Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 32: Tỉnh mộng




Đêm đã khuya, cửa phòng Trần Kỳ lần thứ ba bị đẩy ra từ bên ngoài, cuối cùng cậu cũng không nhịn được kéo dài giọng nói: “Mẹ…”

“Sao con còn chưa ngủ?”

“Con nói rồi làm bài xong con mới đi ngủ.” Trần Kỳ đứng dậy: “Mẹ, con không khóa cửa vì nghe lời mẹ, vì tin tưởng mẹ, nhưng nếu mẹ thật sự coi đây là phòng của mình, con sẽ đổi ý đó.”

Mẹ Trần “Ôi trời!” một tiếng: “Mẹ đây là quan tâm con, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Con biết, không ai tiếc cái mạng này hơn con, cũng không phải là ngày nào con cũng thức khuya.” Trần Kỳ đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ đi ngủ sớm đi.”

Tuy mẹ Trần không yên tâm nhưng sau khi nghe thấy cậu có chút khó chịu, bà vẫn quay người trở về phòng. Trần Kỳ trở lại bàn học, tiếp tục giúp Triệu Hiểu Thanh sắp xếp kiến ​​thức.

Đây không phải lần đầu tiên cậu được lĩnh giáo sự cứng đầu của Triệu Hiểu Thanh, nhưng lại là lần đầu tiên cậu biết được những khó khăn của cô. Cũng trách cậu khi cho rằng cô luôn chịu khó nên không gì có thể làm khó được, đối với cô sự giúp đỡ luôn là lời nói ngoài môi, cậu thế mà không biết rằng một người yếu giao tiếp và không chủ động tỏ ra yếu đuối như cô, dù có chịu đắng nuốt cay cũng cố tỏ ra như không có gì.

Đây gọi là tự làm tự chịu, Trần Kỳ kết luận, nhưng sau khi tổng kết lại, cậu chỉ tự trách mình sơ ý, bị cô dọa một phát liền bỏ chạy, bị cô hung dữ liền sợ hãi, không dám lại gần, không dám đau lòng, cũng không dám hỏi tận gốc, đây mà là thích cái khỉ gì?

Cậu càng nghĩ càng hối hận, tuy không nợ Hiểu Thanh thứ gì nhưng trong một đêm xuân dịu dàng như thế này, cậu lại có tinh thần còn hơn cả lúc thi, cũng là để bù đắp cho lương tâm bất an của mình. Sau khi lấy lại tinh thần và tăng tốc độ viết, sự hài lòng và kiệt sức cùng lúc bao trùm lấy cậu. Cậu nằm trên giường, muộn màng mà bắt đầu lo âu: Liệu Hiểu Thanh có chê cậu lo chuyện bao đồng không? Liệu có từ chối sự giúp đỡ thừa thãi của cậu không? Liệu cô có cần sự quan tâm và giúp đỡ muộn màng của cậu không?

Chiều hôm sau quay lại trường, cậu gấp những tờ giấy đầy chữ, làm bộ như chỉ tùy tiện gửi đi, kết quả sau khi gấp xong rồi mở ra, nhìn những nếp gấp không đều này, cậu không khỏi tự mắng mình biến khéo thành vụng, như thế này khác nào cố ý không để cô nhìn rõ.

Tiếp tục vùng vẫy cũng không có kết quả, cậu đi thẳng xuống lầu, đến hành lang lớp số 5, Diệp Ngọc Linh cũng ở đó.

“Không cần mỗi lần đều nhờ người khác gọi tớ.” Trương Dương từ trong phòng học đi ra: “Nói đi, cậu định đưa tớ cái gì nữa?”

“Đưa cậu đồ uống.” Diệp Ngọc Linh đưa trà sữa: “Đường nâu Macchiato.”

Trương Dương không nhận.

“Thuận đường nên đưa cậu đó.”

Trương Dương còn quen thuộc với Diệp Ngọc Linh hơn hầu hết các bạn khác trong lớp, nhưng mục đích lấy lòng của cô ấy cũng quá rõ ràng, nên Trương Dương thường không nhận.

Diệp Ngọc Linh nhìn cậu ta bước vào lớp học lấy bóng rổ.

Vừa bước ra, tầm mắt của Trương Dương rơi vào Triệu Hiểu Thanh ở bên cạnh. Cậu ta chỉ thấy cô cầm lấy mấy mảnh giấy nhàu nát, trên khuôn mặt thường xuyên không thấy nụ cười hiện lên chút ngờ vực.

