Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 26




  

Tháng giêng, không khí năm mới bao trùm kinh thành. Khắp nơi lễ hội diễn ra tưng bừng náo nhiệt. Cũng có không ít thương nhân tứ xứ, nhân dịp lễ hội ở kinh thành tụ họp để thúc đẩy buôn bán hàng hóa.

Đồng thời, từ cao nguyên Mông Cổ cũng truyền đến tin tức tốt.

Chu Dực Thâm và Khả Hãn A Cổ Lạp của bộ tộc Ngõa Lạt đã đạt được đàm phán hoà bình. Bộ tộc Ngõa Lạt đồng ý tạm thời không can thiệp vào tình hình Nô Nhi Càn Đô Tư, chỉ cần Lý Thanh Sơn lui binh, đồng thời yêu cầu Khang Vượng quản lý các bộ tộc nghiêm ngặt, không được đến biên giới Ngõa Lạt cướp bóc.

Để biểu đạt thành ý, A Cổ Lạp cũng sẽ phái một đoàn sứ thần theo Chu Dực Thâm trở lại kinh thành, bàn bạc cụ thể hơn về việc thắt chặt tình hữu nghị.

Đoan Hòa Đế xem tấu sớ của Chu Dực Thâm, ngôn từ đúng mực hợp lý, chỉ khách quan trình bày những vấn đề mắt thấy tai nghe trên đường. Mọi vấn đề gặp mặt và hòa đàm với A Cổ Lạp đều báo cáo chi tiết và xin thánh dụ, tuyệt đối không tự ý quyết định hay lạm quyền. Lần này trong mười người hộ vệ, thật ra Đoan Hòa Đế có sắp xếp tai mắt riêng. Người nọ cũng sẽ định kỳ báo cáo hành tung của Chu Dực Thâm về kinh. Lời nói của hắn và báo cáo của Chu Dực Thâm cũng không khác biệt nhiều.

Có điều người nọ bẩm báo còn tường tận hơn Chu Dực Thâm, nói rằng lần này A Cổ Lạp sở dĩ nguyện ý hoà đàm, hoàn toàn là vì bị năng lực cá nhân của Chu Dực Thâm thuyết phục. Đội ngũ Chu Dực Thâm khi tiến vào cao nguyên Mông Cổ đã bị đại vương tử Hô Hòa Lỗ sai binh lính bao vây. Hô Hòa Lỗ thiện chiến, kỵ binh Mông Cổ kiêu dũng định ra oai phủ đầu, lại bị đội ngũ Chu Dực Thâm chỉ gồm có mười thị vệ áp đảo.

Vào vương đình, A Cổ Lạp cũng tìm mọi cách làm khó dễ, nhưng đều bị Chu Dực Thâm lần lượt hóa giải, cuối cùng chuyển thành có thiện cảm, hai người còn trực tiếp xưng huynh gọi đệ. A Cổ Lạp còn mời Chu Dực Thâm lưu lại thảo nguyên, tham gia lễ tưởng niệm Thành Cát Tư Hãn vào tháng ba.

Tất cả mọi chuyện đều không thể tìm được khe hở nào để chê trách Chu Dực Thâm.

Đoan Hòa Đế bỗng nhiên hơi hối hận đã phái Chu Dực Thâm đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt. Một khi Chu Dực Thâm và bộ tộc Ngõa Lạt kết giao quan hệ tình cảm bền vững, tương đương cho hắn thêm một kim bài miễn tử.

Đệ đệ này là học trò cưng của Tô Liêm, lại thường đi theo tiên hoàng học tập chính vụ. Nói một câu không dễ nghe, trình độ hiểu biết của Chu Dực Thâm đối với trị quốc và chính vụ còn nhiều hơn hắn - một Lỗ Vương vốn chỉ ngây ngốc tại đất phong Sơn Đông. Người như vậy, nếu có thể biến thành cánh tay đắc lực, nhất định sẽ giúp hắn ổn định giang sơn. Nhưng... hắn sợ Chu Dực Thâm!

