Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 43: Nắng ấm




Lúc nhận được tin tức từ Diệp Ngọc Linh, Trần Kỳ đã đạp xe ra khỏi cổng trường. Nhạc trong tai nghe tạm dừng một lúc, cậu dừng xe, lấy điện thoại trong túi ra và mở khóa, đập vào mắt là những dấu chấm than dày đặc.

“Hiểu Thanh đến tìm Trương Dương đó!”

“Họ đi cùng nhau rồi!”

“Tớ đi theo họ tới ngọn đồi nhỏ!”

Trần Kỳ gõ chữ trả lời: “Cậu đi theo?”

“Không theo sát, cậu có đến không?”

“Tớ về nhà.”

Diệp Ngọc Linh bị cậu chọc tức đến nỗi gửi vài biểu tượng cảm xúc, sau đó nhét điện thoại vào trong túi. Gió mùa đông thổi làm mặt cô ấy đau rát, cô ấy đứng ở chỗ bậc thang xi măng dưới tán cây, thỉnh thoảng nhìn lên đồi. Vừa rồi cô ấy vẫn có thể nhìn thấy chiếc áo phao màu đen của Trương Dương, nhưng bây giờ không còn thấy nữa. Có phải cậu ấy và Hiểu Thanh đang đứng trong cái đình đó không? Lúc nói chuyện họ đứng gần hay xa nhau? Cô ấy nên giả vờ đi ngang qua rồi chào hỏi, hay nên ngây ngốc đợi ở đây?

Diệp Ngọc Linh có chút hối hận khi về lớp, nếu cô ấy không đi lấy tờ báo tiếng Anh chết tiệt đó thì đã không gặp phải Trương Dương đang mỉm cười tủm tỉm đi theo sau Hiểu Thanh. Nhưng mà, sao cô ấy lại mắng tờ báo tiếng Anh chứ? Muốn mắng rõ ràng nên mắng cô ấy nói một đằng nghĩ một nẻo, trong khoảng thời gian cô ấy ép bản thân phớt lờ Trương Dương, sự chú ý dành cho cậu ấy không hề giảm đi, nhưng tình cảm của cô ấy cứ luôn lúc đậm lúc nhạt.

Vài phút sau, di động rung lên, là bố đang giục cô ấy.

Diệp Ngọc Linh không trả lời, đánh chữ nhanh: “Bố, đợi con mười phút nữa.”

Thêm mười phút nữa nếu bọn họ vẫn chưa nói xong, vậy cô ấy thật sự sẽ giả vờ đi ngang qua đó.

Trong thoáng chốc, đủ loại suy nghĩ linh tinh tràn vào đầu cô ấy: sự lạnh lùng của Trương Dương là tâm bệnh cô ấy không thể vượt qua, kỳ thi cuối kỳ sắp đến, dù cô ấy đã nghiêm túc học hành nhưng vẫn không thể cải thiện được điểm số, tuy bố mẹ không trách cô ấy nhưng kỳ nghỉ đông phải mừng năm mới, chúc tết…

Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, cô ấy quay người lại thì thấy Trần Kỳ đang sải bước đi lên.

“Không phải cậu không đến sao?”

“Tới chỉ nói mình về nhà, không có nói không đến.” Trần Kỳ điều chỉnh lại nhịp thở: “Họ đâu rồi?”

Diệp Ngọc Linh làm bộ rít lên: “Ở trong đình, tớ không dám qua đó. Tớ thấy Trương Dương không mang theo cặp sách, nghĩ là cậu ấy sẽ quay lại lớp, cho nên bèn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ…” Cô ấy giữ lấy đồng phục của Trần Kỳ: “Này! Cậu đừng qua đó, lỡ qua đó bị họ nhìn thấy thì sao?”

Trần Kỳ không biết làm sao, nhưng Hiểu Thanh và Trương Dương đơn độc ở trên sườn đồi cũng không thể là để thảo luận đề bài môn Toán, mà cậu vội vàng tới đây cũng không phải là để đứng hứng gió lạnh.

