Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 21: Trận bóng




Trương Dương đã nhiều lần nghe Hiểu Thanh nhắc đến Trần Kỳ, nghe nói cậu cũng đạt điểm tuyệt đối môn Toán kỳ thi tuyển sinh cấp ba giống như cậu ta.

Cậu ta nhàn nhạt ra hiệu cho Trần Kỳ rồi đi về phía khu vực chờ phía trước.

Vương Tư Tề cảm thấy cậu bạn này rất kiêu ngạo. Hiểu Thanh đợi Trương Dương đi xa rồi mới nói: “Cậu ấy là người thị trấn Vĩnh Giản.”

Thị trấn Vĩnh Giản nằm ở hướng ngược lại với thị trấn Vĩnh Hiền. Trần Kỳ hỏi: “Các cậu rất thân sao?”

“Ngồi cạnh nhau sao không thân nhau được.” Vương Tư Tề chen vào: “Triệu Hiểu Thanh, sao cậu lại đeo kính rồi? Trông ngốc quá.”

Đã lâu không gặp mà Vương Tư Tề vẫn còn ngứa đòn như vậy. Hiểu Thanh không cười nữa: “Cậu không nói chuyện cũng không ai nói cậu bị câm đâu.”

Vương Tư Tề không thể không nói chuyện, cậu ta tiếp tục lảm nhảm với Trần Kỳ. Khi xe buýt vào bến, ba người họ cùng nhau lên xe, cậu ta kéo Hiểu Thanh ra chen vào đứng giữa: “Trường các cậu chắc sẽ tổ chức đại hội thể thao chứ, có trận bóng rổ nào dành cho học sinh mới không?”

Trần Kỳ không quan tâm: “Tớ cũng có biết chơi đâu.”

Nói về bài thi khảo sát đầu năm, Vương Tư Tề cho biết: “Trường bọn tớ chỉ cần thi Ngữ văn, Toán và tiếng Anh.” Cậu ta nói xong thì thở dài: “Năm ngoái trường trường Trung học số ba có khoảng năm mươi mấy người thi đậu vào các trường đại học trọng điểm, tớ chắc chắn không thể lọt vào số đó, nhưng dù sao đi nữa cũng nên thắp nhang lạy phật.”

Cậu ta và Trần Kỳ trò chuyện câu được câu chăng, khi tiếng nói chuyện trong xe nhỏ dần, bọn họ cũng ngừng nói chuyện. Vương Tư Tề đang chơi game, Trần Kỳ nhận được điện thoại của ông nội hỏi cậu mấy giờ về tới nhà, cậu nói khoảng năm giờ. Sau khi cúp máy, cậu nhìn Triệu Hiểu Thanh, vừa lên xe cô đã đeo tai nghe, vẻ mặt tập trung lại không hề thả lỏng, không biết đang nghe cái gì.

Nửa tiếng sau, chuyến xe buýt nối liền thành thị và nông thôn dừng ở thị trấn Vĩnh Hiền. Vương Tư Tề và Hiểu Thanh xuống xe đi vào thị trấn, Trần Kỳ thì rẽ sang trạm xăng ở phía bên kia, đó là chỗ đậu những chuyến xe buýt đi từ thị trấn Vĩnh Hiền đến làng Trần Gia.

Về đến nhà, trước tiên cậu lấy túi trứng cuộn mới mua đưa cho ông bà nội. Cậu mua cái này trên đường từ trường đến bến xe, theo lời các bạn cùng lớp ở giường dưới kể thì đây là món đặc trưng của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng trong huyện. Ông bà nội rất thích, liên tục khen bánh vừa giòn vừa thơm, bà nội ăn hết nửa miếng bánh rồi lấy từ trong nồi ra một tô cơm chiên trứng nước tương lớn: “Mới mấy ngày mà đã gầy như thế, cháu mau ăn lót bụng đi.”

Trần Kỳ dở khóc dở cười: “Bà nội, bà xem cháu là heo à.”

“Sao cháu lại là heo chứ? Cháu là ngựa mà, ngựa chạy ngàn dặm đó.” Bà nội trịnh trọng nói.

Trần Kỳ ăn xong, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon Coca. Sau khi bố mẹ tan làm, cậu còn ăn thêm một nửa bữa khuya và một phần tư quả dưa hấu. Trước khi đi ngủ, cậu nói với bố chuyện cậu muốn mua một chiếc xe đạp mới, mười mấy cây số đi chừng một tiếng là đủ, bố đồng ý với cậu nhưng sau khi nghe xong, mẹ lại không đồng ý. Đạp xe một mình trên các tuyến đường nông thôn, đường tỉnh và quốc lộ rất nguy hiểm.

