kinh lôi kéo cánh tay của hắn cười nói: "Toàn bộ viên mãn."
Diêu Thiên ấn lên trán nàng một cái, cười nói: "Sẽ không đơn giản như thế, vì để cho hắn không nhớ ra chuyện lúc trước nữa, ta cũng cần nói chuyện với Tố Vân một chút."
Kinh Kinh gật đầu nói: "Ừ, là phải nói một chút."
Diêu Thiên nói: "Chuyện sau này ta đều an bài xong."
Kinh Kinh tựa đầu vào trước ngực của hắn, cười nói: "Ta tin chàng."
Diêu Thiên vuốt đầu của nàng, chuyện cũ đều ngay trước mắt. Tiểu nha đầu này cơ hồ là từng bước từng bước bức mình tới tình cảnh ngày hôm nay, mặc dù thích thú nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi rối rắm và chua xót.
Vừa nghĩ tới chuyện hai người ngày trước, nàng đột nhiên biến mất, lúc ấy cái loại cảm giác đau đứt ruột vẫn còn bồi hồi trong lòng không tiêu tan. Ngày sau không thể để cho nàng lại có cơ hội rời đi, nếu không không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế nào.
Ban đêm! Kinh Kinh nhìn Diêu Thiên nói: "Hôm nay cởi cái nào? Ta đã hai ba ngày chưa tắm rửa rồi, sư phụ thật là tên khốn kiếp."
Diêu Thiên nắm cằm của nàng nói: "Sư phụ nàng là cực kỳ khốn kiếp, còn là một tên khốn kiếp rất thông minh. Chẳng qua hiện tại ta có một biện pháp để phá tan một đời anh minh của hắn, nàng cần phải nói cho hắn biết đó!"
Kinh Kinh nghiêng đầu, không hiểu ý tứ của hắn.
Diêu Thiên mỉm cười một cái, hắn tự tay nâng bắp chân Kinh Kinh lên nàng lập tức cạch oành một tiếng ngã xuống giường. Tiếp hắn đưa tay dò vào trong quần, thế nhưng cởi quần lót của nàng ra. Một cái quần màu xanh đậm, phía dưới Kinh Kinh liền □ rồi.
Nàng phát hiện thật ra thì sư phụ rất ngây thơ, hắn làm sao lại không ngờ nam nhân lại có thể một bước đúng chỗ mà không quan tâm những y phục khác đây? Cả đêm phong lưu đi qua, hậu quả vô cùng thê thảm.
Ngày hôm sau Kinh Kinh không thể không 'chân không' đi lại ở trong phòng, trong khoảng thời gian sư phụ sử dụng thuật pháp này, nếu như không cởi toàn bộ y phục ra thì không cách nào cởi ra. Cũng chính là trong lúc này chỉ cần nàng mặc thêm bất cứ kiện y phục nào, cũng phải tính thêm cởi cả kiện đó xuống. Hiện tại nàng không được ra cửa, bởi vì dưới váy trống không.
Diêu Thiên thật thưởng thức bộ dáng nàng bây giờ, luôn thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới, hơn nữa cố ý cười cho nàng nhìn.
Kinh Kinh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đứng trên đất dậm chân.
Diêu Thiên lại có suy nghĩ vô cùng tà ác, tối hôm nay muốn cởi cái gì? Bỗng nhiên hắn ngược lại vô cùng cảm tạ sư phụ, cho hắn một tiết mục giải trí đặc biệt như vậy, chủ yếu nhất là thấy Kinh Kinh không dám ra cửa lúc vỗ luôn bối rối, tâm tình thật sự vô cùng vui vẻ.
Bên Tố Vân kia hắn đã đi cảnh cáo rồi, nữ nhân kia cũng coi là có chút thông minh, rất nhanh hiểu ý. Nàng sẽ không ở trước mặt Diêu Viễn Từ nhắc tới Kinh Kinh, thậm chí ngay cả người hầu đều không cho nói. Nàng rất may mắn Diêu Viễn Từ biến thành một người bình thường, hơn nữa đối tốt với nàng giống như lúc mới vào phủ.
Nàng đã nhìn ra, hắn vẫn coi nàng là Kinh Kinh, nhưng điều này không có gì chỉ cần hắn đang quan tâm nàng, quản khỉ gió hắn coi chính mình là người nào? Trong khoảng thời gian này Tố Vân mang không ít này nọ cho nhà mẹ đẻ, đều là Diêu Viễn Từ cho nàng hoặc là Diêu Thiên thưởng cho. Trong nhà cũng vui mừng, thời điểm nhiều lần gởi thư đều dụ dỗ nàng, coi nàng như bảo bối. Trước kia Tố Vân ở nhà cũng không được mọi người thích, nguyên nhân nàng là một nữ hài tử, tuy nói có chút tài mạo nhưng là không phải là cái gì tuyệt sắc. Cho dù là tuyệt sắc, nếu như không lấy được một nhà chồng tốt cũng chỉ là uổng công. Hiện tại nàng gả cho, tuy nói trước kia bởi vì chuyện gì đó bị Diêu Viễn Từ lạnh nhạt. Nhưng bây giờ cũng thăm dò tính tình của hắn, đơn giản chính là thích người thanh cao. Nàng chỉ cần để cho hắn cảm giác chính mình có bao nhiêu không thích những thứ vật hoàng bạch (vàng bạc) kia, không tranh giành không quan tâm gia thế là được rồi. Còn lại, nàng thích xử lý thế nào đều được. Lại nói còn có một tháng chính là ngày sinh dự tính rồi, trong lòng nàng có chút khẩn trương. Chỉ là Diêu Viễn Từ cũng hết sức quan tâm mời mấy bà mụ tới đây, cả ngày giảng giải cho nàng chút chuyện sản phụ cần phải biết.
