Editor: tan_hye
Hiện tại Diêu Thiên muốn mắng nhi tử cũng không có gì lý do, bởi vì tối hôm qua hắn cũng làm chuyện sai lầm.
"Đi thôi, không nên quấy rầy nha đầu nghỉ ngơi." Vừa nghĩ đến điều này hắn cảm giác mình cũng không còn mặt đứng ở chỗ này, gọi Diêu Viễn Từ mình cũng muốn rời đi.
"A Cha... Ngươi chờ một chút Kinh Kinh có lời muốn nói với ngươi." Chỉ là nàng sợ Diêu Viễn Từ và Tố Vân hiểu lầm cái gì, nên nháy mắt lấy lòng với Tố Vân, ý là nàng giữ chân công công lại, bọn họ đi trước.
Tố Vân mỉm cười cảm kích đẩy Diêu Viễn Từ rời đi, ra đến cửa viện, Diêu Viễn Từ nói: "Theo tính cách phụ thân chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng, ngược lại khổ nàng."
Thế nhưng, Diêu Thiên đối mặt Kinh Kinh thì một chút hỏa khí cũng mất. Vốn là hắn làm chuyện thật có lỗi với nàng, hơn nữa hắn cảm thấy tất cả đều do nhi tử không đúng, người con dâu này của hắn luôn luôn nhẫn nhịn với hắn Diêu Viễn Từ, thế nhưng hắn Diêu Viễn Từ lại dẫn theo nàng dâu mới đến thăm một nữ tử cơ hồ bị hắn vứt bỏ, nếu như không phải là Kinh Kinh vẫn còn ở đây, hắn đã sớm nổi giận rồi.
"A Cha?" Kinh Kinh thấy hắn mất hồn nhẹ giọng hỏi, nhưng nàng không có rời giường mà giả bộ vô cùng yếu ớt.
"Đại phu đã đến xem chưa?" Diêu Thiên nói.
"Xem rồi, nói là bị chút phong hàn, không đáng ngại." Kinh Kinh nhìn mặt công công, làm sao lại cảm thấy trong trắng lộ chút hồng đây? Chẳng lẽ có quan hệ với ánh mặt trời chiếu vào? "Linh nhi, khụ... Cổ họng ta hơi khô, có thể rót cho ta một ly trà hay không." Nha đầu này thật không có ánh mắt, vẫn đứng ngốc ở đó không đi. Linh nhi đáp ứng một tiếng rồi đi, Kinh Kinh từ từ ngồi dậy, nói: "A Cha, ngươi không cần tức giận với tướng công, hắn chỉ là nhất thời tình mê (đắm chìm trong tình yêu)."
"Ngươi... cuối cùng vẫn thay hắn nói chuyện." Diêu Thiên im lặng. Kinh Kinh đột nhiên ho lên, ho khan mặt cũng có chút ửng hồng mới dừng lại, nói: "A Cha, không biết có phải do ngày hôm qua ta chuyển khí cho ngươi quá nhiều hay không cho nên mới bị lạnh?"
Diêu Thiên quay mặt sang một bên, nói: "Có... Có lẽ."
Kinh Kinh nói: "Hiện tại A Cha không có chuyện gì sao?"
Diêu Thiên nói: "Ta không sao rồi."
Kinh Kinh nói: "Vậy A Cha có thể chuyển khí cho ta hay không? Như vậy ta cũng sẽ không khụ cũng sẽ không khó chịu."
Diêu Thiên giật mình, đứng bật dậy nói: "Ngươi đứa nhỏ này..." Nhưng chạm đến ánh mắt Kinh Kinh, thiên chân vô tà (ngây thơ khờ khạo), là hắn nghĩ quá nhiều mà thôi. Hắn dời tầm mắt lên trên cái miệng nhỏ nhắn của Kinh Kinh, nhất thời ý loạn tình mê lại thiếu chút nữa thật sự đi chuyển khí cho nàng. May mắn hiện tại hắn không đau không bệnh, tự chủ lại trở về trên người, chỉ là trầm mặc một chút nói: "A Cha sợ cũng chưa hoàn toàn tốt lên, ngươi cứ tạm uống thuốc trước đi!"
