Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 42




Đoan Hòa Đế vốn còn hơi lo lắng, sợ là nữ nhi nhà vương công đại thần nào. Họ thương xót luyến tiếc con gái, đến lúc đó hắn còn phải bù đắp tổn thất. Gả xa đến bộ tộc Ngoã Lạt, e rằng cả đời cũng không thể trở lại. Nghe Hô Hòa Lỗ nói là bé gái mồ côi trong Tấn Vương phủ, hắn ngược lại nhẹ nhàng thở phào: “Nếu vương tử Hô Hòa Lỗ thích…”

Chu Dực Thâm bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến bên Hô Hòa Lỗ quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể được ạ!”

“Vì sao không thể?” Đoan Hòa Đế nhíu mày “Cô nương kia đã đính hôn sao?”

Hô Hòa Lỗ vội vàng nói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, dù Thẩm cô nương đã đính hôn, bộ tộc Ngõa Lạt chúng ta vì thắt chặt tình hữu nghị, từ xa xôi vạn dặm mà đến, chẳng lẽ không thể nhường Thẩm cô nương cho ta sao? Ta nguyện ý dùng hai mỹ nữ Mông Cổ và thật nhiều vàng bạc để trao đổi!”

Các đại thần trong điện không khỏi bật cười. Vương tử thảo nguyên này thật thô lỗ, cô nương nhà người ta là con người, không phải dê bò gia súc, sao có thể đổi chác như thế? Nhưng dù sao, nếu như cô nương kia không phải đính hôn với gia tộc hiển quý, Hoàng Thượng cũng sẽ chấp nhận đề nghị của Hô Hòa Lỗ thôi. Rốt cuộc hôn sự của một nữ tử quá bé nhỏ không đáng kể so với ích lợi của cả quốc gia!

Chu Dực Thâm không ngờ Hô Hòa Lỗ lại đòi người trực tiếp và khăng khăng như thế. Không hề có sự chuẩn bị trước, hắn làm sao vẽ ra một gia môn có thể bảo vệ Nhược Trừng bây giờ? Hơn nữa khi quân là tội lớn, nhà nào dám gánh nguy hiểm này? Hắn nhắm mắt lại, quỳ rạp xuống mặt đất: “Hoàng Thượng, nàng là người trong lòng thần đệ, hơn nữa thần đệ đã...thu nạp vào phòng rồi!”

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ. Chu Chính Hi suýt chút nữa đánh rơi chén rượu trong tay, may mà hắn kịp thời đỡ lại được. Cửu thúc… cầm thú như vậy sao? Nha đầu béo mới có mười ba tuổi! Nhưng nghĩ lại, cửu thúc ngày thường giấu nàng như giấu bảo bối, như vậy đã sớm tính toán dùng làm của riêng!

Vậy cũng tốt, Hô Hòa Lỗ như hổ như sói, nha đầu béo mà theo hắn thì không biết sẽ khổ thế nào! Thật ra vừa rồi nếu cửu thúc không đứng lên, hắn cũng định đứng lên.

Hô Hòa Lỗ sững sờ mãi không thốt nên lời: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?”

Đồ Lan Nhã đang ngồi bên cạnh A Bố Đan cũng đột nhiên đứng lên, gắt gao nắm quyền, nhìn chằm chằm Chu Dực Thâm.

Chu Dực Thâm đứng dậy, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hô Hòa Lỗ: “Người mà vương tử nhìn trúng chính là nữ nhân của ta, nếu ngươi nhất định phải đoạt, ta tuyệt đối không khoanh tay ngồi yên!”

“Nàng, nàng là muội muội của ngươi!” Hô Hòa Lỗ cũng bất chấp lễ nghi, kêu lên, “Ngươi đang nói dối đúng không?”

Chu Dực Thâm nhìn thẳng đối phương: “Nàng chính là thê tử của ta được nuôi từ nhỏ, sau đó chúng ta lại ở cùng một chỗ, lâu ngày nảy sinh tình cảm. Vốn không có quan hệ huyết thống, vì sao không thể ở bên nhau? Hơn nữa chúng ta đã cùng phòng, vương tử muốn đoạt thê tử của ta, ta tuyệt đối không thể chấp nhận!”

Hô Hòa Lỗ chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên ngùn ngụt. Nếu không phải đang ở Tử Cấm Thành, chắc chắn hắn đã nhào lên đánh Chu Dực Thâm một trận. Không thể ngờ Chu Dực Thâm sẽ đột nhiên nói như vậy, hoàn toàn chặn đứng ý niệm của hắn. Nếu là gia môn bình thường thì còn có cơ hội, nhưng Chu Dực Thâm lại đường đường là thân vương, hoàng thất tông thân. Lễ pháp nhà Hán chặt chẽ nghiêm ngặt, dù Đoan Hòa Đế có thể ủng hộ Hô Hòa Lỗ hắn, thì bá quan văn võ cả triều cũng sẽ không chấp nhận!

