CHƯƠNG 80
“Bộ tộc này còn có điều đặc biệt là người cầm quyền là phụ nữ, vì người cầm quyền của bộ tộc chưa từng có nam đinh. Có một vị công chúa kế thừa đặc biệt thích loài uyên ương tường vi này nên cho người xăm đóa hoa này, sau này khi thành hôn với đàn ông mà nàng yêu, lại cho người xăm lên trên xương đòn của người đó hình xăm tương tự. Cũng không biết có phải vì lý do đó, tục lệ này từ đời của công chúa tiếp tục truyền xuống, đời này truyền sang đời khác, sau khi công chúa và phò mã kết hôn, sẽ xăm hình lên xương đòn của họ. Kì thực lúc bắt đầu, tường vi của công chúa được xăm bên phải không phải vì nàng là con gái, mà vì lúc đó xem trọng bên phải, không ngờ lại hợp với nam trái nữ phải. Trong bộ tộc này còn một nhóm người đặc biệt, gọi là dược sư. Hơi giống ngự y cung đình của Trung Quốc thời cổ đại, nhưng lại không hoàn toàn giống, bọn họ mang trong người dòng máu mà bộ tộc tôn sùng, dược sư trong bộ tộc đều tuyên thệ sẽ trung thành với vương tộc. Cũng vì dược sư nên bộ tộc sau này cũng xảy ra thay đổi lớn, một công chúa và người kế thời của dược sư đời đó đã yêu nhau. Bọn họ là người đứng đầu cùng người bảo hộ được yêu quý tôn sùng nhất trong bộ tộc, vương tộc cũng từ đời đó bắt đầu có nam đinh. Công chúa này đã thay đổi hình xăm của tường vi, nàng nghĩ đó là một lời thề, tượng trưng sau này sẽ luôn trung thành và bảo vệ đối phương, cũng như đoá hoa vậy, hoa cái chỉ vì hoa đực mà chờ đợi, hoa đực vì hoa cái mà nở rộ. Hơn nữa trên cơ thể đàn ông có thể tuỳ lúc bị người khác nhìn thấy đoá hoa xinh đẹp thì không được hay cho lắm. Nên sau này công chúa và dược sư mới nghiên cứu để cho hoa đực chỉ xuất hiện vào những lúc đặc biệt, phương pháp cùng loại mực xăm đó từ đời dược sư truyền xuống. Sau đó do phát sinh loạn chiến, bộ tộc này bị đánh bại, toàn bộ tộc dường như đều bị sát hại, chỉ còn lại người bảo vệ của vương tộc bảo vệ một dược sư cùng một số người trong tộc trốn thoát, tiếp tục sinh sống, người bảo vệ đó cùng những người đời sau của họ đều như người bí mật bảo vệ hậu nhân của vương tộc. Dược sư và người cầm quyền còn lại của vương tộc sau khi đổi họ tên cũng hầu như vì sinh sống mà di cư đi khắp nơi, vì nhiều nguyên nhân nên người của vương tộc càng ngày càng ít, chỉ qua ba đời chỉ còn lại đơn truyền, còn dược sư lại giúp vương tộc sinh ra huyết mạch duy nhất, người cũng dần đông hơn. Trở thành người thường, hậu duệ của vương tộc dường như đã bỏ hết mọi tập quán, chỉ duy nhất giữ lại việc xăm hình tường vi lên xương đòn của người yêu khi kết hôn, tuyên thệ: sẽ đối với người đó cả đời trung thành, dùng sinh mệnh để bảo vệ người đó cả đời. Chỉ là đã không còn ý nghĩa của nữ tôn nam ti hay nữ ti nam tôn, chỉ tiếp túc tập quán hoa đực bên trái hoa cái bên phải. Còn vì không muốn người ta biết được bí mật nên, chỉ gọi tên theo vẻ bề ngoài là Hải lam tường vi.”
“Hậu nhân của vương tộc và dược sư đó đổ họ thành gì?”
Thực ra trong lòng đã có đáp án, nhưng Kim Tại Trung vẫn hỏi.
“Vương tộc đổi họ thành họ Trịnh, dược sư đổi thành họ Hạ.”
“Của em… tại sao lại ở bên trái?”
Không phải hoa đực bên trái hoa cái bên phải sao?
“Anh muốn em cùng bên với anh, ở bên của trái tim. Vì cưỡng ép xăm cho em, nên không dám cho em biết.”
Kim Tại Trung không nói gì, chỉ nhắm mắt dựa vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, không tiếp tục hỏi chuyện mùi hương người mình là gì, nghĩ chắc cái này chỉ có Hạ Phương mới biết. Câu chuyện kết thúc, ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo đưa vào trong cơ thể của Kim Tại Trung tiếp tục làm công việc tẩy rửa chưa làm xong.
“A…”
Không phải tập trung nghe kể chuyện nữa, cơ thể vì lần quan hệ trước trở nên rất mẫn cảm, cơ thể Kim Tại Trung cử động nhẹ, vô tình để thoát ra tiếng rên nhẹ, lập tức đỏ mặt không biết trốn vào đâu, cơ thể lại càng sát vào Trịnh Duẫn Hạo, đầu rúc vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo chà nhẹ, hơi thở ấm nóng phả lên trên cổ hắn. Một nguồn nhiệt chuyển từ trên xuống dưới thân, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu cắn nhẹ lên phần vai tròn bên miệng, theo cổ di chuyển lên đến cằm, hôn lên đôi môi hồng, ngón tay trong cơ thể Kim Tại Trung được rút ra, hai bàn tay không ngừng xoa nắn trên cái mông săn chắc đó.
“A… uhm…”
Môi bị khoá chặt, Kim Tại Trung khó khăn chuyển động trong lòng Duẫn Hạo, thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khoé môi.