Nội tâm hắn sợ hãi Chu Dực Thâm, thậm chí vượt qua nỗi lo ngại mối nguy từ bộ tộc Ngõa Lạt và hải tặc vùng duyên hải Đông Nam.

Đoan Hòa Đế đứng dậy, khoanh tay đi đến trước cửa sổ. Lại qua một năm, Tử Cấm Thành bao trùm một màu tuyết trắng xóa. Hắn đứng ở vị trí đỉnh cao, vậy mà trong lòng run sợ, dốc hết sức lực. Trong số chín nhi tử của tiên hoàng, tuy rằng Chu Dực Thâm nhỏ tuổi nhất nhưng lại có tư chất tốt nhất. Tám nhi tử phía trước bao gồm cả hắn, hoặc hữu dũng vô mưu, hoặc do dự không quyết đoán, hoặc ham thích hưởng lạc, đều không phải người được chọn làm trữ quân đời sau.

Ngôi vị hoàng đế này, vốn là dành cho Chu Dực Thâm. Nếu không vì Thần phi xuất thân quá thấp, tiên hoàng vẫn luôn có điều băn khoăn thì đã sớm lập Chu Dực Thâm làm Hoàng thái tử.

Đoan Hòa Đế lúc còn làm Lỗ Vương, từng mơ thấy Chu Dực Thâm xưng đế, rồi tàn sát cả nhà hắn. Chính nhi tử của hắn bị chặt đầu, Chu Dực Thâm cầm thủ cấp trong tay, máu chảy ròng ròng. Hắn sợ cảnh trong mơ trở thành sự thật, vì thế nhân lúc ấu đệ chưa đủ lông đủ cánh, bí quá hoá liều, liên hợp với Từ Quảng đoạt ngôi vị hoàng đế.

Đoan Hòa Đế muốn diệt trừ Chu Dực Thâm, nằm mơ cũng muốn. Nhưng trong triều có Tô Liêm sừng sững, còn có những lão thần ngoan cố đó, trong tối ngoài sáng che chở cho hắn, không thể tùy ý động thủ. Cho nên phái Chu Dực Thâm đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt, vốn tưởng rằng có đi mà không có về, lại bị hắn nhiều lần hóa giải nguy hiểm. Chẳng lẽ, đây là ý trời?

Hắn nhớ lúc trước vào kinh, tình cờ nghe thấy tiên hoàng mời một cao tăng vào cung đoán mệnh cho Chu Dực Thâm, mệnh cách phê là: “phi long tại thiên - rồng bay trên trời”.

Tiên hoàng vui mừng, thưởng hậu hĩnh cho cao tăng kia, từ đó càng thêm yêu quý Chu Dực Thâm.

Đoan Hòa Đế không phục! Hắn thân là trưởng tử, lớn hơn Chu Dực Thâm mười tuổi, mẫu thân xuất thân cao quý, vì sao phải cúi đầu xưng thần với một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa? Hắn nhất định phải đấu, dù đó là thiên mệnh! Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc ai mới là chân long thiên tử, ai mới xứng mặc long bào?

Đoan Hòa Đế phun ra một hơi, hơi thở kia bốc lên thành sương trắng, hòa vào gió tuyết.

Lưu Đức Hỉ nhìn thấy hoàng đế đứng bên cửa sổ mở rộng, vội vàng lấy áo bào khoác lên người hắn: “Hoàng Thượng, gió tuyết lớn như vậy, ngài đừng để nhiễm phong hàn! Nô tài sai người đóng cửa sổ lại nhé?”

“Lưu Đức Hỉ, trẫm có phải là một hoàng đế tốt không?” Đoan Hòa Đế lẩm bẩm hỏi.

Lý Đức Hỉ không biết hoàng đế hôm nay bị làm sao vậy, liền cười đáp: “Hoàng Thượng hết lòng tận tụy vì bá tánh xã tắc, đương nhiên là hoàng đế tốt!”

Đoan Hòa Đế thất thần một lát, xoay người trở lại ngai vàng, cầm lấy bút phê duyệt tấu chương, trầm mặc.

