Spoiler Lần này dạ dày của cô thật sự là bị tổn thương, dây dưa triền miên kéo dài mãi mà không thấy khá hơn chút nào, Lý Trường Hà cho cô nghỉ bệnh một tuần, không ít người ở đơn vị cũng gọi điện thoại gửi lời hỏi thăm cô, muốn tới thăm đều bị cô từ chối.
Ngày thứ hai ngã bệnh thì Lương Hạ Mạt gọi điện thoại tới nói rằng có huấn luyện ở bộ đội, hình như muốn tham gia một cuộc so tài gì đó của lính trinh sát mang tính chất quốc tế. Trì Đông Chí nói cho anh biết mình bị ốm, nhưng mà không có gì đáng ngại, còn tựa như chuyện giỡn chơi nói:
"Nếu như anh không trở lại, Hạ Mạt chúng ta liền ly hôn thôi."
Lương Hạ Mạt tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại.
"Nếu em dám nói hai chữ ly hôn này, anh lập tức đào hầm mà đem em đi chôn."
Lại nghe đến cô cười hì hì, cơn tức lập tức cũng biến mất.
"Làm sao lại ngã bệnh?"
Nghe được cô nói nói là uống rượu khiến cho dạ dày bị tổn thương, thì anh rất tức giận rống cô:
"Em liền dày vò đi, chờ đến lúc anh về nhà nhất định sẽ lột da của em ra."
"Em thật sự sai rồi."
Lúc này cô một lòng cả kinh chỉ sợ gây sức ép đến Lương Hạ Mạt anh.
"Em chờ anh đi xin bọn họ nghỉ vài ngày nhé."
"Em đã nói là em không có chuyện gì, chịu không được thì em trở về nhà mẹ."
Lương Hạ Mạt không có nhắc lại chuyện về nhà, sau khi để điện thoại xuống sờ một chút thương thế bên trái cùng bên phải bản thân yếu đuối gắng gượng đau thương, trên mặt cũng phủ không ít màu. Lần này bộ đội huấn luyện, có lẽ phải đạt tới trình độ nào mới có thể bị đưa đến trong tay quân địch, làm dê con hoa lệ đợi người đến làm thịt! Anh gần đây xui xẻo bị dạy bảo đến năng lượng chống đỡ cũng cực hạn, chẳng qua là cắn răng không muốn chịu thua.
Muốn về nhà nhưng lại không dám, sợ vợ nhìn thấy thì đau lòng, quan trọng là còn mất thể diện cho nên Lương Hạ Mạt cực kỳ phiền não.
Trái lại Trì Đông Chí trôi qua khá tốt, chẳng qua là dạ dày luôn có chút đau, cũng không biết nguyên nhân là do tình cảm hay chính là do cơ thể của mình. Đang lúc cô bứt rứt ở nhà thì bạn cùng phòng ở trường cảnh sát của cô là Sắc Tịnh và Nhan Bác từ quê nhà tới đây du lịch tiện thể thăm hỏi cô.
Gần đây Trì Đông Chí cự tuyệt tất cả những suy nghĩ lung tung, chỉnh đốn bản thân rồi chạy vội tới nơi hẹn, trên đường đột nhiên nhớ tới Sắc Tịnh còn mang đến một đôi long phượng thai, lần đầu tiên gặp mặt nhất định phải mang theo chút quà tặng.
Một cây súng đồ chơi trẻ em, một con gấu Teddy, đó là món đồ chơi dụ dỗ trẻ con mà cô có thể chính thức nghĩ đến, sau khi cùng nhân viên cửa hàng hỏi thăm thì như thế không có đoán sai, trả tiền rồi ôm chiến lợi phẩm đi đến nơi hẹn.
Thời điểm đứa trẻ hai, ba tuổi thì rất là đáng yêu, đặc biệt là em trai, đôi mắt nhỏ cằm nhọn quả thực cùng bạn học cũ dáng dấp giống nhau như đúc, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mẹ, không giống chị gái cầm lấy cây súng đồ chơi bắn càn quét khắp nơi, Nhan Bác sẽ không quá nhàn rỗi mà mệt mỏi thôi.