Trần Kỳ đối diện vội vàng nói: “Tớ cũng không biết lớp cậu học tới đâu rồi, cậu xem hiểu thì cứ xem, xem không hiểu thì thôi, có mấy câu tớ đã từng làm, cảm thấy khá đầy đủ, lười chép lại thì cứ trực tiếp cắt ra dán lên, có gì không hiểu thì hỏi tớ.”

Hiểu Thanh đếm thử, tổng cộng có tám tờ: “Vậy nếu tớ không hiểu thì tới hỏi cậu hay là quên đi?”

“...”

“Cậu viết những thứ này tốn bao nhiêu thời gian?”

“Tùy tiện viết thôi, không tốn bao nhiêu hết.”

Hiểu Thanh đẩy thứ đó lại vào tay cậu: “Vậy tớ không cần nữa, đưa cho tớ thì thật lãng phí.”

Cậu đoán đúng thật kìa. Trần Kỳ vội vàng nói: “Đừng mà, vì chúng mà cả đêm qua tớ không ngủ đó.”

“Vậy mà cậu còn nói là tùy tiện viết.”

“Vậy cậu thật sự không cần hay chỉ bẫy tớ nên mới nói không cần?”

“Đương nhiên là bẫy cậu.” Diệp Ngọc Linh ở một bên nghe đến đây không khỏi tò mò. Cô ấy tiến tới lấy vài tờ kiến thức: “Sao cậu không ghi vào vở? Hoặc cứ trực tiếp đưa những ghi chú và tập hợp câu hỏi làm sai của cậu cho… Ồ, cậu không có thói quen sửa lại những câu hỏi làm sai.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Ngọc Linh trả lại cho Hiểu Thanh: “Cậu ấy có lòng thì cậu cứ nhận lấy đi, tặng quà khó hơn nhận quà, cậu mà nhận lấy thì cậu ấy còn vui hơn cậu.”

Nói xong, cô ấy liếc nhìn Trương Dương một cách rõ ràng, nhưng Trương Dương không phản ứng, cậu ta chỉ đi đến chỗ Hiểu Thanh, nhìn dòng chữ trên tờ giấy: “Cậu có thời gian đọc mấy cái này còn không bằng đọc kỹ sách giáo khoa.”

Diệp Ngọc Linh: “...”

Trần Kỳ: “...”

Hiểu Thanh nhanh chóng gấp lại, vô thức cách xa cậu ta ra một bước.

Trương Dương mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô và Trần Kỳ, cũng không biết đang nói chuyện với ai: “Bình thường học ở trong lớp đã đủ mệt rồi, bớt làm mấy chuyện tự cảm động chính mình đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Ngọc Linh tối sầm. Trương Dương đổi bóng từ tay trái sang tay phải: “Triệu Hiểu Thanh, đi xem tớ thi đấu không?”

“Không đi.”

"Vậy cậu cứ đợi thầy Hoàng đến kiểm điểm cậu đi.”

“...” Hiểu Thanh trừng to mắt.

“Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, lúc thầy ấy dạy dỗ cậu trong văn phòng cũng không phải là không có người.” Trương Dương hưởng thụ sự kinh ngạc của cô, trêu chọc nói: “Kéo dài 5 chữ “Em không nên trốn học” thành 800 chữ, với thực lực của cậu thì chắc không thành vấn đề.”

Hiểu Thanh cảm thấy lời trêu chọc của cậu ta thật đáng ghét, nhưng Trương Dương lại kéo tay cô: “Đi thôi, nhất định sẽ quay lại trước khi vào học.”

Chưa đi được mấy bước, cô nghe thấy Trần Kỳ gọi mình.

Cô quay đầu lại, trên mặt Trần Kỳ tràn đầy vẻ khó hiểu và không vui.

Tâm lý muốn chạy trốn lúc này đã chiếm thế thượng phong, Hiểu Thanh thoát khỏi tay Trương Dương, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Không thiếu người xem Trương Dương thi đấu, nhưng so với những màn trình diễn trước đó, rõ ràng hôm nay cậu ta hơi lơ đãng.

Chuông vào học còn chưa reo, cậu ta bảo các bạn cùng lớp đợi chút nữa mang bóng về, còn mình kết thúc sớm đi về phía Hiểu Thanh.