Kinh Kinh thất vọng, đây là muốn cho nàng tự sinh tự diệt sao?
Diêu Thiên thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, hắn ngược lại không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ rằng nàng cho là hắn không đối tốt với nàng, cho nên mới như vậy. "Chờ ngươi khỏe lại, A Cha dẫn ngươi ra bên ngoài giải sầu."
Không khí trong nhà không tốt, bên kia nhi tử và Tố Vân như hình với bóng, hơn nữa theo bọn nha hoàn nói bọn họ cực kỳ ân ái. Dưới tình huống như vậy, nha đầu này có thể vui mừng mới là lạ.
Kinh Kinh vừa nghe hứa hẹn này thì cảm thấy không tồi, cười nói: "Cảm ơn A Cha."
Diêu Thiên gật đầu một cái, cảm thấy mình ở lại gian phòng con dâu thời gian quá dài cũng không tiện, đứng đứng dậy đi ra ngoài. Kinh Kinh nhìn bóng lưng của hắn cười hắc hắc không ngừng, kể từ sau khi được hắn hôn lòng tin của nàng tăng lên gấp bội, luôn cảm thấy mình thêm chút sức thì có thể đè hắn ngã.
Có lẽ là vì muốn ra khỏi phủ du ngoạn cho nên 'bệnh' tốt đi đặc biệt nhanh, Diêu Thiên cũng thật vui mừng, quyết định đi Hương Vân Tự du ngoạn. Khoảng cách từ Kinh thành đến Hương Vân Tự ước chừng một ngày đường, vừa đi vừa ngắm phong cảnh thì tuyệt hảo.
Nhưng là công công mang theo con dâu đi du lịch dù sao nói thì dễ mà nghe thì khó, cho nên Diêu Thiên 'xin' hoàng thượng hạ một Đạo chỉ, để cho một nữ tử thuộc hoàng thất thay mặt cung phi đến Hương Vân Tự dâng hương, cầu phúc cho hoàng gia. Mà Diêu Thiên là người đi theo, như thế lần này bọn họ đi xa trở thành danh chính ngôn thuận rồi.
Hoàng thượng chỉ sợ quốc sư đại nhân lại tiếp tục xin nghỉ, cho nên lập tức vung bút soàn soạt soàn soạt đồng ý, vì vậy có cơ hội lần này.
Dọc đường đi Kinh Kinh hết sức vui mừng, thứ nhất nàng còn chưa từng du ngoạn như vậy bao giờ, thứ hai tình huống người làm bạn không giống cũng khác nhau. Người bọn họ mang theo cũng không nhiều, mỗi người một nha đầu, nô bộc tùy thân và hai hộ vệ mà thôi. Kinh Kinh nghe nói lão hòa thượng trụ trì trên núi Hương Vân này cũng chính là hảo hữu của hắn, vì vậy cũng có ý hỏi thăm người bằng hữu này. Ngược lại nàng, một thân nhẹ nhõm, nhìn cảnh sắc hai bên đường hết sức mới lạ, lập tức thò đầu ra nói: "A Cha, đây là địa phương nào?"
Diêu Thiên cưỡi ngựa, ra ngoài Kinh Thành thì hắn không thích ngồi trong kiệu nữa. "Phương Thảo Đình, trước mặt chính là Vọng Nguyệt Đình."
"Có chuyện xưa?"