Trì Đông Chí bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa em trai, thằng bé nghẹo đầu cười xấu hổ với cô, làm cho ai thấy cũng phải mềm lòng.
"Dáng dấp đứa nhỏ này thật giống với cậu, tính tình cũng được, thế nào cùng chị gái của nó hoàn toàn không giống nhau thế?"
Vừa mới dứt lời thì cũng có chút hối hận, hai đứa nhỏ này xem như là mồ côi từ trong bụng mẹ, bố của chúng nó cô chỉ gặp có một lần, hiện tại đã qua đời, chỉ còn một mình Sắc Tịnh chăm sóc.
Trì Đông Chí có chút không tự nhiên, quay đầu lại nhìn con chị, tiểu nha đầu này mặt mũi rất đẹp, nhớ lại thì thấp thoáng giống như cha nó.
Lúc này Nhan Bác che cánh tay chạy trở lại trách móc.
"Tiểu Sắc, cậu còn cai quản con gái nhà cậu hay không, đây quả thực muốn mạng người mà."
Sắc Tịnh nhẹ nhàng trấn an cô ấy.
"Cậu theo nó tức giận đến chết thôi, giúp tớ ôm con trai của tớ."
Đối với việc này Trì Đông Chí giả vờ vui lòng nhưng thật ra cô rất thích tiểu nha đầu.
"Tiểu Sắc cậu có thể trông nom hai đứa bé được không?"
"Nhan Bác và ba mẹ tớ vẫn giúp tớ một tay."
Trì Đông Chí cười cười.
"Đã lâu rồi không có gặp các cậu, bao nhiêu năm không có trở về trường học cũ nhìn một chút."
Có lẽ là ở đám cưới lão đại cùng phòng Tả Tu Lập mấy năm trước, Sắc Tịnh và Nhan Bác cũng nhân dịp tới tham dự hôn lễ mọi người mới gặp mặt một lần. Nhớ lại khi đó thì hai người này cũng mang theo bạn trai, cô lúc ấy hãy còn quá tức giận bởi vì Lương Hạ Mạt ở bộ đội quá bận rộn, cô thế nào cũng không khuyên nổi được chồng cùng đi với mình.
"Đông Tử, lâu lắm rồi cậu không trở về thành phố D, rất nhiều nơi cũng thay đổi rồi."
Nhan Bác vừa ăn mì ống vừa chèn ép cô.
"Cái người này bây giờ mất gốc nhé."
Trì Đông Chí buồn cười gõ gõ đầu của cô ấy.
"Cái gì mà quên nguồn gốc hả, tớ chỉ là đi học ở thành phố D, nơi này mới thật sự là quê quán của tớ!"
"Những người có chồng đều là như vậy!"
Nhan Bác ôm đầu cảm thán, Trì Đông Chí và Sắc Tịnh liếc mắt nhìn lẫn nhau đều không nhịn được cười.
Lúc sắp sửa xa nhau Trì Đông Chí còn có chút lưu luyến không rời với hai đứa bé, Nhan Bác kinh ngạc kêu không bình thường, cái người này là loại người vô tình vậy mà thích hai vật nhỏ yếu đuối thế này ư, Sắc Tịnh cũng nói, trước kia chưa chừng thấy cậu thích trẻ con đấy.
"Cũng chính là yêu thích."
Trì Đông Chí nói.
"Các ngươi đến chết còn không có ly hôn ư?"
Quan hệ thật là tốt nên nói chuyện cũng không kiêng nể, Nhan Bác nói xong cũng bị Sắc Tịnh thọc một cái.
Trì Đông Chí cũng không có để bụng, mí mắt cũng không hạ xuống, tựa như chuyện giỡn chơi nói:
"Cũng nhanh chóng thôi."
Có thể là lúc này Nhan Bác cũng cảm thấy mình nói đùa có hơi quá, lại cười ha ha.
"Được à nha, nhà dưới chúng tôi giúp cậu chuẩn bị trước."