Vào lúc quay đầu xe, cậu lại thoáng thấy sự hèn nhát của chính mình: Tuy cậu biết Trương Dương luôn thể hiện tình cảm với Hiểu Thanh nhưng cậu lại không hề thăm dò, cũng không ngăn cản. Giống như lúc trước cậu nhìn thấy Từ Vĩ Kiệt và Hiểu Thanh đi gần nhau, cậu cũng chỉ âm thầm ở bên cạnh ghen tuông, chưa bao giờ nghĩ tới việc can thiệp. Bởi vì cậu cho rằng Từ Vĩ Kiệt không phải là đối thủ của cậu, cũng cho rằng Hiểu Thanh chưa bao giờ là đối tượng để tranh giành - cô muốn nói chuyện với ai, muốn kết bạn với ai là tự do của cô, cậu không có quyền can thiệp. Nhưng sao bây giờ cậu lại can thiệp chuyện của cô và Trương Dương? Là sợ mình đấu không lại, hay là sợ Hiểu Thanh hiểu lầm ý của mình? Nếu Hiểu Thanh thật sự không thích Trương Dương, lẽ nào nếu cô không nhờ cậu giúp đỡ, cậu lại có thể khoanh tay đứng nhìn, để cô tự mình giải quyết mớ phiền phức Trương Dương mang đến cho cô sao?

Diệp Ngọc Linh nhìn cậu không biết đang giận dỗi với ai mà bước đi càng lúc càng nhanh, cô ấy vội vàng đi theo, lại đi quá nhanh nên bị trẹo chân: “Ây da.”

Trần Kỳ quay đầu lại liền trông thấy mặt cô ấy nhăn thành một cục.

“Cậu sao thế?”

“Cậu nói xem?” Diệp Ngọc Linh khập khiễng: “Tại cậu hết!”

Trần Kỳ đưa tay cho cô ấy: “Sao lại trách tớ?”

“Không trách cậu thì trách ai, giữa giờ mỗi ngày tớ đều chạy quanh sân, tay chân rất phối hợp, lúc nãy chính là tại cậu… Cô ấy kéo lấy cánh tay Trần Kỳ, bỗng dưng ngừng nói, bởi vì Trương Dương và Hiểu Thanh đã ra khỏi đình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ mặt Trương Dương vẫn xa cách, giọng điệu không kém phần đùa giỡn: “Hai người các cậu đến đây chơi?”

Diệp Ngọc Linh buông Trần Kỳ ra: “Ai chơi chứ, không phải là vì các cậu sao?”

“Vì bọn tớ?” Trương Dương nhìn cô ấy, lại nhìn Hiểu Thanh: “Ồ, cậu ấy theo dõi bọn mình.”

Diệp Ngọc Linh phủ nhận: “Làm gì có, tớ là đúng lúc đi ngang qua.”

“Vậy sao cậu…”

“Được rồi.” Hiểu Thanh ngắt lời Trương Dương: “Cậu có đi hay không?”

“Đi thôi.” Trương Dương theo cô đi xuống.

Diệp Ngọc Linh nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, cũng không biết bị trẹo chân nên khó chịu hay là trong lòng thấy khó chịu. Cô ấy tủi thân nhìn đi chỗ khác, Hiểu Thanh lại cảm nhận được sự khó chịu của cô ấy: “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Tớ không ổn.”

Hiểu Thanh dìu cô ấy nhưng cô ấy lại né tránh. Điện thoại trong túi lại rung lên, cô ấy ấn nút tắt, buồn bã nhìn Trần Kỳ: “Bố tớ đang đợi tớ ở cổng trường, cậu đạp xe chở tớ qua đó được không?”

“Xe đạp tớ không có ghế sau.”

“...” Diệp Ngọc Linh càng buồn bã hơn, đang định nói thì Trần Kỳ đột nhiên nắm lấy tay Hiểu Thanh. Tay Hiểu Thanh rất lạnh, tay Trần Kỳ còn lạnh hơn, khoảnh khắc chạm vào, dường như cậu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn chuyển lên nắm cổ tay, nhưng nhiệt độ trên cổ tay cô còn cao hơn, Hiểu Thanh bị kích động, hơi rùng mình một cái.

“Trần Kỳ.”

“...”

“Trần Kỳ?”

Trần Kỳ không nói lời nào, lại kéo cô đi lên.

Diệp Ngọc Linh ở một bên không khỏi kinh ngạc. Trương Dương nói: “Xem kịch à?”

“Không phải cậu cũng vậy sao?” Diệp Ngọc Linh tiếp tục khập khiễng.

Trương Dương theo sau cô ấy: “Đừng giả vờ nữa.”

