Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 32




Spoiler Ngày Tô Nhượng rời khỏi, trong phòng chờ bay ở sân bay một lần lại một lần bấm số Trì Đông Chí, vang lên hai tiếng, liền tắt, lại nhịn không được gọi tiếp, sau thì dừng lại, anh nhìn thời gian, đã qua nửa giờ, nhưng mà cô vẫn không gọi lại, cuối cùng gửi tin nhắn qua: Anh đi nhé. Vẫn không trả lời như cũ.

Thẩm Linh cầm tay anh, "Em rất thương anh."

Dường như Tô Nhượng rất mệt, hơi nhắm mắt. Rất châm chọc, vợ của anh lại tội nghiệp anh, nhưng Tô Nhượng không cần bất cứ kẻ nào tới thương hại, việc này do anh gây nên, bây giờ anh cần một không gian trống. "Em yên tâm đi, tôi thất bại, sau này sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, không phải em nhận định là cô ấy sẽ không quay đầu lại với tôi nên mới nghĩ ra vụ đánh cược này sao."

Ngón tay Thẩm Linh cứng đờ, thần kinh chạy khắp cơ thể, "Vợ chồng lâu như vậy, hình như chưa bao giờ chúng ta thổ lộ tình cảm, anh đã từng cho em cơ hội nhưng em chưa từng cố gắng, trong mắt anh em là người như thế sao?"

Đôi mắt Tô Nhượng vẫn nhắm như cũ, nghiêng người đi. Thật ra anh không có lý do gì oán trách Thẩm Linh, tuy rằng cô và Lương Hạ Mạt cùng nhau đào hố, ép anh nhảy vào mặc dù người rời đi là Trì Đông Chí, mà bản thân, cũng không một câu oán hận.

"Điều này rất khó, Thẩm Linh." Tô Nhượng trốn tránh câu hỏi của cô, "Đối với rất nhiều chuyện, chúng ta không cùng cố hết sức, thậm chí không cùng trong một không gian, cho nên, cứ như vậy đi."

Thẩm Linh nghĩ nghĩ một chút, lập tức liền hiểu được.

Đối với tình yêu, Tô Nhượng cũng giống Trì Đông Chí, đều là tinh tế trong tình cảm, thà thiếu không cần đồ bỏ, bọn anh biết cách nổ lực cho người yêu, mang tình yêu mổ xẻ rồi phân tích, tình yêu qua loa xong chuyện sẽ làm cho bọn anh thống khổ. Có thể tưởng tượng được, nếu không có Trì Đông Chí, cô sẽ không có cuộc hôn nhân này với anh, nếu không có đứa trẻ, bọn cô cũng sẽ không có khả năng tiếp tục kéo dài cuộc hôn nhân này, mà trong đoạn hôn nhân này thậm chí có nhiều vấn đề như vậy, mà Thẩm Linh cô trước giờ lại chưa từng phát hiện ra. Cũng giống Lương Hạ Mạt, vẫn luôn cho rằng cuộc hôn nhân của mình hoàn mỹ không khiếm khuyết, hạnh phúc ngọt ngào, chỉ còn chờ tay cầm tay đi đến hết cuộc đời.

không xin phép.

Quả cam nói với quả táo: Em yêu anh. Quả táo nói cho nó biết em không cùng loại với tôi, em không phải người tôi muốn, chúng ta không có biện pháp cùng nhau. Quả cam cực kỳ cố chấp cũng cực kỳ mê muội, cũng giống Thẩm Linh rất cố chấp rất mê muội.

Cô nhớ tới những gì đã qua, thật ra bọn cô không sống cùng nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau một lần. Kết hôn là cô nói ra, trực tiếp lướt qua anh làm cho trong nhà tạo áp lực cho anh, về sau đột nhiên anh đồng ý, trong lúc đó xảy ra chuyện gì cô không biết, nhưng khi kết hôn Tô Nhượng đã từng rất nghiêm túc nói với cô, sẽ đối xử tốt với cô, sẽ học cách yêu cô, anh nói chúng ta nên học cách nhân nhượng lẫn nhau, sẽ cùng cố gắng. Lúc ấy cô vui vẻ đồng ý, nhưng không nghĩ sẽ kỳ vọng vào những lời nói này. Đúng là Tô Nhượng làm như lời anh nói, cố gắng bao dung cô, là cô không tốt, chỉ cần một ngày Tô Nhượng không làm việc nhà, trong nhà liền vừa dơ vừa loạn, phòng bếp vĩnh viễn lạnh ngắt, về sau công việc Tô Nhượng dần dần bắt đầu bận rộn, cô vẫn như cũ, anh liền đề nghị kêu người giúp việc tới giúp đỡ, lúc ấy cô nói, nói không muốn có người quầy rầy thế giới hai người, vì thế Tô Nhượng đã bận rộn rất nhiều việc lại còn phải làm vệ sinh trong nhà. Cô không không làm điểm tâm cho anh, nhưng yêu cầu nụ hôn yên ổn buổi sáng, cho rằng như vậy có thể lấp đầy bao tử của anh, nếu anh tan tầm về nhà mà quên mua hoa hồng, cô tuyệt đối có thể quấn anh cả đêm bắt anh giải thích, lại còn lúc nào cũng bắt anh dừng lại ngắm nghía quần áo mình mới mua trong khi anh bận rộn công việc, nói là mình thích nhưng anh không có hứng thú với đề tài đang nói.