***

Tuyết rơi liên tục hai ngày. Nhược Trừng ghé vào cửa sổ ngắm tuyết. Bông tuyết như lông ngỗng trắng cuốn theo gió lạnh, trong viện cây cối đều như bị uốn cong.

Kinh thành đã như thế, ở cao nguyên Mông Cổ chắc là càng buốt giá? Không biết hiện giờ hắn như thế nào?

“Trừng Nhi, thư của muội này!” Thẩm Như Cẩm từ ngoài cửa bước vào, nhìn thiếu nữ đang đứng bên khung cửa sổ mà giật mình.

Không biết từ khi nào, tiểu cô nương tròn trịa kia bắt đầu trổ giò, vóc dáng cao thanh mảnh, mái tóc dài đen mượt, cằm cũng bắt đầu nhọn dần. Hơn nữa đường nét khuôn mặt vốn xinh đẹp, dần dần hiển lộ ra nhan sắc khuynh thành.

Nhược Trừng quay lại thấy đường tỷ sững sờ, cho rằng trên người mình có gì không ổn, cúi xuống nhìn quanh: “Làm sao vậy ạ?”

Thẩm Như Cẩm hoàn hồn, khẽ cười: “Không có gì, thư của muội! Hình như là Vương gia gửi tới!” Nàng phất phất phong thư trong tay, Nhược Trừng vội vàng đón lấy, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, lập tức tươi cười. Đây là bằng chứng duy nhất có thể giúp nàng xác định hắn bình an!

Thẩm Như Cẩm ngồi xuống, tự rót một chén trà: “Ta nghe nhị ca nói, Khả Hãn bộ tộc Ngõa Lạt rất thích Vương gia, giữ ngài ấy ở lại thảo nguyên đến tháng ba. Vương gia trở về, nhanh nhất cũng phải đến mùa thu!”

Nhược Trừng cúi đầu, trên mặt không khỏi ủ rũ.

Thẩm Như Cẩm cũng kéo nàng ngồi xuống, mỉm cười: “Nhìn bộ dạng này của muội, không biết còn tưởng rằng muội đang đợi người trong lòng đó!.…Trừng Nhi, muội thật sự chỉ coi Vương gia là ca ca sao?”

Nhược Trừng ngẩn ra, nắm chặt bức thư trong tay, không biết trả lời như thế nào.

Nàng vẫn luôn coi Chu Dực Thâm như ca ca, nhưng ngày ấy nghe Tú Vân nói xong, còn có Tố Vân sau đó lại giải thích, trong lòng nàng nổi lên biến hóa kì lạ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, mình có thể sống sót trên đời là nhờ đại ân của nương nương. Bởi vậy mong muốn của nương nương cũng là mong muốn của nàng. Trước đây cho rằng Chu Dực Thâm không thích mình, giết thái giám bên người mình, nhưng nàng không dám oán trách hắn, vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo ân. Nếu nương nương muốn nàng ở bên Chu Dực Thâm, nàng cũng sẽ nỗ lực thực hiện, mặc kệ là làm nô tì hay là làm thiếp, chỉ cần hắn không chê nàng.

Nhưng hiện tại nàng còn chưa thể xác định được vị trí của mình, hết thảy chờ hắn về rồi tính.

Đương nhiên những lời này không thể nói với Thẩm Như Cẩm, cho nên nàng cười cười: “Đương nhiên coi là huynh trưởng!”

Thẩm Như Cẩm nắm lấy tay nàng: “Nếu về sau ta làm tẩu tẩu của muội thì sao?”

Nhược Trừng hoảng sợ, nhìn kỹ vẻ mặt Thẩm Như Cẩm không giống như vui đùa, cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ thích Vương gia sao?”

Thẩm Như Cẩm chỉ nhìn thấy Chu Dực Thâm một lần, muốn nói thích hay không cũng khó. Vốn chỉ cảm thấy hắn có ngoại hình phong thái xuất chúng, còn hơn Chu Chính Hi. Hơn nữa gần đây Thẩm An Tự làm thư đồng của Chu Chính Hi, nghe được không ít chuyện Chu Dực Thâm đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt, khó tránh khỏi chú ý nhiều hơn.