Trần Kỳ không kiên trì mà chuyển sang đề cập đến kỳ thi khảo sát với họ, bố Trần không nghĩ rằng mới vào cấp ba mà áp lực của cậu đã lớn hơn so với khi còn học cấp hai nên đương nhiên sẽ không đặt ra mục tiêu rằng cậu phải thi được hạng bao nhiêu.

Ông ấy và mẹ Trần Kỳ đều không học đại học, cũng không thông minh, việc con trai thi đậu Trung học số một hoàn toàn dựa vào tài năng và sự chăm chỉ của chính nó, họ không giúp được, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho con: “Vẫn là câu đó, không phải sợ, chỉ cần nỗ lực hết sức là được.”

Trần Kỳ về phòng, nghĩ về kỳ nghỉ hè vừa qua, cậu được thỏa thích thức khuya, chơi game, xem phim và lượn vài vòng trên chiếc xe đạp đầu tiên cậu có năm mười tuổi đến các làng và thị trấn gần đó. Vậy thì, kỳ thi khảo sát đầu năm sẽ là một sự bất ngờ, hay sẽ là một nỗi sợ hãi? Nếu không có gia đình đốc thúc, chắc chắn cậu sẽ không tự đốc thúc chính mình, đợi khi thật sự đến trường, thật sự cạnh tranh, khả năng rất cao là cậu sẽ không thể bày ra vẻ ung dung như mình vẫn nghĩ.

Vào ngày có kết quả thi, một đám đông học sinh đã tụ tập trước tòa nhà giảng dạy.

Trương Dương lớp số 5 đạt 148 điểm môn Toán và 100 điểm môn Vật lý, tổng điểm sáu môn cao hơn rất nhiều so với hạng hai, tiếp tục viết tiếp vinh quang thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Diệp Ngọc Linh đứng trước bảng xếp hạng, nghiên cứu nó trong vài phút rồi quay về lớp với tâm trạng không vui. Cô ấy xếp thứ 178 toàn khối, Trần Kỳ xếp thứ 79, thua cô ấy một số “1”. Diệp Ngọc Linh xem điểm từng môn của cậu: “Cho tớ xem bài làm của cậu thử.”

Trần Kỳ xoay bút: “Cậu nên nói là “Cậu có thể cho tớ xem bài làm của cậu một chút được không?”

“... Nhanh lên.” Diệp Ngọc Linh đánh cậu một cái.

Cách Trần Kỳ trình bày đáp án vẫn không thay đổi, suy nghĩ nhiều hơn chữ viết, khoảng trắng nhiều hơn quy trình. Cô ấy đọc xong có chỗ không hiểu, Trần Kỳ cũng vui lòng trả lời. Vừa giảng thì đã hiểu, điều này làm cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hóa ra khoảng cách giữa cô ấy và cậu không lớn, giống như môn Toán, cậu cũng không giải đúng hoàn toàn câu hỏi cuối cùng, còn cô ấy nếu như mắc ít lỗi hơn trong các câu hỏi trước thì đã có thể bằng điểm với cậu.

Cô ấy gấp tờ bài làm lại: “Sao cậu không hỏi tớ Triệu Hiểu Thanh bao nhiêu điểm?”

Trần Kỳ đặt tờ bài làm ở dưới hộp bút: “Tớ biết.”

“Cậu biết?”

Buổi trưa đến nhà ăn, Trần Kỳ lười chạy cũng lười xếp hàng, đợi lớp vắng rồi mới xuống lầu, tình cờ nhìn thấy giáo viên dán bảng điểm lên cửa kính. Cậu tìm rất lâu mới tìm được Hiểu Thanh ở hàng giữa gần cuối bảng, hạng 308, đây chắc chắn không phải là một thứ hạng lý tưởng đối với cô.

Thực tế là, Hiểu Thanh đã bị thứ hạng này công kích đến thở không nổi. Ngoại trừ Ngữ văn và tiếng Anh, điểm số các môn khác đều không cao, cho dù cô đã có linh cảm không tốt khi làm bài nhưng số câu đúng môn Vật lý thực sự khiến cô bị sốc.

