Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 28




  

Thẩm Như Cẩm và Nhược Trừng cùng đến y quán. Đại phu cẩn thận xem xét, xác định vết thương của Ninh Nhi cũng không đáng lo ngại, kê mấy liều thuốc, lại dặn nàng nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày rồi bảo các nàng có thể trở về.

Trở lại Thẩm gia, Thẩm Như Cẩm sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Nhi rồi cùng Nhược Trừng về phòng. Nàng nhìn thấy Tố Vân xách một túi thức ăn liền hỏi Nhược Trừng: “Vừa rồi muội dặn Tố Vân quay lại làm gì đấy?”

Nhược Trừng vội vàng nói: "Muội làm rơi một chiếc khăn tay, dặn Tố Vân quay lại lấy, Diệp tiên sinh liền tặng đồ ngọt cho chúng ta!”

Thẩm Như Cẩm nhìn thoáng qua: “Ta không thích đồ ngọt, muội ăn đi!” nói rồi bước ra ngoài.

Đến góc hành lang, Thẩm An Tự vội vàng chạy tới, kéo Thẩm Như Cẩm lại hỏi: “Tiểu Cẩm, chuyện ở Vọng Vân Lâu là như thế nào? Nghe nói muội gây sự với Lý Viên kia? Nếu như cha biết thì sao?”

“Biết thì biết chứ sao! Nhị ca đã quên rồi ư, lúc trước vị tỷ tỷ kiêu căng kia của Lý Viên đã sỉ nhục đại ca thế nào, sỉ nhục Thẩm gia chúng ta ra sao? Lý gia bọn họ có để ý đến thể diện của chúng ta không? Cha chẳng hay biết gì, huynh còn không biết? Hiện giờ chẳng qua thấy huynh được Thái Tử tuyển làm thư đồng, thân phận khác xưa, lại muốn giao hảo với Thẩm gia! Ta phải cho hắn đẹp mặt!” Thẩm Như Cẩm không khách khí mà đáp.

Thẩm An Tự thở dài: “Tỷ tỷ hắn dù sao cũng là con dâu Phương gia, muội không quan tâm đến mặt mũi Lý gia, cũng không thể đắc tội Phương gia!”

Thẩm Như Cẩm bĩu môi hừ một tiếng: “Chẳng qua là con dâu vợ lẽ, có gì ghê gớm? Phương Đức An chỉ coi trọng con vợ cả và đích nữ, coi con vợ lẽ ra gì? Nếu không vì sao Lý gia lại muốn kết thân với chúng ta? Huynh không thấy được dáng vẻ nghèo hèn của Lý Viên kia đâu, một trăm lượng cũng không chi ra nổi, còn không bằng một tiên sinh dạy học ở Tô gia! Nhị ca, huynh đừng bỏ qua cơ hội làm bạn với Thái Tử đấy! Toàn bộ Thẩm gia và cả việc chung thân đại sự của muội đều trông cậy vào huynh!” Nàng nắm lấy cánh tay Thẩm An Tự, trong mắt đều là tha thiết mong đợi.

Thẩm An Tự khác Thẩm An Đình. Thẩm An Đình tuân theo lời dạy của Thẩm Ung, cũng nguyện ý không xuất thế. Thẩm An Tự lại không cam lòng với cuộc sống nghèo túng bình thường. Đối với hắn, dù từ nhỏ được hưởng thụ danh tiếng Thẩm gia, cũng khó có thể tránh khỏi cảm giác quẫn bách bất lực vì không tiền không quyền thế. Hắn muốn noi theo Thẩm Uân, khát vọng vùng vẫy thực hiện chí lớn, chứ không phải giống như phụ thân, cả đời quanh quẩn trong bốn bức tường, giữ gìn một thứ thanh danh không đáng giá!

“Muội yên tâm, ca ca hiểu! Lý gia chẳng qua là hạng mua danh chuộc tiếng, gả qua đó thực sự ấm ức cho muội!” Thẩm An Tự vỗ vỗ vai Thẩm Như Cẩm, “Chỉ có điều cha đã biết việc này, không tránh khỏi sẽ mắng muội một trận! Muội cần chuẩn bị sẵn tinh thần nhé, trong cung còn có việc, ta đi đây!”

“Huynh yên tâm, muội biết rồi!” Thẩm Như Cẩm gật gật đầu, nhìn theo Thẩm An Tự rời đi. Việc năm đó, đại ca ngốc nghếch nuốt nhục chịu đựng. Lần này Lý gia dám làm ầm ĩ lên, hoặc lại muốn tới kết thân, nàng sẽ vạch trần mọi chuyện để lấy lại công bằng cho đại ca.

Nhược Trừng đứng ở phía sau, không biết hai người huynh muội bọn họ nói gì, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Như Cẩm khá hơn nhiều so với lúc vừa nãy trên đường trở về.