Nhược Trừng thấy Thẩm Như Cẩm không trả lời, chần chừ nói: “Hôm qua đại bá nói sẽ thu xếp cho tỷ tỷ và Lý gia công tử xem mặt…”

“Xem mặt cái gì? Lý gia chẳng qua là dòng dõi thư hương, trong triều không quyền không thế, nhà còn ở Thái Nguyên. Nếu ta gả đi, về sau khó gặp lại người nhà, còn không bằng ở lại Thẩm gia!” Lời nói của Thẩm Như Cẩm toàn là khinh thường Lý gia, nàng lại nắm lấy tay Nhược Trừng: “Trừng Nhi, muội đi cùng với ta nhé?”

Nhược Trừng nghĩ người Lý công tử muốn xem mặt là Thẩm Như Cẩm, nàng đi theo không ổn, Thẩm Như Cẩm lại nài nỉ: “Ta chưa biết hắn là người như thế nào, có hai tỷ muội cũng vững dạ hơn. Đến lúc đó ta sẽ mượn một gian phòng bên cạnh, muội ở trong đó chờ ta là được. Ta nói rõ ràng với hắn xong là đi ngay, không mất bao nhiêu thời gian đâu!”

Thẩm Như Cẩm cứ kì kèo nài nỉ mãi, Nhược Trừng đành gật đầu đồng ý.

Thẩm Như Cẩm đi rồi, Nhược Trừng mới xem kỹ thư của Chu Dực Thâm. Vừa rồi nàng cầm phong thư trong tay, phát hiện bên trong có thứ gì đó, mở ra nhìn, là một viên đá đỏ điêu khắc hình phượng hoàng, trên đỉnh còn có một lỗ nhỏ để xỏ dây qua.

Trong thư Chu Dực Thâm như thường lệ kể tình hình gần đây, cuối cùng viết: “Vô tình nhặt được một khối Kê Huyết Thạch (1), hình dáng giống chim phượng. Nhớ ra ngươi tuổi gà, mới khắc gần đây, gửi tặng theo thư, hi vọng thích! Tháng ba sẽ về, chớ mong!”

Nhược Trừng cầm khối Kê Huyết Thạch kia, cẩn thận đánh giá. Đây là hắn tự tay điêu khắc sao? Hắn còn làm những việc này?

"Phượng hoàng vu phi, hối hối kì vũ" (2). Không biết vì sao nghĩ ngay đến những câu này, rồi Nhược Trừng lại nhanh chóng lắc lắc đầu. Nàng lấy một đoạn tơ hồng, xỏ qua Kê Huyết Thạch đeo lên cổ, vừa vặn khối đá dán vào trước ngực.

Kê Huyết Thạch hấp thụ nhiệt độ cơ thể của nàng, trở nên ấm áp.

 

(Chú thích:

1: Kê Huyết Thạch: 1 trong 10 loại đá quý hàng đầu của Trung Quốc, có màu đỏ như tiết gà

2: 2 câu trong Kinh Thi, nghĩa là: "phượng hoàng bay đi, lông cánh phần phật", thường để trêu ghẹo và tỏ tình với người con gái)

 

Hai ngày sau, Thẩm Ung định ra ngày xem mắt cho Thẩm Như Cẩm và Lý công tử. Thẩm Như Cẩm tới chỗ Nhược Trừng mượn đồ trang sức. Đa số trang sức của Nhược Trừng đều là từ lúc còn ở trong cung, Thần phi nương nương đánh riêng cho nàng, rất quý giá, được khảm trân châu hoặc đá quý. Nhược Trừng cảm thấy mình còn nhỏ tuổi, chưa đeo được mấy thứ này, bởi vậy đều giao cho Tố Vân và Bích Vân cất giữ.

Thẩm Như Cẩm tới mượn trang sức, nhìn đến lóa cả mắt, cuối cùng chọn một bộ trân châu.

