Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 1 - Chương 33: Kinh trập




*kinh trập: ngày 5 hoặc 6 tháng ba

Khi ve sầu kêu lần thứ hai, Thập Tam Trung tiến vào thời gian đếm ngược đến kỳ thi cao đẳng.

Trong lớp tràn ngập sự nôn nóng và nặng nề như có như không, nhiều học sinh coi thường việc học đã chịu thua dưới áp lực vô hình của kỳ thi cao đẳng.

Vì để chuẩn bị kỳ thi, cả khối tổ chức một lớp phụ đạo ngoài giờ học đặc biệt, chọn lựa học sinh các lớp dựa vào thứ hạng trước kia mà tiến hành bồi dưỡng trọng điểm. Những học sinh của lớp này mỗi lần đều làm bài thi mô phỏng theo bài thi của hai mươi thứ hạng trước, mỗi lần thứ hạng thay đổi thì nghĩa là có người bị loại khỏi lớp phụ đạo trọng điểm này.

Mộc Tiểu Thụ không hề mong muốn tiến vào lớp này. Trong lớp mới này, cô chỉ biết Lý Phàm, Lâm Viện và Tô Hiểu Mạt.

Lúc trước khi biết được mình cũng được chọn vào lớp phụ đạo, Mộc Tiểu Thụ không hề do dự mà từ chối ngay.

Bạn học cùng cấp đều đang truyền miệng về học sinh chuyển trường đặc biệt luôn ở một mình cứ đứng thứ hạng đầu không muốn vào lớp phụ đạo. Vì thế có bạn học nói đùa thở phào nhẹ nhõm, không phải chúng ta thi không tốt, là giáo viên tại Thập Tam Trung không tốt.

Mộc Tiểu Thụ thật là có chút oan uổng.

Sở dĩ cô không muốn tiến vào lớp phụ đạo là bởi vì lớp này chiếm dụng phần lớn thời gian ngoài giờ học, ngay cả cuối tuần cũng không buông tha, điều này khiến thời gian tự do của cô bị rút lại, cũng khiến kế hoạch ôn tập của cô cạn kiệt. Điểm khiến cô dao động nhất là, nếu cứ vậy thời gian ở cùng Kì Tấn Khiêm sẽ ngắn lại.

Cô có đầy lý lẽ hùng hồn trong lòng, Kì tiên sinh còn dạy tốt hơn cả một giáo viên toán học, bỏ Kì tiên sinh mà lựa chọn lớp phụ đạo thật sự là việc không sáng suốt.

Sau khi nghe cô muốn rời khỏi lớp phụ đạo, chủ nhiệm lớp vô cùng kinh ngạc, thậm chí không ngại sử dụng mánh khóe nói chuyện với phụ huynh để khuyên cô trở về đường ngay. Vừa nghe muốn mời phụ huynh, Mộc Tiểu Thụ sợ tới mức hồn vía lên mây. Sau nhiều lần vòng vo, hai bên rốt cuộc thỏa hiệp, đều lùi lại một bước —— Mộc Tiểu Thụ chỉ cần đến lớp phụ đạo vào tối hai ba năm.

Kì Tấn Khiêm đương nhiên không biết những việc này.

Sau khi anh biết Mộc Tiểu Thụ được chọn vào lớp phụ đạo, anh điều chỉnh lại kế hoạch ôn tập đâu vào đấy: “Đi học phụ đạo cũng tốt, giai đoạn cuối cùng hẳn là chuẩn bị luyện tập dự thi.”

Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ hơi uể oải: “Thế thì buổi tối hai ba năm rảnh rỗi, Kì tiên sinh chuẩn bị làm gì vậy?”

Kì Tấn Khiêm còn chưa nghĩ ra đáp án, chợt nghe Mộc Tiểu Thụ lại nói: “Nhất định sẽ đi ra ngoài vui chơi phải không? Rốt cuộc không cần làm đề toán học cho em nữa…”

Kì Tấn Khiêm nhịn không được nở nụ cười: “Đúng rồi, tôi nên ra ngoài vui chơi.”