Đồ Lan Nhã nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp yểu điệu của Thẩm Nhược Trừng, lại nghĩ đến lời Chu Dực Thâm nói bọn họ đã cùng phòng, giận dữ đứng bật dậy chạy ra khỏi đại điện. A Bố Đan vội vàng khom người nhận lỗi với hoàng đế và triều thần, rồi đuổi theo nàng.

“Nếu đã như thế, vương tử đành phải tìm giai nhân khác thôi! Cửu đệ giấu việc này kín quá, lúc trước trẫm cũng không biết gì cả!” Đoan Hòa Đế nhếch mép cười. Chu Dực Thâm luôn miệng nói là thê, mà không phải thiếp thất. Thân vương cưới vợ là đại sự, trước hết phải báo với Tông Nhân Phủ, tra xét gia thế trong sạch, sau đó báo cho hoàng đế biết.

Chu Dực Thâm từ tốn trả lời: “Nhược Trừng còn nhỏ, lần đó thần đệ chỉ là khó kìm lòng nổi, nghĩ chờ nàng đủ mười bốn tuổi thì bắt đầu tiến hành lục lễ. Nhưng hôm nay vương tử nháo loạn, thần đệ không thể giấu được nữa, cúi xin Hoàng Thượng thứ tội!”

Dù sao cũng là chuyện tình cảm nam nữ, hoàng đế dù có quyền lực tối cao cũng không thể can thiệp. Hắn liền phất phất tay, cho Chu Dực Thâm trở lại vị trí ngồi. Hô Hòa Lỗ cảm thấy mất hứng, sắc mặt xanh mét, cũng không còn lòng dạ nào thưởng thức yến tiệc nữa, bèn dẫn đoàn sứ thần cáo lui.

Tình huống bỗng trở nên khá khó xử! Những vị khách quan trọng nhất - lý do để mở tiệc đều đã rời đi, mọi người ở lại đều lúng túng không biết phải làm sao.

Chu Chính Hi dường như không để ý, cất tiếng: “Tiệc đã khai mạc, các vị đại nhân nên tận hứng đi thôi!”

Thái Tử đã lên tiếng, lúc này mọi người mới một lần nữa nâng chén rượu lên, ăn uống linh đình, hứng thú dâng trào.

Đoan Hòa Đế sai Thiếu Khanh Hồng Lư Tự đến Hội Đồng Quán xem tình hình thế nào, lại liếc mắt nhìn Chu Dực Thâm. Đây là mù quáng vì sắc đẹp sao? Đệ đệ này của hắn, thế mà lại tự tay cắt đứt sợi dây tình nghĩa khó khăn lắm mới có được sau khi đi sứ bộ tộc Ngoã Lạt? Nhưng như vậy cũng tốt! Đoan Hòa Đế còn đang lo lắng hắn và bộ tộc Ngõa Lạt gắn bó quá khăng khít!

Người của bộ tộc Ngõa Lạt rời đi, văn võ bá quan trên đại điện thoải mái hơn nhiều, thay phiên nhau chúc mừng Chu Dực Thâm. Chu Dực Thâm đã 21 tuổi mà chậm chạp chưa lập Vương phi. Đoan Hòa Đế lười quản hắn, nhưng người khác khó tránh khỏi bàn tán sau lưng, thậm chí có người cảm thấy khả năng là hắn bị bệnh kín. Nhưng không ngờ Vương phi nhà người ta đã được nuôi từ bé, chỉ đợi nàng lớn lên!

Chu Dực Thâm uống không ít rượu, trong đầu nặng nề mông lung, cũng không phải vì lo lắng những quan viên đó bàn tán gì. Hôm nay hắn nói như thế trên đại điện, vậy nha đầu kia chỉ có thể là nữ nhân của hắn. Hắn cũng chưa hỏi qua ý kiến nàng, nếu nàng không muốn thì sao? Nhưng tình huống vừa rồi, nếu hắn không nói như vậy, e rằng Hô Hòa Lỗ sẽ thật sự đoạt nàng về bộ tộc Ngoã Lạt.

Sau này núi cao đường xa, hắn làm sao có thể bảo vệ được nàng?