Diêu Thiên cười nói: "Phương Thảo Đình thì chưa từng nghe nói, ngược lại Vọng Nguyệt Định từng có. Tiền triều có vị đại tướng, hết sức nổi danh, Bách Chiến Bách Thắng. Một lần, lúc hắn xuất chiến thê tử tân hôn đột nhiên mơ thấy ác mộng, nàng ngàn cầu vạn cầu chỉ cầu hắn không cần xuất chiến. Nhưng lòng Tướng quân luôn bận tâm biên quan nên cứng rắn buông tha thê tử xuất chiến, kết quả trận chiến ấy hắn chôn thân tại trận không thể trở lại nữa. Thê tử hắn từ sau khi hắn đi mỗi ngày chờ đến ánh trăng lên cao mới trở về, cho đến khi nghe được tin trượng phu chết trận, liền nhảy từ trên núi xuống. Mọi người cảm thấy nàng ấy si tình như vậy làm cho người ta kính nể, nên địa phương nơi nàng chờ chồng xây Vọng Nguyệt Đình này."
Kinh Kinh cúi đầu như có điều suy nghĩ, hồi lâu nói: "Đáng tiếc nữ tử si tình chung quy cũng không đánh lại quốc gia quyền lực, trượng phu của nàng nếu có một phần thông cảm với thê tử cũng sẽ không nhẫn tâm để cho nàng đau lòng."
"Hắn cũng không có cách nào." Diêu Thiên nói.
"A Cha, nếu như ngươi gặp phải tình huống như thế, vậy cũng sẽ vứt bỏ thê tử tân hôn không để ý sao?"
"Mười năm trước ta sẽ, hôm nay lại không biết."
Kinh Kinh cười nói: "A Cha rất kính nể nữ tử kia sao?"
Diêu Thiên nói: "Dù sao người si tình rất ít."
Kinh Kinh nói: "Nếu gặp được nữ tử si tình giống vậy, A Cha có thể động lòng với nàng hay không?"
Diêu Thiên giật mình, sau đó nói: "Ngươi nha đầu này thế nào lại lấy A Cha ra đùa giỡn?"
Kinh Kinh không nói đùa, bây giờ nàng cảm thấy nếu như Diêu Thiên là tướng quân ấy còn nàng là nữ tử kia, vậy nàng... Nhất định sẽ chạy đến chiến trường cùng hắn sát vai giết kẻ địch, sau đó chiến thắng trở về.
Diêu Thiên lại không biết trong lòng nàng nghĩ gì, hắn cảm thấy người con dâu này đại khái cũng có loại tình cảm ngu ngốc đó với nhi tử, nếu không tại sao làm cho nàng không thể buông tha?
Đang suy nghĩ, hai người đã đến Vọng Nguyệt Đình. Diêu Thiên cho người dừng lại, ngồi nghỉ trong đình một lát.
Kinh Kinh thấy, thì ra là đình này xây ở trên sườn đồi, cho nên mới nói nàng kia nhảy từ nơi này xuống, không biết sườn đồi cao bao nhiêu, nàng ngã xuống sống hay chết. Nàng hết sức tò mò, liền đi tới ghé đầu nhìn xuống dưới.
Diêu Thiên sợ hết hồn, nhìn bước nàng chỉ cách bên trên sườn núi có một bước. Hắn cũng bất chấp cái gì lễ tiết, đưa tay kéo người trở lại.
Kinh Kinh chỉ cảm thấy đầu choáng váng, người đã ngã ở trong ngực Diêu Thiên. Nàng nghe được trái tim kia bang bang nhảy hết sức lợi hại, chính nàng cũng thế. "Làm sao ngươi không cẩn thận như vậy, ngộ nhỡ té xuống làm thế nào?" Diêu Thiên cau mày quát hỏi.
Trong lòng Kinh Kinh hết sức vui mừng, bởi vì công công lại quan tâm mình như vậy. "Biết." Nàng không đợi Diêu Thiên đẩy ra chính nàng đứng thẳng người, lùi về phía sau một bước. Dù sao, đây là lần đầu tiên hắn rống nàng như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Diêu Thiên chỉ cảm thấy trong ngực trống trơn, người quy củ đứng ở bên cạnh, gương mặt uất ức. Hắn biết nhất định là bị mình nói trúng, liền nói: "Đi thôi!"