Mộc Tiểu Thụ muốn khóc: “Vậy anh có thể đừng vui chơi quá sung sướng hay không?” Đừng vui chơi đến mức quên cả trời đất mà quên luôn cả cô.

“Ừm, tôi nhớ rồi. Có chơi thế nào cũng phải nhớ đi đón em.” Anh xoa xoa mái tóc ngắn của cô.

Giáo viên lớp phụ đạo đều là những người có kinh nghiệm phong phú, Mộc Tiểu Thụ đều chăm chú lắng nghe vào mỗi tiết học. Cô càng ngày càng cảm thấy, chỉ cần bản lĩnh nhìn là nhớ thật là không đủ, nếu có thể thêm một số kỹ năng khác, cô sẽ tiến xa hơn.

Bởi vì lớp phụ đạo tập hợp học sinh của các lớp, bạn cùng lớp quen nhau thường ngồi chung, Mộc Tiểu Thụ, Tô Hiểu Mạt, Lý Phàm và Lâm Viện đều không ngoại lệ, ngồi chung với nhau.

Sau vụ quyển sổ toán học, Tô Hiểu Mạt tỏ rõ mình ghét Lâm Viện, Lâm Viện cũng suốt ngày tỏ ra thái độ không thèm chấp nhặt với người tầm thường. Bầu không khí giữa hai người giống như sao hỏa đụng trái đất, xẹt điện không ngừng. Cái này chỉ khổ Mộc Tiểu Thụ và Lý Phàm.

Mỗi lần nhìn thấy Lý Phàm tìm Mộc Tiểu Thụ thảo luận đề bài, Lâm Viện luôn đi qua chặn ngang: “Đề nào để tôi xem, à đơn giản thôi nó là vầy…”

Lúc này Tô Hiểu Mạt sẽ hừ ra một hơi: “Ngại quá, sự trợ giúp của cậu thật sự chẳng cần thiết, thực ra nó nên là thế này…”

Sau đó chính là võ mồm không dứt, một bài chứng minh hình học đơn giản sẽ bị hai cô nàng nặn ra hơn năm cách giải vòng vo.

Lý Phàm bất đắc dĩ thầm nói với Mộc Tiểu Thụ: “Lần sau chúng ta tìm chỗ không người thảo luận đi.”

Lời này nghe vào trong tai Mộc Tiểu Thụ trong chớp mắt có vẻ mập mờ: “Tại sao muốn tìm chỗ không người?”

Lý Phàm: “…”

Ngày tháng thái bình mang theo chút rối loạn đi qua, thời gian đếm ngược của kỳ thi cao đẳng thấm thoát đã tới 20 ngày.

Buổi tối 7:10, lớp phụ đạo sắp bắt đầu, sau khi nhận điện thoại Tô Hiểu Mạt đột nhiên vội vàng thu dọn cặp sách chuẩn bị chuồn đi.

Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc: “Này này, cậu làm gì đấy, thầy sắp đến rồi.”

Tô Hiểu Mạt bất an: “Tôi muốn đi khuyên nhủ cậu ấy.”

Trong nháy mắt Mộc Tiểu Thụ biết “cậu ấy” là ai. Một tuần nay, Tô Hiểu Mạt luôn không tập trung tinh thần, có lẽ là bởi thế.

“Vậy cũng không nên bỏ lớp, sắp thi cao đẳng rồi.” Mộc Tiểu Thụ sốt ruột thay cô bạn. Còn một câu cô không dám nói: vì một nam sinh như vậy, không đáng đâu.

Tô Hiểu Mạt chẳng nói gì, vội vàng xách cặp từ cửa sau đi ra.

Cả buổi tối, chỗ ngồi của Tô Hiểu Mạt trống không.

Sau nửa đêm, Mộc Tiểu Thụ bị điện thoại đánh thức. Cú điện thoại kia có tiếng khóc thút thít. Mộc Tiểu Thụ đang lơ mơ buồn ngủ chuẩn bị cúp máy, lại nghe được trong ống nghe truyền ra tiếng đánh nhau và tiếng đàn ông mắng chửi thật to làm cô tỉnh táo lại. Cô theo bản năng nhìn dãy số, là số lạ.

Nên cúp hay không nên cúp máy đây, cô do dự ba giây.