Nhược Trừng trở lại phòng, Tố Vân đặt túi thức ăn trên bàn, thoáng ngẩn người. Bích Vân bước tới mở ra, nhìn vào bên trong, sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Cô nương, trong này còn có bạc!” Bích Vân lấy tiền ra, đúng là năm mươi lượng bạc Nhược Trừng sai Tố Vân mang đi bồi thường, ngoài ra còn có một lượng bạc vụn.

“Xem ra Lý công tử kia cũng không quá keo kiệt, còn trả lại bạc? Nhưng sao lại thừa ra một lượng?” Bích Vân ngạc nhiên hỏi. Nàng vốn không đồng ý để Nhược Trừng giúp Thẩm Như Cẩm bồi thường bạc. Rốt cuộc sự việc là Thẩm Như Cẩm gây ra, vì sao còn phải giúp nàng ta giữ gìn quan hệ với Lý gia?

Nhược Trừng nghĩ đến tác phong của Lý công tử, không giống như việc hắn làm, mà hình như là Diệp Minh Tu.

“Tố Vân, lúc tiểu nhị kia đưa túi thức ăn cho ngươi có nói gì không?… Tố Vân?” Nhược Trừng nhìn sang Tố Vân vẫn đang ngẩn ngơ, lại gọi nàng một tiếng. Tố Vân lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đáp lời: “Tiền chắc là do Diệp tiên sinh bỏ vào ạ! Cô nương còn nhớ thư sinh nghèo ở trước cổng Bình Quốc Công phủ không? Chính là Diệp tiên sinh!”

Nhược Trừng ngẩn ra, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như thế. Nàng cầm một lượng bạc kia lên, khẽ mỉm cười. Hèn chi nàng cảm thấy Diệp Minh Tu có ý tiếp cận mình, hóa ra là muốn trả lại bạc. Nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Không biết một lượng bạc lúc trước có giúp được gì không, nhưng hôm nay xem hắn khí phách hăng hái, thần thái sáng ngời, khác hẳn vẻ ủ rũ tuyệt vọng khi bị cự tuyệt ngày đó ở cửa Bình Quốc Công phủ, nàng cũng mừng thay cho hắn.

Tô lão gia từng nói tương lai hắn nhất định sẽ thi đỗ, đến lúc đó như đại bàng giương cánh, như diều gặp gió, tiền đồ vô hạn. Hơn nữa qua vài lần tiếp xúc, đều cảm thấy hắn là một quân tử, cũng không giống kẻ xấu như trong thư Chu Dực Thâm dặn dò.

Nàng gọi Bích Vân đi lấy giấy bút, viết thư cho Chu Dực Thâm, muốn hỏi một chút xem trước đây hai người phải chăng có hiểu lầm gì, có thể hóa giải được hay không? Nếu sau này Diệp Minh Tu đỗ đạt sẽ ra làm quan, nói không chừng còn có thể giúp cho Chu Dực Thâm. Người như vậy, tìm cách thêm bạn bớt thù vẫn hơn!

Chính nàng cũng không nhận ra, mình đã bắt đầu toàn tâm toàn ý tính toán thay cho người nào đó đang ở cao nguyên Mông Cổ xa xôi kia.

***

Theo nông lịch, ngày mười bảy tháng ba là lễ tưởng niệm Thành Cát Tư Hãn. Ngày này, quân dân Mông Cổ cùng nhau ghi nhớ tài quân sự tuyệt vời, chiến công hiển hách của vị thủ lĩnh tài ba. Cũng trong ngày này, người ta rước di vật đến trước lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn để cử hành nghi thức tế lễ. Thành Cát Tư Hãn là lãnh tụ vĩ đại kiệt xuất nhất trong lịch sử Mông Cổ, là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ, cho nên ngày này trở thành lễ hội lớn của cả dân tộc. Từ thủ lĩnh bộ tộc cho tới bình dân bá tánh đều mang theo vật phẩm hiến tế tới lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, tổ chức nghi thức long trọng nhất.

Nhưng trong quá trình đó, bất ngờ xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.

Hàng trăm con ngựa và dê hoảng loạn bỗng nhiên vọt vào giữa đám người đông đúc, dẫm đạp lung tung. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Chu Dực Thâm lập tức chỉ huy đội hộ vệ cứu trợ người già trẻ nhỏ, nhưng vẫn có không ít người bị thương. Cuối cùng, khi có thể lùa hết đám súc vật như nổi điên đó đi, hiện trường khắp nơi la liệt người bị nạn.

Tiêu Hữu vừa bế hai đứa trẻ gào khóc vì sợ hãi lên, không chú ý tới một con dê hung hãn đang giơ sừng đâm thẳng từ phía sau lưng hắn. Lúc hắn ý thức được, có lẽ không thoát được cặp sừng kia, may mà Chu Dực Thâm kéo hắn lại, cả hai cùng ngã lăn trên cỏ.