Khi trăng lên đỉnh đầu, Chu Dực Thâm xuất cung trở lại vương phủ, đã say mèm. Lý Hoài Ân đỡ hắn bước lên thềm đá, rồi nhanh chóng gọi một phủ binh đi mời Nhược Trừng. Vừa rồi chuyện trong cung, Lý Hoài Ân đã biết. Hắn ngày đêm đi theo bên người Vương gia, đương nhiên biết "nạp vào phòng" kia là giả. Vương gia làm như vậy, đơn giản là vì bảo vệ cô nương. Nhưng cũng không có ai biết rõ ràng hơn hắn, vị trí của cô nương là như thế nào trong lòng Vương gia!

Vương gia vẫn luôn đối xử với cô nương như tình huynh muội, nhưng lại không nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình!

Nhược Trừng đang thêu thùa cùng Tố Vân, nghe nói Chu Dực Thâm bị chuốc không ít rượu trở về, vội vàng buông đồ trong tay, đi sang Lưu Viên. Hôm nay rõ ràng là trong cung mở tiệc chiêu đãi đoàn sứ thần bộ tộc Ngõa Lạt, vì sao phải rót cho Chu Dực Thâm nhiều rượu như vậy? Chẳng lẽ lại gặp việc gì khó? Lần trước Chu Dực Thâm bị phạt quỳ đến mức bị thương đầu gối còn làm Nhược Trừng sợ hãi không thôi.

Nhược Trừng còn chưa đi đến Lưu Viên, đã nhìn thấy Lý Hoài Ân đỡ Chu Dực Thâm đi tới. Nàng lập tức bước qua phụ một tay dìu hắn, ngửi mùi rượu nồng nặc, liền hỏi Lý Hoài Ân trong cung đã xảy ra chuyện gì. Lý Hoài Ân nghĩ thầm chuyện này sớm muộn gì Nhược Trừng cũng sẽ biết, liền kể lại việc Hô Hòa Lỗ cầu hôn nàng ở đại điện, Vương gia bèn nói bọn họ đã sớm định chung thân.

“Vương gia không phải là không tôn trọng giữ gìn thanh danh cho cô nương, nhưng tình huống lúc ấy, thật sự là cưỡi lên lưng cọp khó xuống. Nếu Vương gia không nói như vậy, e rằng vị vương tử bộ tộc Ngoã Lạt sẽ không bỏ qua!”

Nhược Trừng đỡ Chu Dực Thâm, cảm giác trong lòng không biết diễn tả thế nào. Thật ra nàng không thèm để ý những hư danh đó, cũng không ngờ chỉ gặp mặt một lần, vương tử bộ tộc Ngoã Lạt kia lại muốn cưới mình! Nhưng nàng càng không nghĩ tới chuyện sẽ làm thê tử của Chu Dực Thâm! Nàng chỉ nghĩ sẽ ở bên hắn, cũng không dám mơ ước vị trí Vương phi. Nhưng bây giờ hắn đã nói như thế trước mặt hoàng đế, nàng nhất định phải gả cho hắn rồi?

Tới tây thứ gian, hai người đặt Chu Dực Thâm nằm xuống trường kỉ, Lý Hoài Ân đi ra ngoài múc nước, Nhược Trừng lấy một tấm chăn lông cừu đắp trên người Chu Dực Thâm. Mặt hắn đỏ bừng, hàng mi dày khép lại, môi hơi hé, so với lúc tỉnh táo nhìn ôn hòa hơn nhiều! Nhược Trừng nín thở, muốn thử sờ mặt hắn, nhưng tay còn chưa chạm tới đối phương, hắn bỗng mở mắt.

Nhược Trừng hoảng sợ, chưa kịp thu hồi tay đã bị hắn bắt lấy, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, bị hắn xoay người đè ở dưới thân. Mặt hắn và nàng gần sát, nàng có thể ngửi được hơi thở hắn toàn mùi rượu, còn có thể cảm nhận được nhiệt khí phun trên mặt mình, tim bang bang nhảy loạn không ngừng.

Ánh mắt hắn lúc đầu mê mang, yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, rồi mới kêu lên: “Nhược Trừng?”

Nhược Trừng gật gật đầu, một bàn tay bị hắn bắt lấy, một tay khác nắm trước ngực, không dám nhìn vào mắt hắn.

Cặp mắt nhìn chăm chú đến dọa người.

“Nàng thích trẫm sao?” Chu Dực Thâm đột nhiên hỏi.

Trẫm? Đây là hoàng đế tự xưng! Nhược Trừng cảm thấy chắc là hắn uống say, xuất hiện ảo giác, liền nói: “Huynh uống nhiều…”

Chu Dực Thâm liền nhéo cằm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Trả lời trẫm!”

Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, ngôn ngữ đầy lực uy hiếp giống như hắn chính là hoàng đế. Nàng không biết tình cảm đối với hắn có phải là thích hay không, mỗi ngày muốn nhìn thấy hắn, ở bên hắn rất vui vẻ, có thể vì hắn làm bất kì việc gì, thậm chí nhìn thấy hắn gần gũi với nữ nhân khác sẽ cảm thấy khổ sở, có lẽ chính là thích?

Nàng đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thích!”

Hi vọng hắn hạnh phúc, càng hi vọng người mang lại hạnh phúc cho hắn chính là mình. Không biết từ khi nào, ý niệm đó bắt đầu nảy sinh trong lòng, nhưng bởi vì thân phận chênh lệch, bởi vì sợ làm hắn khó xử, cho nên vẫn luôn giấu ở chỗ sâu kín nhất trong lòng.

Chu Dực Thâm hơi giật mình, sau đó dịu dàng vuốt tóc nàng: “Hóa ra đúng là nàng thích trẫm… Là trẫm có mắt như mù, mới không phát hiện ra, còn gả nàng cho người kia...” Hắn lẩm bẩm nói, rồi chậm rãi cúi xuống…

Nhược Trừng chỉ cảm thấy một bóng đen áp xuống, trong đầu ầm một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, môi bị một mảnh ấm áp cọ qua... Rồi sau đó bả vai nặng trĩu, không có động tĩnh gì nữa.

Nàng mở to mắt, nhìn hắn đang gục đầu vào bờ vai mình, hô hấp đều đều, hình như đã ngủ. Nàng nhẹ nhàng thở ra, giơ tay sờ môi mình, trong lòng vừa rối loạn vừa ngọt ngào.

Chắc là hắn nói mơ? Nàng không hiểu những gì hắn vừa nói. Nhưng nàng thích cảm giác lẳng lặng nằm bên hắn như thế, tham luyến sự ấm áp và hương vị trên người hắn, còn có cảm giác coi hắn là một nam nhân... Về sau không cần phải cẩn thận che giấu nữa, có thể đường đường chính chính ở bên hắn!

Nàng không nhịn được cong khóe miệng, cảm thấy vui vẻ trước nay chưa từng có!

Lý Hoài Ân bưng chậu nước đứng ở cạnh cửa, không dám đi vào. Trên trường kỉ, hai người hình như đã lăn thành một khối, lúc này hắn đi vào, chẳng phải là quá gây mất hứng? Vương gia bình thường giấu diếm tâm tư quá sâu, hôm nay vừa mới nói "cùng phòng" trước mặt hoàng thượng, về phủ liền gấp không chờ nổi mà bắt đầu hành động!

Hắn cười trộm, bưng chậu nước quay về nhà chính, bảo mọi người trong phòng đều lui ra hết, đồng thời thổi tắt nến bên ngoài.

Nhược Trừng vốn chỉ định nằm bên Chu Dực Thâm trong chốc lát, nhưng bất tri bất giác thiếp đi. Ngoài cửa sổ trời đầy sao, dải ngân hà dường như cũng đang trong mộng đẹp.

Tố Vân và Bích Vân thấy Nhược Trừng mãi không trở lại, cảm thấy hơi lo lắng, bèn cùng nhau đến Lưu Viên.

Lý Hoài Ân kéo hai người đến bên cạnh, kể lại chuyện trong cung hôm nay, sau đó nói: “Ta vừa mới nhìn, Vương gia và cô nương hình như ngủ cùng nhau rồi!”

Bích Vân kêu lên sợ hãi, lấy tay che miệng.

“Đợi Vương gia tỉnh lại, ta sẽ hỏi ngài ấy nên thu xếp hôn sự này như thế nào. Cần báo Tông Nhân Phủ thì báo Tông Nhân Phủ, cần tiến hành lục lễ thì tiến hành. Hôn sự của Vương gia dù sao cũng phải chuẩn bị một năm, đến lúc đó tuổi tác cô nương cũng vừa vặn. Từ giờ trở đi, hai người các cô nên hiểu rõ, thân phận cô nương đã khác rồi!” Không biết trong lòng Lý Hoài Ân đã tính toán việc lập phi cho Vương gia bao lâu rồi, giờ phút này bàn luận rõ ràng đâu vào đấy.

Tố Vân và Bích Vân đều vâng dạ, vui sướng nhìn thấy kết quả này, bởi vì đây cũng là kỳ vọng của nương nương. Nghĩ đến việc về sau các nàng không cần rời khỏi vương phủ, Vương gia có thể che chở cho cô nương cả đời, liền cảm thấy vương tử bộ tộc Ngõa Lạt đúng là chó ngáp phải ruồi, vô tình thúc đẩy chuyện tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.