Trong ba giây ngắn ngủi này, cô nghe được âm thanh rất quen thuộc: “Tiểu Thụ…cứu cứu tôi…”

Đầu óc cô nổ ầm một cái.

Âm thanh kia…là Tô Hiểu Mạt?

“Hiểu Mạt, cậu ở đâu, sao thế?” Cô luống cuống.

Cô loáng thoáng nghe được địa điểm, cô hỏi lại, điện thoại chỉ còn tiếng đô đô không ngừng.

Khi Mộc Tiểu Thụ mang theo tiếng khóc nức nở chạy vào phòng Kì Tấn Khiêm thì anh đã ngủ rồi. Anh lờ mờ bật đèn bàn, ngạc nhiên trông thấy vẻ mặt bối rối của Mộc Tiểu Thụ.

“Sao vậy?” Âm thanh của anh trầm tĩnh mà có lực.

Cô nói năng lộn xộn, hồi lâu sau mới nói rõ sự việc, nước mắt đã chảy xuống không ngừng.

Anh vừa mau chóng mặc thêm quần áo, vừa trấn an cô: “Đừng gấp, chúng ta đi tìm bạn em.”

“Cậu ấy có thể gặp chuyện không may không?” Cô thì thào, vô thức nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe chạy như bay, “Em sẽ không đến muộn chứ?”

Anh một tay vịn bánh lái, một tay nắm bàn tay lạnh lẽo của cô: “Không đâu, chúng ta sẽ không muộn.”

Từ trước tới giờ cô luôn tin tưởng lời nói của anh.

Hai người chạy đến địa điểm theo như lời Tô Hiểu Mạt. Đó là một quán bar ngầm phức tạp, xa hoa trụy lạc, suốt đêm không ngủ.

Không biết Kì Tấn Khiêm thương lượng thế nào với bàn tiếp tân, người phục vụ cầm chìa khóa đi qua, dẫn hai người lên lầu.

Ánh đèn lầu ba lờ mờ, tại hành lang có người đàn bà xinh đẹp mặc váy đen bó sát nhả ra làn khói về phía Kì Tấn Khiêm.

Cửa phòng cuối cùng khép hờ, khi Mộc Tiểu Thụ đẩy cửa vào cô nhìn một cái liền thấy được Tô Hiểu Mạt nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Trán Tô Hiểu Mạt chảy máu, bên cạnh cơ thể có gậy gọc và dây thừng hình thù kỳ quái lăn lung tung. Chiếc áo Tô Hiểu Mạt đang mặc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không phải là chiếc áo mà Mộc Tiểu Thụ thấy bạn mình mặc trước đó.

Lần đầu tiên Mộc Tiểu Thụ trông thấy cảnh tượng như vậy, cô ngây ngẩn tại chỗ mất đi hành động.

Kì Tấn Khiêm mau chóng cởi áo khoác trên người, bao bọc Tô Hiểu Mạt, rồi dìu ra ngoài. Mộc Tiểu Thụ vội vàng đuổi theo, hoàn toàn không để ý người phục vụ ở phía sau nói gì.

Cho đến khi tới bệnh viện, sự vắng vẻ mới làm tỉnh thức thần trí của Mộc Tiểu Thụ, cô mới cảm thấy lạnh lẽo. Vừa nhấc mắt lên cô liền trông thấy Kì Tấn Khiêm từ trong phòng bệnh đi ra.

“Hiểu Mạt sao rồi?” Cô vội hỏi.

Anh cho cô một cái nhìn trấn an: “Em ấy ngủ rồi. Bác sĩ nói em ấy không sao.”

Cô hé miệng, một vấn đề nằm trong lòng sắp thốt ra, nhưng nuốt trở vào trong giây cuối cùng.

Anh nhìn thấu tâm tư của cô: “Kiểm tra cụ thể phải đợi em ấy tỉnh lại. Tôi đã liên lạc với ba mẹ của em ấy, bọn họ sẽ mau chóng tới đây.” Dừng một chút, anh còn nói, “Bạn em nếu trong lúc nguy cấp nghĩ đến liên lạc với em trước tiên, thế thì em ấy chắc chắn không muốn ba mẹ bận tâm. Đợi ba mẹ em ấy tới rồi, chúng ta không cần nhiều lời, hãy để tự em ấy giải thích.”