Tiêu Hữu đưa hai đứa nhỏ cho mẫu thân chúng, chạy tới xem xét Chu Dực Thâm: “Vương gia, ngài không sao chứ?”

Chu Dực Thâm đỡ cánh tay phải, lắc lắc đầu, trên trán lại thấm ra từng giọt mồ hôi lớn. Vừa rồi ngã xuống đất va chạm vào vết thương cũ, giờ phút này đau như xẻo thịt rút xương. A Cổ Lạp sai đại vương tử Hô Hòa Lỗ và thủ lĩnh các bộ tộc chỉ huy cứu trợ bá tánh, tự mình thì đỡ Chu Dực Thâm vào lều, gọi vu y tới.

“Khả Hãn không cần lo cho ta!” Chu Dực Thâm khó khăn cất tiếng.

“Người của ngươi hết lòng cứu bá tánh thảo nguyên ta, các ngươi đều là ân nhân của ta, đừng khách khí! Huynh đệ, cánh tay này của ngươi bị thương từ trước sao?” A Cổ Lạp ngồi ở bên giường gỗ hỏi.

Chu Dực Thâm gật gật đầu, A Cổ Lạp liền quay sang dùng một loại ngôn ngữ riêng nói chuyện với vu y. Vu y kia da dẻ khô như vỏ cây già, trên mặt vẽ những hình thù cổ quái màu trắng, đầu đội mũ lông chim đỏ, người khoác áo choàng đen, tạo nên một cảm giác kì dị. Ông ta đi đến mép giường, bàn tay gân guốc già nua vuốt lên khuỷu tay Chu Dực Thâm, sờ nắn một lát, rồi gật gật đầu với A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp vui vẻ nói: “Lão vu y nói có thể chữa khỏi vết thương cũ cho ngươi! Huynh đệ, ngươi ở lại thảo nguyên thêm chút thời gian đi!”

Chu Dực Thâm nghĩ ngự y trong cung còn không trị hết, lão vu y kỳ quái này lại nói có biện pháp, không khỏi bán tín bán nghi. A Cổ Lạp mạnh mẽ vỗ bờ vai của hắn cười: “Người Mông Cổ chúng ta quen cưỡi ngựa bắn cung, bị thương là chuyện thường. Người Hán các ngươi không chữa được, chúng ta lại có thể! Lão vu y này rất mát tay, có lần ta bị trúng bốn mũi tên, cũng là nhờ ông ấy nhặt mạng sống trở về. Ngươi có thể yên tâm!”

Vừa lúc đó, có một binh lính Mông Cổ tiến vào bẩm báo với A Cổ Lạp: chuyện lần này là một âm mưu, mà có tiếng thủ lĩnh Thạc Đặc Bộ ở bên ngoài kêu gào. A Cổ Lạp sắc mặt trầm xuống, dặn dò lão vu y vài câu, liền đứng dậy đi ra ngoài.

A Cổ Lạp đi rồi, lão vu y đến bên đống lửa đun sôi dụng cụ. Tiêu Hữu bước đến hỏi nhỏ Chu Dực Thâm: “Vu y kia nói có thể trị thương cho Vương gia?” Tuy rằng hắn không hiểu thổ ngữ, nhưng quan sát động tác vẻ mặt của A Cổ Lạp và lão vu y, có thể đoán được đại khái.

Chu Dực Thâm khẽ gật đầu: “A Cổ Lạp muốn chúng ta lại ở thảo nguyên thêm một thời gian!”

“Vương gia trị thương là quan trọng nhất, hay là nghe theo Khả Hãn đi!” Tiêu Hữu khuyên nhủ.

Chu Dực Thâm liếc nhìn vu y kia, vẫy Tiêu Hữu đến trước mặt, thấp giọng nói: “Nội bộ Ngoã Lạt đấu tranh kịch liệt. A Cổ Lạp tuy được tôn là Đại Khả Hãn, nhưng các bộ tộc khác lại không phục. Chuyện lần này chỉ là khởi đầu, chúng ta cần mau rời khỏi đây!” Đó chỉ là một phần nguyên nhân. Ngoài ra còn vì hắn nhận được thư của Nhược Trừng. Trong đó, một lần nữa nàng lại nhắc tới Diệp Minh Tu, bọn họ đã từng có vài lần gặp gỡ. Hắn thật sự không thể an tâm để Diệp Minh Tu ở gần nàng, cần phải nhanh chóng trở về!

Tiêu Hữu tới đây mấy tháng cũng đã nhận ra, A Cổ Lạp làm Đại Khả Hãn không thư thái gì! Nhưng hắn lo lắng Chu Dực Thâm và A Cổ Lạp thật vất vả mới thống nhất được chuyện lui binh, liền nói: “Vương gia, chuyện hoà đàm liệu có sự cố gì không?”