Hiểu Thanh ở đó nhìn “món quà” Trần Kỳ tặng cô.

“Quan hệ của cậu với cậu ấy rất tốt à?”

Hiểu Thanh không hiểu gì: “Ai?”

“Trần Kỳ.”

“Tốt hơn hồi cấp hai.” Thấy cậu ta lại đưa tay ra, Hiểu Thanh vội vàng lùi lại: “... Cậu làm gì vậy?”

“Cậu sợ tớ chạm vào cậu thế à?” Trương Dương bị cô né nên thấy buồn cười: “Mọi người xung quanh đều đang nhìn, lẽ nào tớ còn sợ tin đồn chưa đủ nhiều sao?”

“Vậy cậu tiếp tục chơi đi, qua chỗ tớ làm gì?”

“Tớ muốn về lớp, tránh để cậu lại gánh cái tội danh trốn học.” Trương Dương biết thầy Hoàng không dễ đối phó: “Cậu thật sự về nhà viết 800 chữ sao?”

“Không viết.”

“Trông cậu không sốt ruột chút nào.”

“Trốn được lúc nào hay lúc đó.”

Được rồi, thì ra không phải là cậu ta thành công bắt cô đến đây, mà là cô muốn trốn ở chỗ này: “Cậu không sợ thầy Hoàng nổi giận với cậu sao?”

“Sợ chứ, nhưng không liên quan đến cậu, có nhiều người đang nhìn như vậy, cậu kệ tớ đi.” Nói xong, cô đi về hướng ngược lại của tòa nhà lớp học.

Trương Dương nhìn bóng lưng cô biến mất ở cuối đường, bất giác mỉm cười.

Giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm gọi Hiểu Thanh đến văn phòng.

“Bản kiểm điểm của em đâu?”

“Em không viết.”

“Vậy là em hoàn toàn không xem tôi ra gì đúng không?”

“Không phải đâu thầy.”

“Vậy thì thế nào? Không tuân thủ nội quy thì nên tự kiểm điểm lại, đây là chuyện bình thường. Một cô gái như em lại nổi loạn như vậy, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ở trong lớp chỉ có em là không được, mà cho đến bây giờ em vẫn chưa có ý thức nhận sai.”

Hiểu Thanh hít sâu một hơi: “Em nhận sai thưa thầy, nhưng em không nghĩ em làm sai đến mức phải viết bản kiểm điểm, em chỉ là không thích ở trong lớp nên chuyển sang chỗ khác để học, không hề gây rắc rối hay ảnh hưởng đến người khác.”

“Em còn dám cãi chày cãi cối à?”

Hiểu Thanh bị thầy ấy cắt ngang, tiếp tục nói: “Thầy nói em không có kỷ luật, em cũng có thể nói là kỷ luật quá nhiều, quá chi tiết đi, em rất xin lỗi vì đã vi phạm một lần, nhưng thời gian em lãng phí cho chuyện này đã vượt qua thời gian em ở thư viện, vậy nên em không muốn chuyện bé xé ra to.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong nhất thời, văn phòng trở nên rất yên tĩnh. Giáo viên còn đang gõ bàn phím cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn sang đây.

Thầy chủ nhiệm dạy học đã nhiều năm nên cũng từng gặp đủ loại học sinh, ngay lúc này, học sinh nữ đang đứng trước mặt thầy ấy như đột nhiên bất cần đời: “Ý của em là thầy đang chuyện bé xé ra to?”

Tính cách của cô làm thầy ấy nổi cơn thịnh nộ, nhưng kinh nghiệm đã ngăn thầy ấy tranh cãi với cô. Thầy ấy đặt chiếc cốc chứa đầy trà đặc lên bàn: “Điểm số thì trung bình nhưng tính tình lại cứng rắn, nếu em vẫn không phục thì ở đây ngoan ngoan mà suy nghĩ lại, khi nào suy nghĩ xong mới được rời khỏi đây.”

Đêm đó, Hiểu Thanh đứng trong văn phòng hơn hai tiếng, thầy chủ nhiệm ra vào nhiều lần đều không để ý đến cô. Đợi khi chuông reo, người khóa cửa phòng cuối cùng là cô giáo dạy tiếng Anh lớp số 7. Cô ấy đi tới thuyết phục cô: “Em nghỉ ngơi trước đi, thầy Hoàng sẽ không làm khó em đâu.”