Về sau dần dần Tô Nhượng không thích về nhà, cô cực kỳ tủi thân, cô thương anh như thế, vì cái gì mà anh lại không muốn về nhà chứ? Bây giờ nghĩ lại, cô hành động như vậy, cho dù Tô Nhượng có yêu cô thì cũng sớm có một ngày không muốn bị làm phiền nữa, huống chi Tô Nhượng luôn nhàn nhạt với cô. Là cô đánh mất suy nghĩ đã từng muốn chung sống hòa hảo với Tô Nhượng, là cô không hiểu cuộc sống khiến cho Tô Nhượng canh cánh trong lòng với Trì Đông Chí.

Mũi Thẩm Linh lập tức chua xót, cô cảm thấy không thể cứ như vậy rời đi, bằng không thì tương lai cuộc sống mới chân chính là có vết nứt, tuyệt đối không có cơ hội xoay mình. Nhắm chặt mắt, sau đó mở ra có một tia kiên định, đoạt lấy điện thoại trong tay Tô Nhượng bấm dãy số kia, "Anh thật là, muốn gọi điện thoại cho cô ấy thì cứ gọi, vì sao mà vang lên hai tiếng liền cúp máy, anh nhát gan quá, cô ấy không phải là người cố tình không nghe điện thoại của anh, có thể cô ấy đang vội, chờ một lúc nữa nói không chừng sẽ nghe máy. Em nói em sẽ cố gắng làm người vợ đúng nghĩa, không phải là quan tâm anh ăn, mặc, ở, đi lại thôi sao, em sẽ làm được, nếu như còn không được, sau này sẽ ly hôn, hôm nay anh chấm dứt với cô ấy, đừng tiếp tục dây dưa nữa."

"Thẩm Linh, sao em không hiểu, mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không tùy tiện nói ly hôn." Tô Nhượng đang chém giết, thì nghe bên kia điện thoại truyền đến một tiếng "A lô", nhưng ngón tay làm thế nào cũng không cử động được.

"Đông Tử, cậu làm gì mà không nghe điện thoại của Tô Nhượng?"

Cũng không biết bên kia nói gì, Thẩm Linh bị nghẹn không nói ra lời, nhét di động vào tay Tô Nhượng, "Người phụ này thật là, anh nói với cô ấy đi."

Tô Nhượng nghe máy, nghĩ nghĩ, đi ra xa một khoảng, "A lô."

Bên kia dừng lại một lát, "Phải đi rồi hả?"

"Ừm, nhận được tin nhắn không?"

"Nhận được rồi."

Yên lặng một lúc, Tô Nhượng nói, "Anh nghĩ em không muốn nghe điện thoại của anh, không phải thế thì làm sao không thấy gọi lại."

Bên kia lập tức bẻ lại, lại vừa giống đang giải thích, "Em nghĩ anh không có gì nói với em, chứ nếu không thì làm sao mà mới vang lên hai tiếng liền tắt máy."

Tô Nhượng nhìn khoảng trời máy bay vừa hạ xuống, nở nụ cười, "Em không giận anh là tốt rồi."

"Không có."

"Được, bản thân chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Tô Nhượng." Cô vội vàng kêu tên anh, có chút cẩn thận lại hết sức trịnh trọng nói, "Xin anh đó, chắc chắn thế, phải chú ý sức khỏe của mình cho tốt. Em cũng sẽ đối xử tốt với mình, kèm thêm cả phần của anh nữa."

Tô Nhượng gắt gao nhắm chặt mắt, trong khoảnh khắc tất cả tức giận tan thành mây khói. Anh có suy nghĩ giống cô, tình cảm sâu nặng nhiều năm như vậy nhưng chẳng giữ được, nào những chịu đựng nào những giày vò, đến cuối cùng vẫn chiếm một vị trí trong trái tim cô, mà đối với Trì Đông Chí, một khi đã ở trong lòng, cả đời này vẫn sẽ mãi như thế. Tô Nhượng nghĩ, thật ra, anh không thất bại, tình yêu của Trì Đông Chí đối với anh ta (Lương Hạ Mạt), là toàn tâm toàn ý.

Tình yêu của Trì Đông Chí là răng nanh, là một cây cải củ, ai cũng không thể thay thế ai.

Ngày đó cô yên lặng quá mức, Cốc Tử ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, âm thầm tự nhủ mình, hôm nay tuyệt đối không thể trêu chọc vị Tôn đại Phật này. Chu Nhiễm đẩy cô đi, còn mình ngồi vào ghế bên cạnh Trì Đông Chí, bưng một ly trà nóng đưa cho cô.

Trì Đông Chí nhìn theo cánh tay anh ta nhìn lên trên đôi má, có chút đờ đẫn quan sát.

không xin phép.

Chu Nhiễm sờ sờ mặt, "Có gì khác thường sao"

"Rất giống."