“Tuy những bộ tộc đó không phục A Cổ Lạp, nhưng thực lực A Cổ Lạp vẫn mạnh nhất thảo nguyên, các bộ tộc khác đều không đủ khả năng chống lại hắn! Chỉ cần cho hắn thêm thời gian thu phục các bộ tộc, nhưng đến lúc đó…” Ánh mắt Chu Dực Thâm trầm xuống, không nói thêm nữa, ngược lại chuyển đề tài, “Dọc đường ngươi biểu hiện rất xuất sắc, lúc hồi kinh ta sẽ thay ngươi báo cáo công trạng với Hoàng Thượng. Về sau ở Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư, ngươi sẽ có một vị trí!”

Tiêu Hữu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên quỳ gối bên mép giường, ôm quyền nói: “Tại hạ không muốn làm ở Cẩm Y Vệ nữa, ngày sau nguyện vì điện hạ hiến sức khuyển mã!”

Chu Dực Thâm dừng một chút mới nói: “Ngươi võ nghệ xuất chúng, hành sự ổn trọng, ngày sau nhất định có tiền đồ! Đi theo ta cùng lắm làm một hộ vệ vương phủ, quá đáng tiếc!”

Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn Chu Dực Thâm: “Dọc đường, điện hạ mấy lần cứu ta thoát khỏi nguy hiểm. Ta sớm đã thề, sau này sẽ đi theo điện hạ. Dù là hộ vệ hay là tạp dịch cũng được, nguyện đi theo làm tùy tùng của điện hạ, chết cũng không từ! Nếu điện hạ không chê, đó là may mắn của Tiêu Hữu!” Nói xong, hắn quỳ rạp xuống, đầu chạm đất.

Chu Dực Thâm đứng dậy nói: “Không cần đại lễ, ta đồng ý thu nhận ngươi! Nếu ngươi đổi ý, bất kì lúc nào cũng có thể rời đi!” Kỳ thật Chu Dực Thâm biết, con người Tiêu Hữu, sau này tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi chủ. Đời trước, ở hoàn cảnh Chu Dực Thâm đã thắng lợi hoàn toàn, hắn vẫn lựa chọn vì Chu Chính Hi huyết chiến đến chết. Dọc đường Chu Dực Thâm mấy phen thiết kế, cố tình cứu Tiêu Hữu, chính là vì giờ khắc này, hoàn toàn thu được hắn vào dưới trướng.

Nhưng lão vu y kia thật sự có bản lĩnh. Ông ta rạch tay Chu Dực Thâm ra nối lại gân xương. Tuy là đau đớn đến mức người thường khó có thể chịu đựng, nhưng sau khi Chu Dực Thâm băng bó mấy ngày, đã cảm thấy tay phải dần dần phục hồi cảm giác. Hắn liền thuận thế chào từ biệt A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp kì kèo giữ lại, nhưng thấy ý hắn đã quyết, đành nói: “Đáng lẽ đoàn sứ thần cùng ngươi trở về, nhưng ngày trước xảy ra chuyện, vương đình ta đang thiếu người, cho nên đoàn sứ thần phải tạm hoãn mấy tháng mới xuất phát. A Cổ Lạp ta nói lời giữ lời, chỉ cần Khang Vượng kia không gây chuyện, ta sẽ cho bộ tộc Sử Lộc Bộ một con đường sống! Khi đoàn sứ thần bộ tộc Ngõa Lạt ta đến kinh thành, mong ngươi tiếp đãi bọn họ nhiệt tình nhé!”

“Khả Hãn hãy yên tâm!” Chu Dực Thâm ôm quyền bái biệt.

A Cổ Lạp ôm vai hắn: “Huynh đệ, hoan nghênh ngươi sau này lại đến thảo nguyên làm khách nhé! Vương đình bộ tộc Ngoã Lạt sẽ luôn mở rộng cửa chào đón ngươi! Khi đó, nhất định phải cho ta thấy nữ tử mà ngươi yêu thương trông như thế nào đấy! Hẳn là xinh đẹp, thanh nhã hơn nữ nhi thảo nguyên ta, ha ha” A Cổ Lạp vốn muốn tặng hai mỹ nữ thảo nguyên cho Chu Dực Thâm mang về, nhưng bị hắn cự tuyệt, lấy cớ là đã có người trong lòng, không muốn làm nàng buồn bực.

Chu Dực Thâm lên ngựa, quay đầu lại một lần nữa bái biệt A Cổ Lạp, thống lĩnh đội ngũ, rời khỏi vương đình.

Sau cây cột vương đình, có một người đứng lặng, nhìn theo bóng dáng ngày càng đi xa, như suy tư điều gì.

  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.