Hiểu Thanh nói lời cảm ơn rồi quay về lớp, các bạn cùng lớp đều đã rời đi.

Cô lấy chiếc kim bấm ra, ghim những điểm kiến ​​thức Trần Kỳ đưa lại, sau đó cẩn thận nhét chúng vào quyển vở ghi chép môn Ngữ văn của mình.

Không có thứ gì làm cho con người ta cảm thấy ấm áp hơn khi được chăm sóc.

Dù cho bố mẹ có cãi nhau đến không thể hòa giải, dù cho ở trường cô có không được bạn bè yêu mến, may mắn thay, cuộc sống không phải là cái hố sâu không đáy. Cô phải trả giá cho hành động của mình, cũng nên học cách kiên nhẫn hơn, quên đi nhiều muộn phiền và chọn lựa chiến trường thích hợp với bản thân.

Những ngày tiếp theo, thầy chủ nhiệm không còn đòi cô bản kiểm điểm nữa, cô mang những cuốn sách đã mượn đọc xong rồi trả lại, cũng không đến thư viện nữa. Sau khi thông báo khai giảng lớp tổ hợp, cô chọn lớp 13 trong danh sách đăng ký và chọn các môn Lịch sử, Địa lý và Sinh học.

Trước ngày thi cuối kỳ, danh sách phân lớp được dán trên bảng tin nhưng Hiểu Thanh lại không đến xem. Sau khi trở về nhà, cô vô tình đụng phải chú họ. Chú họ đến thông báo sau này bố không còn làm việc trong nhà máy nữa, chưa kịp nói xong, bố như bị đụng trúng vảy ngược, lớn tiếng cãi nhau với mẹ ngay tại chỗ.

Mẹ không phủ nhận chuyện mình làm xấu mặt cả nhà, còn khóc mắng ông là đồ vô liêm sỉ. Thấy vậy, chú họ vội vàng rời khỏi đó, cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm, Triệu Bân ném hết tiền tích góp được lên ghế sofa cũ: “Vậy ly hôn đi! Ly hôn! Nhớ lấy chuyện này là do bà muốn!”

Nửa giờ sau, ông kéo vali ra ngoài sân. Hiểu Thanh nhìn bóng lưng của ông, giống như lúc trước ông đi xa làm việc vậy.

Mẹ vẫn tiếp tục khóc, cô bước tới ôm mẹ, không hỏi bố đã phạm sai lầm gì.

Mẹ yêu thương và bảo vệ cô, nhưng bà chỉ coi cô như một đứa trẻ, vốn không tin tưởng cô.

Vì vậy, giống như mẹ, cô không dám tin tưởng người khác.

Cô lau nước mắt cho mẹ, sắp xếp tiền mặt trên ghế sofa rồi cất vào ngăn bàn, sau đó lấy ra tiền tiêu vặt của chính mình: “Mẹ ơi, con muốn sửa điện thoại.”

Trương Bình khóc đến ngất đi, không đáp lại cô.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, Hiểu Thanh đi dạo trong thị trấn, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Trần Kỳ.

Có vẻ như đã lâu rồi cô không gặp cậu. Nhưng khi gặp được rồi, ngoài việc nói với cậu rằng tớ hơi buồn thì còn có thể nói gì với cậu nữa?

Thế là cô từ bỏ ý định làm phiền, sau khi trở về nhà thì chuyên tâm ôn bài. Cuối kỳ phải thi chín môn, cũng là lần cuối cùng xếp hạng học sinh dựa trên tổng điểm các môn. Vào ngày công bố điểm số, Trương Bình không đến họp phụ huynh, Hiểu Thanh tự mình đi đến trường.

Bên ngoài tòa nhà, Hiểu Thanh im lặng đứng trước bảng thành tích rất lâu.

Kỳ tích không xảy ra, cô xếp thứ 201.

Trần Kỳ xếp thứ mười, tiến bộ hơn so với đợt trước, điều này có thể chứng minh cho sự nỗ lực của cậu, cũng cho thấy cậu càng ngày càng ưu tú, còn cô sẽ phải nỗ lực tiến lên ở trên một con đường mới, như thế mới không cách cậu ngày càng xa.

Cô vừa vui vừa buồn, mải mê suy nghĩ đến mức không chú ý Trần Kỳ ở trên cầu thang nhìn cô hồi lâu, sau đó m chậm rãi đi đến bên cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.