Trì Đông Chí không thể không thừa nhận tình thương của mẹ dâng tràn thì hậu quả rất nghiêm trọng, sau khi về nhà cảm thấy vẫn còn muốn bóp hai má mềm mại của bọn trẻ, nếu như đứa bé kia vẫn còn thì bây giờ còn lớn hơn so với bọn nó. Trì Đông Chí lật mình bật cười, nào có nhiều nếu như như vậy chứ, nếu mọi thứ mà bắt đầu lại từ đầu, với cá tính này của cô thì có lẽ chạy cũng không thoát và kết quả cũng như bây giờ.
Ngày nghỉ quốc khánh đã đến rất nhanh, bởi vì trước đó đã nghỉ ngơi không ít ngày, lần nghỉ dài hạn này Trì Đông Chí rất tự giác chủ động yêu cầu trực ban, hành động này được mọi người nhất trí tán thưởng.
Nhìn thấy Cốc Tử xách túi nhảy nhót đi hẹn hò mà Trì Đông Chí cảm thấy hoảng sợ, dường như lúc này tuổi xuân đang rời bỏ cô càng ngày càng xa, có lẽ cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hưởng thụ, mà tâm tính mỗi ngày lại già hơn giống như cài đặt máy gia tốc.
Ngày đầu tiên bắt đầu nghỉ dài hạn, Chu Nhiễm ở trong đội cằn nhằn một buổi sáng, Trì Đông Chí ngại có người đi theo trước mặt quấy rầy, buổi chiều trực tiếp đem người ấy đá đi, lời nói một chút cũng không khách khí, nhìn thấy lòng bận rộn, cút nhanh lên. Nói trước khi tan việc lưu lại một lát, nhà ăn đơn vị không hoạt động, một người về nhà lại chẳng muốn nấu cơm, không bằng mình đi ra ngoài kiếm chỗ ăn.
Xe mới vừa xuất phát ở đại viện đơn vị, nhìn thấy Chu Nhiễm đứng ở trên đường cái cách đó không xa. Trì Đông Chí đem xe dừng lại bấm còi, Chu Nhiễm nghe thấy ngẩng đầu, im lặng nhìn cô, khiến cho Trì Đông Chí thấy lá gan mình run lên.
"Lên xe."
Chu Nhiễm lên xe, sau khi thắt chặt giây an toàn cũng không nhìn người khác, vẫn buồn bực như cũ không lên tiếng.
"Cậu đi đâu vậy? Tôi đưa cậu đi."
Chu Nhiễm vẫn còn chưa lên tiếng, nhưng mà ánh mắt dù sao cũng di chuyển về phía cô. Trì Đông Chí sửng sốt nhưng không có biện pháp với cậu ta dường như cầm cái bao tay gõ ở trên đầu cậu ta rồi khởi động xe.
"Cùng nhau ăn cơm đi, nghe nói mới mở một quán ăn món cay Tứ Xuyên, mùi vị cũng rất tuyệt."
Chu Nhiễm vẫn còn chưa lên tiếng, nhưng mà lắc đầu lần nữa, Trì Đông Chí không có kiên nhẫn.
"Đứa nhỏ này, cậu câm à, không đi với tôi thì xuống xe."
Chu Nhiễm xoa xoa lỗ mũi, chỉ về cô.
Chu Nhiễm vẫn còn chưa lên tiếng, nhưng mà lắc đầu lần nữa, Trì Đông Chí không có kiên nhẫn.
"Đứa nhỏ này, cậu câm à, không đi với tôi thì xuống xe."
Chu Nhiễm xoa xoa lỗ mũi, chỉ về cô.
"Không ăn món cay Tứ Xuyên, dạ dày chị không tốt."
Trì Đông Chí sửng sốt, vết sẹo lành không nhớ được đau, cô thật đúng là quên chuyện như vậy, thân thể của mình mình không đau lòng còn có thể trông cậy vào người khác? Cho nên ham muốn ăn uống cũng tiêu tan, chán nản chọn phòng ăn gia đình, còn cố ý nhiều một chút canh dưỡng sinh.