Cô gật đầu.

Anh nắm tay cô, lạnh đến thấu tim. Anh nhíu mày, muốn lấy áo khoác choàng lên người cô, nhưng phát hiện trên đó đã dính vết bẩn. Thế là anh duỗi ra cánh tay dài, ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm thân hình gầy yếu của cô.

“Ba mẹ cậu ấy khi nào tới?” Cô hỏi.

Anh nói: “Phải thêm một lúc nữa. Em ngủ một giấc trước đi, ở đây có tôi rồi.”

Cô nghe lời tựa đầu lên vai anh, khép mắt lại.

Lần thứ hai khi Mộc Tiểu Thụ tỉnh lại thì đã trở về giường mình. Đầu giường có bát cháo cải xanh còn nóng, phía dưới đè một tờ giấy.

—— bạn em đã theo ba mẹ về nhà. Tôi giúp em xin nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho khỏe. Cháo nằm trong nồi giữ ấm.

Nét chữ nắn nón quen thuộc, là Kì Tấn Khiêm.

Mộc Tiểu Thụ không nghe lời ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều cô trở về trường. Chuyện đầu tiên cô quay về trường chính là chạy sang lớp bên cạnh, tóm một nam sinh ra ngoài.

Cậu nam sinh nhuộm tóc vàng, quần rách đầy lỗ, liếc xéo nhìn Mộc Tiểu Thụ.

Mộc Tiểu Thụ không hề lưu tình mà đấm vào mặt cậu ta. Cậu nam sinh kia không hề đề phòng, bị một quyền của Mộc Tiểu Thụ làm ngã xuống đất.

Bạn học vây xem hết hồn, không ai đoán được học sinh luôn đứng hạng nhất tính tình kỳ lạ kia đột nhiên chạy vào lớp họ là để đánh người.

“Vì Tô Hiểu Mạt.” Mộc Tiểu Thụ thấp giọng nói.

Cậu nam sinh kia khi nghe tên Tô Hiểu Mạt ánh mắt đột nhiên thay đổi, sắc mặt trắng bệch.

Cho đến ngày thi, Tô Hiểu Mạt vẫn không xuất hiện. Mộc Tiểu Thụ đến văn phòng hỏi dò, chỉ nghe được tin cô bạn thôi học.

Trước khi vào trường thi, Lâm Viện vẫy tóc đuôi ngựa đi tới trước mặt Mộc Tiểu Thụ. Cô ta tỏ vẻ cao ngạo: “Tôi biết Tô Hiểu Mạt xảy ra chuyện gì. Các người đều cùng một loại.”

Lời nói cay nghiệt đã tới đỉnh điểm.

Mộc Tiểu Thụ đột nhiên mỉm cười, giọng nói ba phần sắc bén, bảy phần mỉm mai: “Loại chúng tôi là loại gì?”

Lâm Viện đỏ mặt nói không nên lời.

Mộc Tiểu Thụ cong khóe miệng: “Có biết tại sao cậu luôn cảm thấy người khác đều mang đầy thói xấu không?”

Lâm Viện cảnh giác nhìn cô.

Mộc Tiểu Thụ gằn từng chữ: “Bởi vì toàn thân cậu đầy thói xấu, cả người có mùi, hôi thối.”

“Cậu không phải mắt cao hơn đầu, lòng cao hơn trời sao?” Mộc Tiểu Thụ cười nhẹ nhàng, “Vậy để ‘loại’ mà cậu khinh thường nhất đánh bại cậu ở đây. À, tôi nhớ nhầm rồi, từ trước tới giờ cậu đều là thủ hạ bại tướng của tôi —— thứ hạng của cậu không có lần nào đứng trước tôi cả.”

Lâm Viện tức đến nỗi không nói nên lời, hồi lâu sau mới thốt ra: “Cậu khinh người quá đáng!”

Lời này càng nực cười hơn lời kia.

Một trận mưa rào, liên tục hai ngày. Kỳ thi cao đẳng đã kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.