Tách đôi chân thon dài của Kim Tại Trung ra, đôi tay nâng cặp mông xinh đẹp của cậu lên ngồi trên eo của hắn, dục vọng tì trên cửa vào phía sau, giữ lấy chiếc eo thon ấn xuống, eo của hắn đưa lên, phần lửa nóng cương cứng đã vào trong cơ thể của Tại Trung.
“A…. Ư….”
Kim Tại Trung ngẩng đầu thở gấp, lộ ra phần cổ xinh đẹp, đôi tay bám chặt lấy hai vai của Trịnh Duẫn Hạo, giữ lấy cơ thể liên tục bị đẩy lên. Cắn nhẹ lên cần cổ xinh đẹp, thân dưới của Trịnh Duẫn Hạo không ngừng chuyển động về phía trước, tăng tốc ra vào trong mật động mê người.
Nước trong bồn tắm không ngừng chuyển động theo quy luật, đánh vào thành bồn, phát ra tiếng bộp bộp, thỉnh thoảng có một ít bị tràn ra ngoài, rơi xuống rất, tung toé ra tạo nên những đoá hoa nước xinh đẹp.
Nhanh chóng rút dục vọng lửa nóng ra, Trịnh Duẫn Hạo bế Kim Tại Trung ra khỏi bồn tắm, đặt cậu xuống trước bức gương lớn, quay lưng cậu lại tách chân cậu ra, một cái đẩy người lại cho dục vọng từ phía sau tiến vào cơ thể cậu, kịch liệt chuyển động. Kim Tại Trung theo bản năng đưa hai tay ra phía trước chống đỡ cơ thể, tiếp nhận va chạm mãnh liệt từ phía sau.
“Tại Trung, mở mắt ra được không?”
Trịnh Duẫn Hạo kéo lại cánh tay trái đặt trên gương của Kim Tại Trung, đưa tay ra trước ngực cậu kéo cậu dựa vào ngực mình, một tay khác vòng qua giữ lấy eo cậu. Từ từ mở mắt ra, liền đối mặt với tư thế *** mĩ của mình trong gương, ánh mắt của Kim Tại Trung liền tập trung lên đoá tường vi trên xương đòn của mình: lúc này tường vi khác với hình vẽ xăm thường ngày, toả ra ánh sáng lấp lánh, tươi tốt như thủa ban đầu, kiều diễm ướt át. Đoá tường vi trên xương đòn phía sau cũng đã nở rộ, mang theo ánh sáng mỹ lệ.
Uyên Ương Tường Vi, hoa đực hoa cái đồng chi cộng sinh, hoa cái vì hoa đực mà chờ đợi, hoa đực vì hoa cái mà nở rộ.
Trong không gian toả ra mùi thơm kiều diễm…
.
.
.
Mắt từ từ chớp vài cái, cuối cùng mở ra, dừng lại ở một điểm cố định, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo. Người nằm bên cạnh đã không còn, ánh sáng xuyên qua rèm cửa mỏng, khiến cho trong phòng ấm áp và sáng sủa. Ngước đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai rưỡi, chỉ còn vài phút nữa là một giờ. Tại Trung xoay người, nhìn về phía tủ đầu giường, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đưa tay cầm lấy giấy ghi chú.
[Tại Trung:
Anh có chuyện phải ra ngoài xử lý, tối sẽ về ăn cơm.
Duẫn Hạo.]
“Có tên người nhận, tên người gửi, chấm câu cũng có, tuy còn thiếu thời gian, những vẫn được xem là hợp lệ.”
Kim Tại Trung không kiềm được bật cười ra tiếng. Ngồi dậy trên giường, phần eo đau nhức cùng sự khó chịu ở hậu đình đều nhắc đến sự phóng túng tối hôm qua, Kim Tại Trung đỏ mặt mở ngăn kéo lấy cuốn sổ ra, dán tờ giấy lên đó.
Cậu lại có thêm một bức thư tình.
Dười tờ giấy vẽ một hình mặt cười, đánh dấu hai chấm, viết:
[Em đợi anh.]
Sau khi cất cuốn sổ vào, Kim Tại Trung đột nhiên nhớ ra cái gì, mở một ngăn kéo khác lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại, chần chừ một lúc, mới gọi đi.
Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trên xe đi giải quyết một chuyện khác, trong lòng đã không còn để tâm đến việc xử lý công việc, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi việc, nhanh chóng trở về, nên lúc điện thoại reo lên chỉ cảm thấy rất phiền, nhìn cũng không nhìn số gọi tới đã khó chịu bắt máy.
[Anh đang bận sao?]
Âm thanh truyền từ trong điện thoại đã quét đi tất cả phiền muộn của Trịnh Duẫn Hạo, khiến hắn hơi khẩn trương.
“Không có, đang đi trên đường. Em, đã ăn cơm chưa?”
[Vẫn chưa ăn, vừa mới dậy xong.]
“Xuống tầng ăn một chút, anh đã dặn dì Tống chuẩn bị rồi.”
[Ừ, sẽ về sớm chứ?]
“Sau khi xử lý xong công việc sẽ trở về luôn.”
[Được rồi, em đợi anh về nhà.]
“Được.”
[Vậy, em đi ăn đây.]
“Ừ.”
Điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, Trịnh Duẫn Hạo lấy điện thoại ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe trong mắt tràn ngập ý cười.
Hắn đã có nhà rồi, ở nhà có người đợi hắn trở về.
Đặt điện thoại xuống, Kim Tại Trung áp tay lên đoá tường vi trên xương đòn. Em sẽ luôn đợi anh, đợi anh về nhà, về nhà của chúng ta.
—-END—-