"Cậu ăn nhiều nhé, hôm nay tôi mời."
"Tôi mời."
Chu Nhiễm nói ra hai chữ, kiên quyết phản đối.
Từ lâu Trì Đông Chí đã lĩnh giáo sự cố chấp của cậu ta, giống như người này vẫn ghét người khác coi cậu ta như đứa bé.
Lúc nhận được điện thoại của Tô Nhượng thì Trì Đông Chí đang uống một chén canh, cô nhìn mã số, không biết, không hề nghĩ ngợi liền cắt đứt. Tiếp đó điện thoại liên tiếp gọi tới.
"Sư phụ điện thoại chị kêu kìa."
Trì Đông Chí liếc mắt, người nào điếc hả. Ngón tay còn dính nước đá ở trên ly thủy tinh, sau khi vẩy ra Trì Đông Chí nhận điện thoại, không có nắm chặt được sức lực đem điện thoại rơi ra ngoài, cho nên sau khi nhặt lên đường dây vẫn đang bận.
"A lô."
"Không ngờ em vẫn còn giận anh đến nỗi lấy điện thoại trút giận sao?"
Trì Đông Chí sửng sốt.
"Ah, Tô Nhượng hả, có chuyện gì vậy?"
"Tìm em có chút chuyện, muốn gặp em một chút."
Giọng điệu Tô Nhượng không tốt lắm, nghe qua không hiểu là cao hứng hay là mất hứng.
"Bây giờ à, em không rảnh, đang cùng đồng nghiệp ăn cơm."
"Chỗ nào?"
"Cái gì?"
"Ăn cơm ở đâu? Anh qua đó tìm em."
Trì Đông Chí che điện thoại hỏi Chu Nhiễm.
"Chị có một người bạn muốn qua đây, có được không?"
Chu Nhiễm gật đầu một cái.
Sau khi Trì Đông Chí nói lên địa chỉ vẫn suy nghĩ lung tung, phỏng đoán bây giờ Tô Nhượng còn có chuyện gì mà tìm cô, cô không muốn một mình gặp anh ấy, đúng lúc có Chu Nhiễm ở đây, cho nên hắn mới báo địa chỉ không có phản đối Tô Nhượng tới đây.
Rất nhanh trong vòng nửa giờ Tô Nhượng đã tới, hai người đàn ông này đối mặt song song đều là sửng sốt, lại đồng thời đưa ánh mắt chuyển sang cô, trong ánh mắt kia bày tỏ một vấn đề giống nhau: Đàn ông nha!?
Trì Đông Chí cũng không có giới thiệu bọn họ, sau khi Tô Nhượng ngồi xuống, cô liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
"Có chuyện gì mà tìm em."
Tô Nhượng không mở miệng, rất không lễ phép nhìn Chu Nhiễm, vậy mà Chu Nhiễm ghế ngồi cũng chưa hề đụng tới, thật là rất không biết điều.
Trong lòng Trì Đông Chí vui lên.
"Đây là ta đồ đệ của em, anh có chuyện gì cứ nói đi, đừng ngại."
Tô Nhượng giật mình cái trán nổi gân xanh, đè nén tức giận hỏi:
"Gần đây Lương Hạ Mạt đang làm cái gì?"
"Huấn luyện ở bộ đội."
Trì Đông Chí nhướng mày.
"Anh không có điện thoại với anh ấy sao?"
Ý tứ này lại hết mức trực tiếp, có chuyện xảy ra vì sao không trực tiếp tìm anh ấy.
"Cháu trai này làm chuyện trái với lương tâm không dám nhận điện thoại của ta."
Chiếc đũa trong tay Trì Đông Chí liền quăng tới,
"Nói người nào là cháu trai đấy?"
Tô Nhượng nhịn không được cười,
"Đi đâu? Nói cho anh biết địa chỉ, anh đi tìm cậu ta."
"Đại đội đặc chủng, anh không vào được."
Tô Nhượng nắm quả đấm thật chặt.