Tất nhiên Diệp Ngọc Linh là giả vờ, ngoại trừ lúc đó hơi đau một chút, bây giờ đã hết đau lâu rồi, nhưng cô ấy cứ không nhận: “Tớ cũng có nhờ cậu dìu đâu.”

“Cậu có nhờ tớ cũng không dìu.”

“Phải rồi, tớ có phải Triệu Hiểu Thanh đâu.”

Trương Dương hừ một tiếng: “Triệu Hiểu Thanh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như đi có vài bước mà cũng trẹo chân.”

Diệp Ngọc Linh giận lên: “Đúng vậy, cậu ấy thông minh, tớ lại ngu ngốc, cậu ấy giỏi giang, còn tớ thì vô dụng. Vậy thì cậu đi tìm cậu ấy đi, không phải cậu muốn đi cùng cậu ấy sao? Sao Trần Kỳ vừa đến cậu lại sợ rồi?”

“Tớ sợ?” Trương Dương cười lạnh, lẽ nào cậu ta phải đánh một trận với Trần Kỳ sao? Chậc, cậu ta mới không thèm dùng vũ lực để tranh giành một số đồ nhỏ nhặt, chỉ có điều: “Cậu biết Trần Kỳ thích Triệu Hiểu Thanh?”

“Nói thừa.”

Trương Dương bị cô ấy làm cho nghẹn họng nhưng lại không tức giận, xem ra logic của cậu ta không thể biện minh được: Cậu ta cho rằng mình dũng cảm bày tỏ hơn Trần Kỳ, nhưng khi tin đồn giữa cậu ta và Hiểu Thanh bay khắp nơi, Trần Kỳ cũng không hề che đậy ý tứ của mình.

Diệp Ngọc Linh và cậu ta đi xuống bậc thang xi măng thì nhìn thấy chiếc xe đạp của Trần Kỳ. Cô ấy nhìn Trương Dương đi về lớp, lấy hết can đảm hỏi cậu ta: “Cậu tỏ tình với Triệu Hiểu Thanh chưa? Cậu ấy có đồng ý với cậu không?”

“Nếu cậu ấy đồng ý thì vừa rồi người nắm tay cậu ấy nên là tớ.”

Sắc mặt của Diệp Ngọc Linh thay đổi: “Vậy các cậu... đã nói gì?”

Sự kiện chính trị? Địa lý nhân văn? Lạ không? Trương Dương nghĩ, Triệu Hiểu Thanh đã quen nói rõ mọi chuyện, nhưng có một số chuyện nếu nói rõ ràng thì sẽ mất đi cảm giác. Cậu ta thích cảm giác mơ hồ, thích nhìn phản ứng của cô khi đối mặt với sự mơ hồ, nhưng cô lại không hiểu phong tình một chút nào: “Cậu ấy giỏi Ngữ văn như vậy, tâm tư phải rất uyển chuyển mới đúng, sao có lúc lại cứng nhắc y như cục đá vậy?”

“Có khả năng cậu ấy chỉ như vậy trước mặt cậu.” Diệp Ngọc Linh bỏ lại một câu, tức giận đi về phía cổng trường.

Trương Dương nhìn theo bóng lưng của cô ấy, lời nói của Hiểu Thanh chợt vang lên bên tai: “Cậu có thể lừa tớ rằng cậu thích tớ, nhưng không nên lừa rồi lại lừa bản thân xem là thật.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta có xem là thật không? Trương Dương không chắc chắn. Điều duy nhất cậu ta chắc chắn là cho dù mình có xem là thật thì Triệu Hiểu Thanh cũng sẽ không tin.

Mặt trời ẩn sau những đám mây, gió trên sườn đồi trở nên mạnh hơn.

Mái tóc rối quanh tai Hiểu Thanh bị gió thổi loạn, Trần Kỳ đến gần hơn, chặn phần lớn gió cho cô: “Hay là đổi chỗ khác, lỡ cậu bị gió thổi đến cảm lạnh thì sao?”

Cái gì cơ? Dẫn cô lên đây rồi mới nói câu này. Hiểu Thanh muốn phản bác, nhưng nhìn cánh tay và cả đôi tai đỏ ửng vì lạnh của cậu, cô không nhịn không được: “Không đổi nữa, cậu có gì thì nói đi.”

Vì thế Trần Kỳ hỏi thẳng: “Cậu có bị Trương Dương làm khó không?”

“Không có.”