Bích Vân đóng nắp hộp gấm lại, không nhịn được làu bàu: “Sao bảo chướng mắt Lý gia công tử cơ mà? Vậy còn mượn đồ trang sức của cô nương làm gì?”

Nhược Trừng đang xem bản thư pháp, nghe vậy cười cười: “Có lẽ chỉ muốn làm đẹp một chút, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp! Ngươi cũng đừng keo kiệt như vậy, tỷ ấy sẽ trả lại!”

Bích Vân bĩu môi: “Nếu mà không trả lại, nô tỳ nhất định sẽ đi đòi! Đây đều là nương nương tặng cho cô nương làm của hồi môn đó!”

Nhược Trừng cười lắc lắc đầu, cũng không quấy rầy cái kẻ tham tiền kia đang kiểm kê trang sức để cất đi nữa. Tố Vân dọn tủ quần áo, xếp những thứ Nhược Trừng không thể mặc được nữa thành một chồng cao, nói: “Cô nương gần đây cao lên khá nhiều, những y phục này bị ngắn hết rồi! Phải gọi tú nương tới may thêm hai bộ mới, nếu không là không ra khỏi cửa được đâu ạ!”

Nhược Trừng ừ một tiếng, lại chuyên tâm xem bản thư pháp. Mấy chuyện xiêm y này, nàng không để ý.

Tới ngày xem mắt, Thẩm Như Cẩm rủ Nhược Trừng đi cùng. Nàng ấy thực sự trang điểm cẩn thận. Khác hẳn phong cách văn nhã nhẹ nhàng mọi khi, lần này trông nàng ấy lung linh rực rỡ tỏa sáng. Các nàng lên xe ngựa trước phủ, hướng về Vọng Vân Lâu ở phía tây kinh thành.

Vọng Vân Lâu khác Hạc Minh Lâu, là tửu lầu mới khai trương gần đây. Quy mô tất nhiên không lớn như Hạc Minh Lâu, nhưng vì mới mở, bài trí cũng lịch sự tao nhã, đồ ăn ngon mà giá cả phải chăng, cho nên được bình dân bá tánh yêu thích.

Lý Viên cố ý chọn Vọng Vân Lâu còn có một nguyên nhân khác. Ngày xưa hắn học ở thư viện Bạch Lộc Động là đồng môn với Diệp Minh Tu. Mà tửu lầu này ngay gần Tô gia tộc học. Hắn nghe lệnh phụ thân đi gặp mặt Thẩm gia cô nương, thuận đường bái kiến vị đồng môn thân thiết ngày xưa một chút.

Nghe nói Diệp Minh Tu dạy ở Tô gia tộc học, mà Thẩm gia cô nương cũng học ở lớp nữ học, Lý Viên định thông qua Diệp Minh Tu hỏi thăm chút tin tức.

Hôm nay Diệp Minh Tu không có tiết giảng, ở nhà đọc sách, nghe A Thất nói có khách tới thăm, rất ngạc nhiên.

Lý Viên mang theo hai bầu rượu tiến vào, cười khanh khách: “Diệp huynh, đã lâu không gặp! Còn nhớ tiểu đệ không?”

Diệp Minh Tu đứng lên: “Minh Gia? Sao ngươi lại đến kinh thành? Mau ngồi đi!” Lúc ở thư viện Bạch Lộc Động, Lý Viên hay giúp đỡ Diệp Minh Tu, thường chia sẻ thức ăn và sách bút của mình cho hắn. Diệp Minh Tu yêu ghét rõ ràng, với những người có ân với mình, từ trước đến nay đều nhớ kĩ.

Lý Viên đặt hai bình rượu xuống: “Tiểu đệ nhớ, hiền huynh thích uống rượu hoa quế, nên mang hai bình lại đây. Xin thứ lỗi cho tiểu đệ đường đột tới cửa bái phỏng, thật sự là trong nhà phụ thân bức bách quá, muốn tiểu đệ đi xem mặt một nữ tử, lúc này mới tới quấy rầy huynh đài!”

  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.