Kinh Kinh nhìn bóng lưng của hắn, hắn rốt cuộc là coi mình là nữ nhi mà thích hay là nữ nhân mà thích đây? Nếu thích như nữ nhi bình thường, nhất định sẽ không hôn nàng. Nếu thích như là nữ nhân, hình như đến bây giờ cũng không chút nào để chứng minh.
Hương Vân Tự! Diêu Thiên đến liền đi tìm lão hòa thượng nói chuyện, Kinh Kinh chính mình và Linh nhi tự đi dạo. Bởi vì nơi này cũng không phải nơi hương khói cường thịnh, ngược lại hết sức an tĩnh tường hòa. Kinh Kinh chỉ đi một vòng đã cảm thấy hết sức không thú vị, cho nên nàng muốn đi tìm công công xem bọn họ nói những gì. Lão hòa thượng Hương Sơn Tự nghe nói đã hơn một trăm tuổi rồi, mặc dù không lớn tuổi như sư phụ, nhưng nhìn cũng coi là rất trẻ tuổi rồi. Bởi vì lão hòa thượng mở cửa sổ ra, cho nên xa xa đã nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở trên bồ đoàn nói chuyện. Không biết tại sao, đột nhiên Kinh Kinh cảm thấy công công và không khí nơi này rất hòa hợp, tựa như nguyên bản hắn nên ở tại nơi đây. Nàng thở dài một tiếng với Linh nhi, sau đó khom lưng đi tới nghe lén.
Linh nhi ít nhiều cũng quen thuộc tính khí thiếu phu nhân nhà mình, nàng không dám nghe lén cho nên đứng ở một bên nhìn Kinh Kinh điên khùng.
Bởi vì cửa sổ mở ra, cho nên Kinh Kinh nghe được rất rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong, hình như rất có dáng vẻ học hỏi, nàng nghe có chút mơ hồ.
"Tâm không vững sao?" Lão hòa thượng nói.
"Chỉ là muốn biết rốt cuộc khi nào cơ duyên mới đến?" Diêu Thiên nói.
"Nóng lòng sao?" Lão hòa thượng nói.
"...Có lẽ vậy!" Diêu Thiên nói.
"Cái gọi là cơ duyên, chính là thuận theo tự nhiên, ngươi rốt cuộc muốn trốn tránh cái gì chứ?" Lão hòa thượng nói.
Diêu Thiên hồi lâu không nói, sau đó nói: "Ta cũng không phải muốn chạy trốn."
Hắn cũng không có cái gì có thể trốn tránh, từ nhỏ đã lớn lên ở Hương Sơn Tự, hắn cảm thấy nơi này chính là gốc của mình, sớm muộn gì cũng phải trở lại.
"Định Tâm. Biết vì sao năm đó pháp danh của ngươi gọi Định Tâm không?" Lão hòa thượng nói.
Ngoài cửa sổ Kinh Kinh ngẩn ra, chẳng lẽ trước kia công công là hòa thượng? Thế nào cũng không nghe người khác nhắc qua.
"Không biết." Diêu Thiên nói.
Lão hòa thượng cuối cùng mở hai mắt ra, nói: "Năm đó ngươi bởi vì thân thế của mình mê loạn tâm, cho nên ta gọi ngươi là Định Tâm hi vọng ngươi có thể vì một chút duyên Phật mà lưu lại. Nhưng là, ngươi rốt cục vẫn rời đi. Nhưng mà ta lại vẫn gọi ngươi Định Tâm, bởi vì tâm ngươi vẫn không có vững chắc. Vì quốc sự mà quan tâm, vì thê tử chết mà phiền lòng, vì chuyện của nhi tử mà loạn tâm, nếu tâm ngươi xác định, cơ duyên kia cũng đến."
Diêu Thiên nhắm hai mắt lại, nói: "Nhưng mà ta lại cảm thấy bây giờ không phải lúc."
Lão hòa thượng lắc đầu, nói: "Người ngoài cửa sổ hà cớ gì mà tồn tại? Ngươi dẫn theo nàng, chẳng lẽ không phải bởi vì quan tâm?"