Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 5: Thi đấu




Điểm số của Hà Phán không tốt, ngoại hình cũng không nổi bật, bình thường cảm giác tồn tại của cô ấy vô cùng thấp. Cô và Triệu Hiểu Thanh không thân thiết nên không biết cô ngồi cạnh mình là có ý gì, cô ấy chỉ mím môi không lên tiếng.

Hiểu Thanh cũng im lặng một hồi mới mở miệng: “Khoảng thời gian này rất mệt mỏi, đúng không?”

“... Ừm.”

“May mắn là kỳ thi tuyển sinh cấp ba chỉ cần chạy 800m, nếu hôm nay chúng ta có thể hoàn thành thì chúng ta sẽ giành được chiến thắng.”

Hà Phán: “Nhưng tớ đã dừng lại rồi đi bộ.”

“Thì có làm sao? Dù sao cũng tốt hơn là cậu lâm trận bỏ chạy.” Hiểu Thanh mỉm cười: “Điều đó có nghĩa là bình thường chúng ta không luyện tập vô ích.”

Hà Phán cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Tớ không có luyện tập.” Nói rồi đứng dậy rời đi.

Hiểu Thanh ngớ ra, không biết mình nói sai ở chỗ nào. Trần Kỳ ở bên cạnh nghe vậy chỉ lắc đầu, ngồi xuống chỗ Hạ Phán vừa ngồi: “Nếu cậu muốn kết thân với ai đó, trước tiên hãy tự hỏi bản thân xem mình có biết cách làm không.”

Hiểu Thanh buồn phiền: “Cậu lại nghe lén.”

“Do giọng cậu to.” Trần Kỳ để chai nước trong tay cạnh chân ghế: “Lúc đăng ký cậu không để ý đến cậu ấy, mỗi ngày luyện tập cũng không kéo cậu ấy lên, bây giờ chạy xong rồi, cậu ấy top dưới cậu top 3, cậu lại còn cố tình qua đây nói chuyện dù không có chuyện gì để nói, cậu không sợ người khác nghĩ cậu đang khoe khoang sao?”

Triệu Hiểu Thanh phát hiện cô thật sự không thích nói chuyện với cậu: “Suy nghĩ của cậu thật thấp kém.”

“Của cậu thì cao quý tới đâu?” Trần Kỳ nhìn cô: “Được xếp hạng nên cậu vui như vậy, được mọi người vây quanh khen ngợi vài câu liền nghĩ rằng mình rất được mọi người yêu mến đúng không?”

Hiểu Thanh bị cậu ta nói trúng tim đen: “Chỉ có cậu thông minh, cậu là sao chổi đầu thai, xếp hạng nhất trong việc làm người ta mất hứng.”

Trần Kỳ cười, nhìn khuôn mặt vẫn đỏ bừng của cô: “Có muốn uống nước giải khát không? Tớ đi mua cho.”

“Không cần, đợi cậu mua về tớ đã chết khát rồi.” Hiểu Thanh vặn chai nước trong tay, quên mất là ai vừa đưa cho cô. Thân chai chứa đầy những bọt nước hóa lỏng nhưng bên trong không còn lạnh nữa. Cô uống một hơi hết nửa chai, mùi máu tanh đục trong cổ họng đã dịu đi không ít.

Vương Dĩnh và những người khác đã đến vạch đích để chờ nhóm con trai bắt đầu thi, Hà Phán và bạn cùng bàn đang nói chuyện dưới một gốc cây khác. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Hiểu Thanh nhìn quanh thấy số ghế trống trong lớp còn nhiều hơn số người.

Cô không muốn đi đâu cả, duỗi thẳng chân nhìn đám học sinh đôi ba người trên sân, chợt cảm thấy có chút hâm mộ bọn họ.

Những người xung quanh cũng trở nên im lặng, Hiểu Thanh nghĩ, Trần Kỳ khi nói chuyện và khi không nói chuyện, khi cười và khi không cười là hai người khác nhau.

Cô hỏi cậu: “Sao cậu không tham gia?”

“Mệt lắm.”

“Là sợ mệt hay là sợ thua?”