“Là do giáo viên tìm cậu sao?”

Hiểu Thanh bất ngờ: “Sao cậu biết?”

Trần Kỳ nhớ nguyên tắc nhất quán của cô là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu không có sự thúc đẩy từ bên ngoài, cô sẽ không chủ động dây dưa.

“Giáo viên nói tớ phải tập trung học tập.” Cô cảm ơn giáo viên đã tạo ra điểm dừng, nhưng chỉ tạo ra điểm dừng với Trương Dương vẫn chưa đủ: “Vậy nên tớ cũng đã nói rõ ràng với Trương Dương, về sau không nên nghĩ đến chuyện đó nữa.”

Trần Kỳ không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Hiểu Thanh bị cậu nhìn chằm chằm nên xấu hổ bèn níu cổ tay mình lùi lại nửa bước: “...Sao vậy?”

“Cậu đã nói rất nhiều chuyện với Trương Dương.”

“... Ừm.”

“Vậy tớ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, cậu muốn nghe không?”

Tim Hiểu Thanh đập thình thịch: “Không muốn.”

Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt Trần Kỳ hơi dừng lại.

Nghe tiếng gió bên tai, Hiểu Thanh cảm thấy mất tự nhiên. Cô có thể hùng hồn bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt Trương Dương, nhưng ở trước mặt Trần Kỳ thì không thể. Trần Kỳ đối xử tốt với cô nhiều hơn là đối xử tệ, đây là cảm giác nhưng cũng là sự thật. Chỉ là, đối xử tốt với một người thì có nghĩa là thích sao? Hiểu Thanh dám nói có, nhưng không dám thay Trần Kỳ nói như vậy, dù sao cậu cũng đối xử tốt với rất nhiều người, mà cô lại không muốn so sánh xem cậu đối xử với ai tốt nhất.

Tuy nhiên, hôm nay Trần Kỳ lại cực kỳ cố chấp: “Cậu biết tớ muốn nói gì.”

“Có lẽ là vậy.”

“Nhưng cậu không muốn nghe.”

“Tớ không dám nghe.” Hiểu Thanh bỗng nhiên sợ cậu sẽ tiếp tục. Cô dám nói với Trương Dương là vì cô tin cậu ta sẽ không nói với Trần Kỳ. Vậy thì chỉ cần Trần Kỳ không biết, chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại, cô có thể yên tâm học hành, sau đó phân biệt xem những tình cảm tốt đẹp và sự rung động đó chỉ là nhất thời hay là tình cảm không thể giữ được. Tuy nhiên, khi Trần Kỳ xuất hiện không hề báo trước, khi cậu nắm lấy rồi buông tay cô, những hy vọng và thất vọng, sự dũng cảm và chùn chân của cô thật sự làm cô bắt đầu thấy ghét việc bản thân bị cậu dẫn dắt.

Trần Kỳ nhìn thấy sự khó xử của cô, trong lòng cũng cảm thấy rối loạn. Cậu giả vờ như không để ý, mỉm cười: “Được rồi, không dọa cậu nữa, lúc khác tớ lại nói.”

“Là lúc nào?”

“Để tớ suy nghĩ.” Nụ cười của cậu nhạt đi.

Hiểu Thanh nhìn thấy rõ sự thay đổi trong nét mặt của cậu, không biết làm sao, lý trí của cô đã bị đánh bại.

Cô siết chặt cổ tay đang bị cậu nắm, ngẩng đầu nhìn cậu, như đang tìm kiếm sự xác nhận: “Trần Kỳ, cậu có nói với tớ rằng cậu có người mình thích.”

Trần Kỳ rõ ràng là rất ngạc nhiên trước diễn biến bất ngờ này, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Ừm.”

“Cô ấy là một kẻ ngốc sao?”

“Trước đây là thế.” Trần Kỳ ho nhẹ: “Nhưng bây giờ không phải.”

“Cô ấy trở nên thông minh rồi sao?”

“Không có.” Trần Kỳ cúi đầu, vì căng thẳng mà giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Là tớ sai, lúc trước tớ cứ nghĩ như vậy, nhưng cô ấy vẫn luôn rất thông minh.”

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, trái tim Hiểu Thanh thắt lại, chua chát, lại mềm nhũn.

Cô không dám nhìn vào mắt cậu, quay người đi chỗ khác, khóe môi nở một nụ cười ngượng ngùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.