Mắt thấy sắp cuối đông, bên ngoài rơi xuống một tầng tuyết thật mỏng. Kinh Kinh đang khoác áo choàng đón bông tuyết, thì nghe có người hầu kêu to chạy tới nói: "Phu nhân không xong, thiếu phu nhân vừa mới vấp ngã sợ là phải sinh non rồi."
"À?" Kinh Kinh chỉ vào một bên viện nói: "Tìm ta làm cái gì, tìm bà mụ."
Người hầu này nói: "Bà mụ đã tới, nhưng bên kia cũng không có người làm chủ, cho nên..."
Kinh Kinh nghe lời này đã cảm thấy nhức đầu, ban đầu nàng chính là bị chiêu này lừa gạt. Bây giờ có đi hay là không, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
May mắn lúc này Diêu Thiên trở về sớm, gạt bông tuyết trên người nói: "Cùng nhau đi đi."
Lúc này Kinh Kinh mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Diêu Thiên đến viện của Diêu Viễn Từ và Tố Vân.
Nghe bà mụ nói Tố Vân đã hôn mê, đứa bé vẫn chưa sinh ra được, tiếp tục như vậy nữa người lớn và đứa bé đều có nguy hiểm.
Diêu Viễn Từ gấp đến mức đi vòng vo trên mặt đất, thấy phụ thân đến cuối cùng là cảm thấy có người đáng tin cậy, dù sao vẫn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không có quá nhiều chủ trương.
Diêu Thiên nói: "Truyền lời của ta, đến Thái Y Viện trong hoàng cung gọi mấy ngự y tới đây."
Có người hầu vội vàng cưỡi khoái mã chạy tới Hoàng Thành. Cho đến buổi chiều, người còn không có tỉnh, đứa bé còn chưa có sinh ra được.
Ngự y cũng đến, đều nói người nếu vẫn chưa tỉnh lại chỉ sợ hai mẹ con đều phải chết.
Diêu Thiên cũng có chút nóng nảy, mà Kinh Kinh lại nói: "Chính là lại để cho Viễn Từ đi vào đánh thức nàng."
Ngự y nói: "Từ xưa nào có nam tử vào bên trong phòng sanh."
Khóe miệng Kinh Kinh rút rút nói: "Lúc nào rồi còn quan tâm nam tử nữ tử, bên trong không phải thê tử hắn ư, hắn còn sợ gì?"
Diêu Viễn Từ vừa nghe xong cũng cảm thấy như vậy, hắn lập tức bước vào phòng sanh.
Ở vào thời điểm này nữ nhân bình thường tín nhiệm nhất vẫn là trượng phu mình, cũng không biết Diêu Viễn Từ dùng loại biện pháp nào thật sự kêu người tỉnh. Chỉ là giày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng sinh ra còn là một thai chết, hơn nữa còn là một nam hài.
Sau khi Diêu Viễn Từ đi ra người có chút mất hồn, Diêu Thiên an ủi: "Ngươi cũng không cần quá mức thương tâm, các ngươi còn trẻ tuổi, còn có thể lại sinh."
Diêu Viễn Từ mờ mịt gật đầu, nói: "May mắn Tố Vân không sao."
Diêu Thiên gật đầu nói: "Đó chính là vạn hạnh (may mắn) trong bất hạnh."
Mặc dù Tố Vân nhặt về một cái mạng nhưng cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian mới tốt, Diêu Thiên dẫn theo Kinh Kinh trở lại đi sớm về khuya tâm tình cũng không phải hết sức tốt. Thứ nhất hắn đau lòng tiểu hài tử kia chưa kịp nhìn cuộc đời, thứ hai hắn nghĩ tới Kinh Kinh. Tuổi Kinh Kinh và Tố Vân không chênh lệch nhiều, nếu là mang thai sinh con chỉ sợ cũng sẽ có nguy hiểm tương đương. Hắn thở dài trong gió, tuy nói mình rất muốn cùng Kinh Kinh sinh một hài tử, nhưng là vì an toàn của nàng vẫn là dùng thuốc hai năm nữa, cho đến khi thân thể của nàng càng thêm khỏe mạnh mới có thể.
Đang suy nghĩ lại nghe Kinh Kinh nói: "Tướng công chàng nói tại sao ta vẫn chưa có hài tử đây?"
Diêu Thiên chỉ sợ nàng hỏi câu này, lập tức nói: "Không vội."
Kinh Kinh cau mày nói: "Nhưng sư tỷ và tỷ phu có hai rồi, con trai Tố Vân mặc dù đã chết nhưng cũng coi như một. Tại sao, chúng ta không có?"
Diêu Thiên ho nhẹ, lời này nghe thế nào cũng giống như đang chỉ trích năng lực của hắn không mạnh? Hắn biết bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh, lập tức nói: "Hài tử phải từ từ mới có, bây giờ thân thể nàng còn chưa có nẩy nở, đợi..."
Kinh Kinh vô cùng buồn bực, nói: "Chúng ta cũng đã thành thân ta còn không có con, có phải bị bệnh hay không?" Nàng thở dài, hoàn toàn đắm chìm trong vực sâu. Mà hai chữ có bệnh, trong đầu Diêu Thiên xoay chuyển thật nhanh.