“Cậu nghĩ rằng ai cũng trời không sợ đất không sợ như cậu sao?” Trần Kỳ cũng nhìn về phía trước: “Mỗi người đều có sở trường riêng, có người có năng khiếu về thể thao, có người có năng khiếu về nghệ thuật, nghiệp dư sao có thể so sánh với chuyên nghiệp? Hơn nữa việc gì chúng ta phải giành hạng nhất, cuối cùng cũng có giành được đâu, đấy gọi là tự chuốc phiền phức.”

“Cậu lại đang nói bóng nói gió ai đó?”

Trần Kỳ cười vô tội: “Cậu đừng có nhạy cảm như vậy được không?”

“Vậy cậu đừng có tiêu cực như vậy được không?”

“Tớ tiêu cực chỗ nào? Đây là thái độ của tớ đối với cuộc sống.” Cậu bắt đầu nói những điều vô nghĩa: “Câu đó nói sao đây? “Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn”, không có tốt xấu không có vui buồn cũng là một loại niềm vui của cuộc sống.”

Hiểu Thanh cau mày nhìn cậu: “Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã bắt đầu nói chuyện cuộc sống? Cậu không cảm thấy nó là chuyện rất xa vời sao?”

“Xa vời chỗ nào?”

Hiểu Thanh nghĩ, nếu cô giải thích nhất định sẽ bị cậu ta cố ý xoi mói, nhưng cô thật sự muốn bác bỏ niềm vui của cậu: “Hai chữ “cuộc sống” trừu tượng như vậy, cậu muốn nói sao cũng được. Cậu nói không giành không lo, tớ nói không giành mất vui, chỉ cần còn sống thì rất khó có thể thật sự không lo.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cho ví dụ đi.”

“Không cần ví dụ, câu trong sách cậu vừa nói “Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn”, câu tiếp theo là “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”. Thời xưa có mấy ai không mưu cầu công danh, được ngày nào hay ngày nấy, không lo chỉ là một kiểu lựa chọn, vả lại là do bị động, do bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, là tự an ủi chính mình mà thôi chứ nào phải cái cớ để cậu không chịu cố gắng như thế.”

“Ồ, nói vậy là tớ không có tài hoa của danh nhân rồi, đến “tự an ủi chính mình” của họ tớ cũng không thể có? Cậu cũng quá hà khắc rồi.” Trần Kỳ cảm thấy dáng vẻ “luyên thuyên không ngừng” của cô rất giống với dáng vẻ trong tiết Ngữ văn của Hồ Lê, nhưng Hồ Lê nói quá nhiều khiến cậu buồn ngủ, còn cô càng nói nhiều lại càng hùng hổ: “Triệu Hiểu Thanh, cậu cho phép bản thân vươn lên, cũng nên cho phép tớ không vươn lên chứ, mỗi người đều có cách sống riêng của mình.”

“Cậu bớt đánh tráo khái niệm đi, tớ không bắt buộc cậu phải sống như thế nào, tớ chỉ đang thảo luận với cậu. Nếu cuộc thảo luận nhất thiết phải có đúng và sai thì sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của cuộc thảo luận.” Hiểu Thanh nói một cách nghiêm túc: “Tớ cũng không nói rằng chúng ta nhất định phải trở thành danh nhân, chúng ta đọc sách, những con người và kiến ​​thức trong sách chỉ như giọt nước trong biển cả, thậm chí giọt nước này còn phức tạp đến vô lý, rất nhiều nhóm học giả và môn học, kinh nghiệm của các nhân vật khác nhau, tính cách và suy nghĩ đều là độc nhất vô nhị.”

Trần Kỳ nhìn gò má của cô: “Cho nên?”

“Vì vậy, những sự phức tạp và đa dạng này giúp chúng ta nhìn thấy được khoảng cách giữa người vô danh và có tiếng, đồng thời cung cấp cho chúng ta tài liệu tham khảo - Ừm, thì ra ông ấy cũng đã phải chịu đựng những khó khăn như vậy, hóa ra mọi người đều không hề thuận buồm xuôi gió. Con đường mà người xưa và thế hệ sau này đi có thể giống nhau, thế hệ trước từng mô tả qua tâm trạng tương tự và thế hệ sau này có thể cũng không tránh được, điều này cho thấy thật ra chúng ta không hề cô đơn.”