"Cái gì?"

Trì Đông Chí không trả lời, cúi đầu ấp úng bĩu môi nói, "Chị không nên đánh anh ấy."

"Ai?" Chu Nhiễm hỏi.

"Một người rất quan trọng." Ánh mắt Trì Đông Chí xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Trong sinh mệnh của chị."

Có thể là từ lúc đầu, lúc Chu Nhiễm xuất hiện, tình cờ Trì Đông Chí lại đối với anh ta có vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, không giống với khuôn mặt lúc nhẹ lúc nặng, mà là xuất phát từ nội tâm bao dung, giữa hai hàng lông mày quật cường cũng bắt đầu lộ ra vẻ dịu dàng.

Đêm đó Chu Nhiễm tìm được Trì Đông Chí ở trong quán bar, khi tìm thấy, trong mắt cô phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết có phải do đối lập mạnh mẽ với ngày thường, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy giật mình.

Dường như ánh mắt của cô không thể tập trung nhìn anh ta, giống như xuyên qua anh ta để nhìn một người khác, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta, khiến cho luồng nhiệt trong lòng anh ta một đợt lại một đợt tuôn ra.

"Anh thật ngốc, sao lại không hiểu mà yêu em, em không xứng để anh yêu!"

Chu Nhiễm cầm tay cô, hưởng thụ giờ khắc giả dối mê loạn này.

Trên sân khấu hình ảnh chán chường của người đàn ông đánh đàn ghita trầm thấp đánh bài hát: Làm kim cương biến thành hạt bụi, anh tin, do em, làm cây vạn tuế không hề nở hoa, anh tin, cũng do em...

Trì Đông Chí nghiêng mặt dán vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nước mắt chảy xuống mũi rơi vào trên mặt bàn, tiếp theo nhẹ nhàng nói nhỏ. Không phải vô tâm, làm tổn thương anh em cũng đau, trong khoảng thời gian này một ngày em xem thành một năm, cuối cùng cho tới bây giờ, ngay cả tư cách chúc phúc em cũng không có.

"Anh phải tốt đấy." Cô kéo tay Chu Nhiễm qua, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, "Anh phải tốt đấy, kiếp sau nếu gặp lại, em nhất định sẽ yêu anh."

Chu Nhiễm ngẩn ngơ nhìn Trì Đông Chí dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn cô hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi. Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, ở phương diện này cô khác với đàn ông, Chu Nhiễm biết, lúc này Trì Đông Chí, trong lòng nhất định đau khổ không gì sánh được.

"Chị việc gì mà phải thế." Chu Nhiễm lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng thở dài, "Mang hết đau khổ nói ra đi, em là người nghe cho chị."

Cô lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, "Không thể nói nữa." Thật ra giống Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh không tim không phổi như vậy lại tốt, cô và Tô Nhượng, cuối cùng chính mình chỉ có thể khiến cho bản thân đau buồn vây quanh.

Chu Nhiễm đột nhiên nghĩ tới đêm rất nhiều năm về trước, cô bất lực như con nai đi lại bên vách núi, đến lúc này mới hiểu được, thì ra yêu và được yêu, đều rất tổn thương người.

"Chị thật ngốc, rõ ràng bản thân bất lực lạnh lùng trong tình cảm, thì cứ tiếp tục vô tình như vậy đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại lương thiện như vậy, hiểu được cái gọi là lương tâm không yên, vì thế chỉ biết trốn sau người khác làm khó chính mình."

Trì Đông Chí giữa khi giọng nói ân cần mơ màng của Chu Nhiễm qua đi, Chu Nhiễm nghe thấy cô nói, không phải như thế, rõ ràng em thương anh ấy như vậy, lại thật sự từng động tâm với anh, anh và anh ấy đều ở trong lòng em, điều này với em mà nói rất khó tin. Cuối cùng ngọn đèn sân khấu màu sắc đa dạng tỏa ra chiếu vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô làm cô tỉnh táo.

không xin phép.

Thật lâu sau đó Chu Nhiễm nhớ lại, anh ta vĩnh viễn không quên được ngày này, một Trì Đông Chí vừa xinh đẹp lại yếu ớt, bởi vì có thêm ngàn tình ý nên làm cho cô càng thêm xinh đẹp khiến người ta nhìn rung động lòng người. Cô lôi kéo tay anh ta nhưng là kêu tên người khác, Trì Đông Chí vừa lương thiện vừa tuyệt đối vô tình. Chu Nhiễm nghĩ, cả đời anh ta phải đứng gần nhìn cô, nhưng nhất định phải cách xa lòng cô, đi sâu vào trong đó chỉ có thể trải qua một lần lại một lần chiến đấu tàn khốc. Ngẩn ngơ một lúc, anh ta lại thấy lông mi cô hơi hơi rũ xuống cuối cùng không chịu đựng được sức nặng của mấy giọt nước mắt, từng giọt rơi xuống, chảy qua mũi rơi vào trên ngực anh ta.

Trong nháy mắt, không tới vài giây, ngẩn ngơ như vậy, về sau, mà lại thành chấp niệm nửa đời của anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.