Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 45: Gần kề




Kết quả kì thi cuối kỳ đã có, buổi họp phụ huynh cũng kết thúc. Trương Bình tan làm ở siêu thị, lúc về nhà không quên xin lỗi Hiểu Thanh: “Xin lỗi con, mẹ lại không tới dự được.”

“Không sao ạ.” Hiểu Thanh không nghĩ họp phụ huynh là một chuyện bắt buộc, huống chi lần này cô đạt hạng hai cả lớp, điều này vẫn tốt hơn là xấu. Tuy nhiên, cô nhận thấy rằng dù đề Toán có khó đến đâu, chỉ cần cô không đạt được 110 điểm thì phải nhờ năm môn còn lại kéo mới lên được.

Trương Bình rửa tay dọn cơm, lúc này về nhà đồ ăn vẫn còn nóng, có vẻ Hiểu Thanh chăm sóc bà nhiều hơn bà tưởng tượng. Trên bàn ăn, bà nhắc đến việc về quê ăn Tết: “Hồi nhỏ bà ngoại luôn mắng mẹ, kết quả là càng lớn càng mềm lòng, con có thích về nhà bà ngoại không?”

“Thích ạ.”

“Cũng thích họ hàng bên ngoại chứ?”

Hiểu Thanh gật đầu. Cô biết mẹ vốn không có mối quan hệ sâu sắc với họ, nhưng điều này không ngăn cản bà tìm thấy một chút cảm giác thân thuộc ở quê hương xa xôi. Vài ngày sau, họ lên chuyến tàu đi về phía nam để đoàn tụ với bà ngoại. Từ đêm giao thừa đến ngày mồng hai tháng giêng, suốt mấy đêm liền, mẹ và bà ngoại đều ngồi bên giường trò chuyện đến tận khuya.

Hiểu Thanh nghe thấy bà ngoại nói mẹ cô số khổ, mắng cậu và mợ không có lương tâm, lại khuyên mẹ nên tìm một người khác trước khi tuổi lớn hơn. Hiểu Thanh quay mặt về phía tường, giả vờ ngủ không tham gia, Trương Bình ngơ ngác đáp lại, thỉnh thoảng lại đắp chăn cho cô. Cho đến khi bà ngoại đi khỏi, Trương Bình cũng nằm trên giường: “Con yên tâm, mẹ sẽ không tìm bố mới cho con đâu.”

Hiểu Thanh không vì cậu nói này mà thấy yên tâm, ngược lại, cô có chút khó chịu. Những ngày qua, cô nhìn thấy sự náo nhiệt và bận rộn trong nhà bà ngoại, vụn vặt và đúng sai, điều cô cảm nhận được nhiều nhất là bà ngoại có cuộc sống riêng của bà, cô và mẹ cũng có cuộc sống riêng của mình, giống như hai đoàn tàu xuất phát từ cùng một điểm nhưng chỉ có thể chạy cùng nhau trong một đoạn đường.

Chiếc điện thoại cạnh giường rung nhẹ. Hiểu Thanh biết là ai, nhưng cô không nhìn.

Trương Bình tắt đèn trong phòng. Trong bóng tối tĩnh lặng, họ hiếm có dịp ôm nhau trên cùng một chiếc giường, chờ đợi bình minh ngày mới.

Sau hơn nửa tháng nghỉ đông của lớp 11, Vương Tư Tề đã tăng đúng 4 ký. Diệp Ngọc Linh hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt, câu đầu tiên cô ấy nói khiến cậu ta giật mình nhảy dựng lên. Vương Tư Tề biện bạch: “Béo thì có gì sai? Tớ cao 1m8, ăn nhiều chút thì làm sao? Lao động trí óc cũng là lao động được không nào.”

Diệp Ngọc Linh không nhắc chuyện cậu ta cao 1m75, cô ấy chỉ tò mò cậu ta lao động trí óc gì. Vương Tư Tề nói cậu ta không chỉ hoàn thành bài tập được giao mà còn hỏi xin Trần Kỳ một bản sao bài tập của Trung học số một.

Diệp Ngọc Linh cau mày: “Cậu trở nên tiến bộ rồi?”