“Sao thế, cậu rất sợ cô đơn?”

“Tớ mới không sợ.” Hiểu Thanh nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thông thường người càng sợ cô đơn càng sẽ không để mình cô đơn.”

Trần Kỳ dùng lời phản bác của cô hỏi cô: “Cậu đang nói bóng nói gió ai đó?”

Hiểu Thanh phá lên cười: “Cậu đừng có nhạy cảm như vậy được không?”

Trần Kỳ cùng cười với cô, người này dù sao cũng không chịu được một chút thiệt thòi: “Cậu nói nhiều như vậy, khát thì uống nước đi.”

“...” Triệu Hiểu Thanh trở mặt: “Cậu xem cậu lại như vậy, tớ nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu lại không chịu nghe.”

“Tớ đâu phải không chịu nghe, chỉ là cậu lên lớp chắc mệt rồi nên tớ mới có lòng tốt để cậu uống nước một chút.”

Triệu Hiểu Thanh tức tối: “Bỏ đi, cậu nói đùa, tớ với cậu ông nói gà bà nói vịt.”

“Này.”

Triệu Hiểu Thanh bơ cậu, ngẩng đầu uống hết nước trong chai.

Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, lay động tóc mai bị rối của Hiểu Thanh. Ánh mặt trời thiêu đốt, ánh mắt của Trần Kỳ chuyển từ hàng mi hơi cong lên đến chai nước trong tay cô, nhìn ngụm nước đang tỏa sáng lấp lánh.

Cậu học theo cô, uống nước xong, vò cái chai thành một hình tròn nhỏ rồi đậy chặt lại.

“Đưa cho tớ.”

Hiểu Thanh cảnh giác: “Làm gì?”

Trần Kỳ lấy chai nước từ tay cô, đứng dậy, cố ý nhón chân như thể ném bóng vào rổ, sau đó dùng tay trái và tay phải đồng thời ném hai chai nhựa vào thùng rác cạnh tường.

Triệu Hiểu Thanh: “...”

“Được đó Trần Kỳ.” Cách đó không xa, Hà Phán và bạn cùng bàn khen ngợi cậu.

Trần Kỳ nhìn cô ấy rồi đắc ý gật đầu, sau đó nói với Hiểu Thanh: “Đi thôi.”

“Cậu đi đâu vậy? Nhóm con trai sắp bắt đầu rồi.”

“Cậu xem đi, tớ tìm chỗ ngủ một lát.” Dù sao cũng chỉ có một số ít học sinh ba tốt có thể phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ và thể chất, Trần Kỳ tự mình biết mình, cậu đến giả vờ yêu thích thể thao cũng không giả vờ nổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đại hội thể thao kết thúc.

Tại lễ bế mạc, lãnh đạo tuyên bố lớp số 8 xếp thứ 6. Đây là lần đầu tiên sau ba năm lớp số 8 xếp trên mức trung bình, Diêu Chương Long cũng vui mừng như các học sinh cùng lớp.

Vương Tư Tề và các đại diện lớp khác lên bục nhận giải, khi bước xuống cậu ta rất hưng phấn, định mời hoa khôi của lớp Diệp Ngọc Linh và một vài người bạn thân vào thị trấn ăn một bữa. Không may là khi cậu ta trở lại lớp, mọi người đang chờ buổi chiều được nghỉ và bài tập trong kỳ nghỉ, rất ít người phản hồi. Cậu ta không bỏ cuộc đi làm phiền Trần Kỳ, Trần Kỳ nói: “Hôm nay tớ trực.”

“Tìm người thay cậu đi.”

“Bỏ đi, trực xong tớ còn có việc.”

Vương Tư Tề không có người che chắn nên từ bỏ việc mời hoa khôi lớp. Trong tiết tự học cuối cùng, các giáo viên môn Ngữ văn, môn Toán và Tiếng Anh lần lượt giao bài tập, Diêu Chương Long vừa bước vào đã nghe thấy tiếng than thở.