"Anh biết độc tử này từ nhỏ đã một bụng đầy ý nghĩ xấu, khi còn bé ám hại anh không đủ, bây giờ còn tính xấu không đổi."
Trì Đông Chí muốn nói anh hiểu lầm, không phải là anh ấy còn bởi vì người khác làm biếng ám hại anh sao. Nhưng lời nói này cô còn chưa nói, cho dù như thế nào, thật sự Lương Hạ Mạt là một bụng đầy ý nghĩ xấu mà sự thật này vẫn là không sai.
Cho đến cuối cùng Tô Nhượng cũng chưa nói rốt cuộc bị ám hại thế nào, nửa đêm Lương Hạ Mạt cũng trở lại, cỡi bỏ trần truồng chui vào trong chăn, Trì Đông Chí cũng không có phản kháng, ngược lại rất phối hợp, gần như là có chút đòi hỏi quá đáng.
Làm nhiều lần Lương Hạ Mạt mới cảm thấy thỏa mãn, đem thân thể của cô lật qua đưa lưng về phía mình, tinh tế tỉ mỉ nồng nhiệt gặm cổ cô.
"Làm sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?"
"Không phải là muốn có đứa nhỏ sao, thử lại lần nữa đi."
"Em nói cái gì?"
Lương Hạ Mạt không có nghe rõ ràng.
"Không có gì."
Trì Đông Chí giả bộ ngớ ngẩn.
"Anh thế nào lại đắc tội với Tô Nhượng?"
"Em gặp cậu ta?"
Lương Hạ Mạt lập tức lật người ngồi dậy.
"Không phải là không cho em gặp cậu ta sao, em thế nào lại không nghe lời vậy?"
"Chúng ta đều là cùng lớn lên, em với cậu ấy còn là bạn học cũ, nói cho cùng thì cậu ấy với em còn thân thiết hơn so với anh mấy phần đấy."
Trì Đông Chí đem nguyên xi lời nói đưa trả lại cho anh, khiến cho Lương Hạ Mạt tức giận trợn mắt mà nhìn thẳng cô.
"Cậu ta không có nói gì với em hả?"
"Chỉ nói anh đắc tội cậu ấy."
"Ừm...".
Lương giống như thở dài ra một hơi.
"Mặc kệ nó, lập tức liền tỉnh táo."
Anh không muốn nói, cho dù như thế nào cũng cạy không ra cái miệng của anh, Trì Đông Chí hiểu cũng không tiếp tục hỏi nữa, suy nghĩ một chút trịnh trọng nói.
"Hạ Mạt, không cho phép anh gặp lại Thẩm Linh, một lần cũng không được, nếu như để cho em biết anh gặp lại cô ấy, nhất định sẽ không tha thứ cho anh nữa."
"Thật sự là anh cùng cô ấy không có gì?"
Vậy cũng không gặp, được không?"
Bàn tay của Lương Hạ Mạt bóp tới bóp lui ở trên người cô, vụng về lên tiếng.
"Ừ..ừ..ừ."
Cho dù cô tin tưởng anh đối với Thẩm Linh không có gì, nhưng khúc mắc nhiều năm như vậy không phải là trong khoảng thời gian ngắn là có thể loại bỏ, huống chi rất nhiều chuyện vẫn không giải thích được, nói thí dụ như Lương Hạ Mạt tại sao vẫn ghét Tô Nhượng, chẳng lẽ không phải bởi vì Thẩm Linh?
Trì Đông Chí cũng nghĩ tới có lẽ Lương Hạ Mạt biết ý định của Tô Nhượng đối với cô, nhưng theo tính cách của anh tự tin mạnh mẽ như vậy, biết chuyện này là sẽ không giấu ở trong lòng không nói ra.
Không để cho anh gặp Thẩm Linh cũng có nguyên nhân khác, cô thật ra không muốn thấy anh bị liên lụy đến hôn nhân phức tạp của hai người kia, huống chi ý định của Tô Nhượng đối với cô, nếu như có có thể, cô tình nguyện lừa gạt cả đời.