“Không tiến bộ tớ không dám ngồi chung với hai người các cậu.” Vương Tư Tề biết Trần Kỳ và cô ấy lần lượt xếp hạng ba và tám trong lớp, trình độ của cả hai đều vượt trội hơn cậu ta. Cậu ta nhớ ra điều gì đó, hỏi Diệp Ngọc Linh: “Cậu thật sự rủ Triệu Hiểu Thanh sao? Sao cậu ấy còn chưa tới?”

“Cậu ấy nói có việc.” Diệp Ngọc Linh không nghĩ khả năng kết bạn của mình lại kém đến mức chỉ có thể làm bạn với hai anh chàng này, cô ấy quay sang hỏi Trần Kỳ: “Cậu có biết Hiểu Thanh đang bận gì không?”

Trần Kỳ không biết, thật ra cậu và Hiểu Thanh đã lâu không liên lạc.

“Đến cậu mà cậu ấy cũng không nói?”

Vương Tư Tề thấy lạ: “Sao cậu ấy phải nói với Trần Kỳ?”

Diệp Ngọc Linh trợn mắt nhìn cậu ta. Cô ấy cứ tưởng ngày đó lúc ở trên sườn đồi, mối quan hệ giữa Trần Kỳ và Hiểu Thanh đã có bước đột phá, nhưng dù có hỏi ai thì cô ấy đều không nhận được câu trả lời chắc chắn. Cô ấy đã từng thấy qua cái miệng mím chặt của Hiểu Thanh, chỉ hơi ngạc nhiên khi Trần Kỳ trầm lặng như vậy.

Chỉ trong vài phút, Vương Tư Tề đã giúp Diệp Ngọc Linh lấy đồ ăn. Thật ra cậu ta không hề muốn đấu võ mồm với cô ấy, lỡ lại bị cô ấy chặn vậy thì đó không còn là chuyện đùa nữa. Tuy rằng sự “nhân từ” của cô ấy cho cậu ta chỉ là nhất thời nổi dậy, nhưng cô ấy đã chủ động ra hiệu muốn hòa giải, cậu ta lập tức khoan khoái nhận lời. Cô ấy chủ động mời cậu ta đi xem phim, cậu ta cũng khoan khoái mà đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Rất nhanh, Vương Tư Tề đã mang gà rán và Coca đến, lại nghe Diệp Ngọc Linh oán trách Trần Kỳ: “Hiếm có dịp ra ngoài một chuyến, sao cậu lại lơ đãng thế?”

Trần Kỳ dụi dụi mắt: “Tớ chưa tỉnh ngủ.”

“Tớ làm chứng, lúc nãy cậu ấy xém ngủ quên trong rạp chiếu phim.” Vương Tư Tề nói.

Diệp Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ, nghe bọn họ nói ở nhà chỉ có chơi game hoặc là làm bài tập, ngoài ra đều là ngủ: “Thật nhàm chán.”

Trần Kỳ cũng cảm thấy nhàm chán, lúc đi học thì muốn nghỉ học, lúc được nghỉ thì lại cảm thấy kỳ nghỉ quá dài, dường như không thể hoàn toàn hài lòng. Nửa giờ sau, ba người ăn uống no nê rồi tạm biệt nhau ở ngã tư, Trần Kỳ trả tiền taxi thay cho Diệp Ngọc Linh.

Sau khi xe chạy đi, Vương Tư Tề trách cậu: “Nếu cô ấy nói muốn mời thì cứ để cô ấy mời, không xíu nữa cô ấy lại chê cậu không nhận lòng tốt của cô ấy.”

Đều là tiền của bố mẹ, cần gì cứ phải mời tới mời lui? Trần Kỳ không nghĩ nhiều như vậy: “Cậu có đi không?”

“Chờ chút nữa, tìm chỗ chơi vài ván.”

“Thôi đi, vào quán net có khác gì ăn trộm đâu, gần đây kiểm tra rất nghiêm ngặt.”

“Cũng đúng.” Nghe Trần Kỳ nói xong, Vương Tư Tề bèn rút lại suy nghĩ: “Vậy tớ đi tìm bố tớ, ông ấy ở chỗ bạn gần đây.”