“Lớp 9 rồi, tỉnh táo lên các em, ở nhà cũng giống như ở trường vậy.” Thầy ấy tuy tươi cười nhưng lại không chút niệm tình, năm tờ đề đã có thể đòi được món nợ thả lỏng mấy ngày nay về cả gốc lẫn lời.

Tiếng than vãn vẫn vậy, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh nóng lòng ùa ra khỏi lớp. Hôm nay Trần Kỳ trực lớp, cậu nghiêm túc làm công việc được giao, tuyệt đối không chạm vào cây chổi và cây lau nhà, đợi những bạn khác hùng hổ quét xong lau xong mới buông khối Rubik trong tay ra, chậm chạp đi về phía đống rác.

Vì vậy, khi cậu kết thúc công việc rời trường, khoảng trống trước cổng trường không còn đông đúc nữa. Chiếc Mercedes-Benz đỗ bên đường tròn nửa tiếng, nhìn thấy ông tướng này thong thả đi tới, người ngồi trên ghế lái không khỏi bấm còi mấy lần: “Này! Trần Kỳ! Bên này!”

Trần Kỳ nhìn thấy người sau cửa sổ xe, sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc chạy tới: “Sao hai người lại ở đây?”

“Nói nhảm, trường nào không cho nghỉ lễ Quốc Khánh?” Người ngồi trên ghế lái còn chưa kịp nói gì, thiếu niên ngồi ở ghế phụ đã giành trả lời trước: “Mau lên xe đi, tâm trạng của anh Thiên Hạo tốt nên muốn mời chúng ta đi ăn.”

“Ầy, hôm nay gặp may mắn hay sao, lại có nhiều người muốn mời tôi đi ăn vậy?” Trần Kỳ mở cửa xe, ngồi ở ghế sau: “Nhưng em phải đến phố cổ mua mấy đôi găng tay trước đã.”

“Được rồi, chúng ta đến phố cổ trước rồi đi ăn cơm sau.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái tên là Hồ Thiên Hạo, hai mươi tuổi, tính tình vô cùng tốt. Nếu không phải anh ấy lái chiếc xe hơn trăm triệu trên đường, không ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông điềm đạm như vậy lại là con trai duy nhất của một gia đình dệt may lớn ở địa phương.

Trần Kỳ đợi anh ấy lái xe được vài trăm mét mới hỏi Lôi Lập Thao ngồi ở ghế phụ: “Hai người tan học sớm vậy à?”

“Không phải, em xin nghỉ. Tự học thì có ích gì?” Lôi Lập Thao ném cặp sách ở trên đùi ra ghế sau, cậu ta nhỏ hơn Trần Kỳ một tuổi, học trong thành phố, lần này cậu ta ngồi xe của Hồ Thiên Hạo quay về là vì bà ngoại đã gọi cho cậu ta, nhà bà ngoại và nhà Hồ Thiên Hạo đều ở làng Trần Gia.

Cậu ta còn chưa kịp thay đồng phục đi học, hỏi Trần Kỳ: “Năm nay lúa chín sớm, nhà anh bắt đầu thu hoạch chưa?”

“Bắt đầu rồi, cho nên anh cậu mới mua găng tay mới.” Trần Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người quen thuộc nhanh chóng lướt qua.

Cậu xoay người, vịn vào cửa sổ xe: “Này!”

“Sao thế?” Hồ Thiên Hạo từ từ phanh xe.

“Không có gì, nhìn thấy bạn cùng lớp thôi.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Này, tên nhóc nhà cậu.” Hồ Thiên Hạo mỉm cười: “Sao rồi? Cần anh đến phía trước quay xe không?”

“Không cần.” Trần Kỳ nghĩ, nếu cậu không nhìn lầm thì người đang vui vẻ ngồi sau xe điện chính là Triệu Hiểu Thanh, nhưng người đàn ông lái xe điện là ai? Là bố cô à?

Nếu đúng vậy thì tại sao bố cô lại cởi áo, để râu, còn là một ông bác hói đầu?

Nếu thật là thế, vậy cô lớn lên chẳng giống bố mình tí nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.