“Được.” Trần Kỳ tạm biệt cậu ta, đi đến bãi giữ xe không có động cơ để tìm xe đạp của mình. Những chiếc đèn lồng đỏ được treo hai bên đường để chào đón năm mới, tâm trạng của cậu lại không vui vẻ, sáng sủa như chúng. Cậu nghĩ đến Triệu Hiểu Thanh, nghĩ đến bức hình cô đăng lên vòng bạn bè vào đêm giao thừa, là hình một cánh cửa gỗ cũ, trên đó có dán câu đối Tết. Kể từ khi cô nói với cậu sẽ về quê ăn Tết, cậu không làm phiền cô nữa, nhưng lại nghĩ đến cô lúc ăn tất niên, lúc ngồi trong phòng khách nhà họ hàng, cả lúc chơi bóng rổ với Lôi Lập Thao mới trở lại làng Trần Gia.

Lúc này, cậu đang đạp xe một mình trên con đường nhựa đông đúc, gió lạnh vẫn thổi nhưng không thể ngăn cản dòng suy nghĩ của cậu. Cậu cảm thấy cứ như vậy thì rất nguy hiểm, dù lúc náo nhiệt hay cô đơn, đêm hay ngày, ba chữ Triệu Hiểu Thanh dường như theo cậu như một cái bóng. Mà khi cậu hì hục đạp xe đến khu công nghiệp, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại lúc đang chờ đèn đỏ, suýt nữa cho là ảo giác.

“Cậu có tiện đến thị trấn một chuyến không?” Người tìm cậu vậy mà lại là Hiểu Thanh.

Cậu trả lời ngay: “Tiện, có chuyện gì vậy?”

“Tớ có thứ muốn đưa cho cậu.”

“Ồ, cậu ở đâu?”

Hiểu Thanh: “Vòng xoay trung tâm đường trước thị trấn.”

Đầu ngón tay Trần Kỳ gõ chữ thật nhanh: “Chờ tớ mấy phút.”

“Cậu ở gần đây?”

Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một biểu tượng cảm xúc chó con giơ tay chào: “Đúng.”

Trần Kỳ không dám trì hoãn, dưới chân như có gió, trong lòng dường như cũng bồng bềnh. Khi cậu đến chỗ vòng xoay thì chỉ thấy Hiểu Thanh mặc chiếc áo bông màu cam, trên tay cầm vài cái túi.

Lúc nhìn thấy cậu, cô nở nụ cười: “Nhanh thế?”

“Tớ vừa hay từ trong huyện trở về.” Trần Kỳ nói: “Chỗ đất trống bên kia mới khai trương một rạp chiếu phim mới, tớ và Diệp Ngọc Linh, Vương Tư Tề lần đầu đến đó.”

“... Ồ.”

“Diệp Ngọc Linh cũng rủ cậu?”

“Ừm, nhưng hôm nay tớ phải về thị trấn.” Hiểu Thanh cảm kích lòng tốt của cô ấy.

Trần Kỳ hỏi: “Vậy khi nào cậu quay lại?”

“Mùng 4.” Hiểu Thanh đưa cho cậu một túi đựng đặc sản ở quê: “Nấm mộc nhĩ và nấm hương khô là mua đấy, không đắt, thịt gác bếp là do bà ngoại tớ tự tay làm, rất thơm.”

Trần Kỳ không nhận: “Sao lại khách sáo vậy?”

“Tớ mang nhiều lắm.” Hiểu Thanh cho cậu xem những túi khác, ban đầu cô định đưa cho ông lão trong khu, nhưng khi đến nơi thì mới biết ông lão đã được đón vào thành phố sống. Sự thay đổi này có vẻ là tốt, vì ông lão sẽ không còn cô đơn nữa, nhưng cũng có vẻ không tốt, vì tuổi già không cho phép con người ở một mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiểu Thanh nói: “Còn có một túi khác là cho bố tớ, mấy ngày trước ông ta không có ở nhà, còn nói chỉ có hôm nay mới được nghỉ.”

Năm ngoái, Triệu Bân đã chuyển cho cô một khoản tiền, nhờ cô đưa cho bà ngoại, lúc cô đưa, bà ngoại không có biểu cảm gì, nhưng trên tàu về nhà mẹ lại nhắc đến chuyện đó: “Nhiều đồ như vậy chúng ta ăn cũng không hết, tới lúc đó mang cho bố con một ít.”

Trần Kỳ không hỏi nhiều, dắt xe đi theo Hiểu Thanh, cùng cô đi đến chỗ bố cô. Hiểu Thanh dựa theo địa điểm Triệu Bân chỉ cho cô, đi đến cửa hàng cạnh quốc lộ, sau đó đi vòng ra cầu thang phía sau cửa hàng. Những tin nhắn đêm khuya đó bây giờ đã thành bụi bám trên lan can, dường như cô không thể làm ngơ sự hiện diện của chúng.

Trần Kỳ đợi ở dưới lầu, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, cảm thấy mười phút thật là dài, nhưng thật ra Hiểu Thanh chỉ mất chưa tới năm phút để lên và xuống lầu. Vậy nên lần này đổi thành cậu đi trước đưa cô đến bến xe.

Trên đường đi, Hiểu Thanh đột nhiên nói: “Tớ cứ tưởng mình không thể nào tha thứ cho bố, nhưng nếu ông ấy đột ngột qua đời, chắc là tớ vẫn sẽ rất đau lòng.”

Bước chân của Trần Kỳ chậm lại.

“Có phải tớ rất đáng sợ không?”

Giọng nói của Trần Kỳ rất dịu dàng: “Chuyện này thì có gì đáng sợ? Rất bình thường thôi, cậu muốn tha thứ cho ông ấy nên mới đưa ra giả định, mới đi tìm lý do để tha thứ.”

“Nhưng tớ luôn nghĩ mình yêu hận rõ ràng.”

“Cậu yêu những thứ đáng được yêu ở ông ấy, hận những chỗ đáng hận của ông ấy, chắc cũng xem như là rõ ràng.”

Hiểu Thanh nghĩ, sự thoải mái của Trần Kỳ phần lớn đến từ việc cậu chưa bao giờ yêu cầu người khác phải làm bất cứ điều gì.

Trần Kỳ tò mò: “Sao cậu không phản bác?”

“Sao tớ lại phải phản bác?” Hiểu Thanh lại đưa túi cho cậu: “Tớ nên cảm ơn cậu.”

Cô mỉm cười, Trần Kỳ cũng cười. Cậu vẫn chưa sử dụng cái bình giữ nhiệt được cô tặng, cũng không nỡ ăn những món đặc sản này. Trạm xe buýt ở ngay trước mặt, Hiểu Thanh nhắc đến điểm số cao mà năm trước cậu kể với cô, Trần Kỳ không dám nói lần đó đi thi cậu cảm thấy bất an như thế nào, nhưng có lẽ ông trời thương hại dáng vẻ lo được lo mất của cậu nên mới cho đề cậu biết làm: “Hiếm có dịp tớ không làm sai, đúng không?”

Hiểu Thanh “ừm” một tiếng.

“Vậy… tớ nói những lời đó có khiến cậu thấy gánh nặng không?”

“Lời gì?”

“Thích và không thích gì đó.”

“... Ồ.” Hiểu Thanh hỏi ngược lại: “Cậu hối hận?”

“Không có.”

Tốt nhất là vậy. Hiểu Thanh nghĩ việc thích một người không phải là trở ngại trong việc học mà là một phần của việc học: “Đó không phải là vấn đề gì lớn, tớ không có gánh nặng, cậu cũng đừng có, chúng ta có thể nhận được học bổng trong năm nay, năm sau cũng có thể.”

Trần Kỳ: “Tớ…”

“Tớ biết cậu muốn nói không lấy được cũng không sao, nhưng dù sao cũng nên liều một phen đúng không? Học kỳ hai lớp 11 phải học xong tất cả các kiến thức mới, thi xong tất cả các kỳ thi, sau đó là ôn tập củng cố.” Hiểu Thanh có thể thấy trước rằng lớp 12 sẽ trở nên dày đặc và bận rộn hơn, cũng nhàm chán và choáng ngợp hơn, tuy nhiên: “Chúng ta nhất định phải có lòng tin vào bản thân.”

Hiểu Thanh nói xong, thấy cậu vẫn nhìn cô như vậy: “Tớ nói sai gì à?”

“Không có.” Ánh mắt Trần Kỳ chuyên chú, đầy sự khen ngợi.

Hiểu Thanh nhạy cảm lại mâu thuẫn nhưng luôn luôn tỉnh táo.

Trần Kỳ thấy vết thương của cô đang dần lành lại, cậu thấy mừng cho cô, cậu cũng phải trở thành một người tốt hơn trước mới có thể tự tin đứng trước mặt cô, nói với cô cậu thích cô nhiều đến nhường nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.