“Đề lần này đã được tăng độ khó, có một số điểm kiến ​​thức chúng ta còn chưa được học.” Trương Dương nói với cô.

“Nhưng tất cả mọi người đều biết làm.”

“Cậu cũng biết làm một ít mà, cậu đâu có đội sổ.”

Hiểu Thanh hối hận đã không tham gia lớp học hè có thu phí, tuy Trương Dương cũng không tham gia, nhưng cô không phải Trương Dương: “Cậu có thể cho tớ xem bài làm của cậu một chút không?”

“Bài làm môn Toán và Vật lý của tớ đều bị mượn hết rồi, đưa cậu môn Hóa và Sinh vậy.”

“Cảm ơn cậu.” Hiểu Thanh nhận lấy, ngay cả chữ viết của cậu ta cũng rất thanh thoát và dễ nhìn.

Trương Dương nói: “Cho tớ mượn bài làm môn Ngữ văn của cậu tham khảo nhé.” Mặc dù môn Ngữ văn của cô chỉ cao hơn cậu ta hai điểm, nhưng cậu ta thật không ngờ rằng cô sẽ đoạt mất vị trí hạng nhất này của mình.

Hiểu Thanh ngạc nhiên trước sự khách sáo, không hề giấu giếm của cậu ta. Trương Dương nhìn bài viết của cô, có câu nét chữ nết người, tuy cô gái này có vẻ ngoài bình thường, thế nhưng lại có thể viết được những dòng chữ thanh tú xinh đẹp như vậy: “Cậu luyện thư pháp bao lâu rồi?”

Hiểu Thanh nói: “Tớ chưa từng luyện.”

“Thật sao?”

“Tớ lừa cậu làm gì?”

Trương Dương nhướng mày, không khỏi kinh ngạc.

Tiếng chuông vào học vang lên, bây giờ là tiết ôn tập môn Vật lý. Thầy dạy Vật lý cũng là giáo viên chủ nhiệm, thân hình thấp, mập mạp, tràn đầy khí chất, còn thích mời học sinh trả lời câu hỏi. Hiểu Thanh đã quen với phong cách dạy học kiểu “anh Long luôn ở bên” của Diêu Chương Long, nên cô không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi khi gặp được giáo viên Vật lý giỏi như vậy. Sau khi tan học, cô sửa hết những câu hỏi đã làm sai rồi mới đi đến nhà ăn, ở trước cửa nhà ăn thì đụng phải Trần Kỳ.

Trần Kỳ hỏi cô: “Cậu không nghe thấy tiếng chuông đến giờ ăn à?”

“Nghe thấy, nhưng tớ chưa học xong nên đành qua đây muộn.”

Trần Kỳ đút hai tay vào túi quần, đi xuống lầu cùng cô: “Hai ngày nay cậu ổn chứ?”

Hiểu Thanh thấy lạ: “Tớ thì có thể có chuyện gì?”

“Chịu được không?”

“Cậu đang nói về điểm số à? Tớ thực sự không thể chịu nổi.” Hiểu Thanh chưa bao giờ thi được điểm kém như vậy: “Nhưng đây là bài thi của tớ, là trình độ thật sự của tớ, dù tớ không chấp nhận, tự lừa mình dối người thì có tác dụng gì.”

“Cậu nghĩ được như thế thì tốt, tớ còn sợ cậu sẽ nằm bò trên bàn khóc sướt mướt.” Trần Kỳ nhìn cô, cố ý nói: “Hay là cậu đã khóc rồi, hiện tại quyết không chịu thừa nhận?”

“Sao cậu lại nghĩ tớ hèn nhát như vậy? Cậu nghĩ một đòn tớ cũng chịu không nổi à?”

“Cậu xem cậu đi, luôn nghĩ xấu về tớ.” Trần Kỳ mỉm cười.

Hiểu Thanh nhìn nụ cười của cậu, không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên. Cô biết cậu và Diệp Ngọc Linh đều thi tốt hơn cô, cho nên đối với cô, việc đứng đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba chẳng có ý nghĩa gì cả. Để bắt đầu lại không chỉ cần kinh nghiệm mà còn cần sự tự tin và dũng cảm, cô tuyệt đối không thể bị đánh gục chỉ trong một lần.

Cô đi theo Trần Kỳ đến nhà ăn, nhưng không đi vào cùng một cửa, cũng không ăn cùng nhau.

Sau khi lấy mâm cơm ngồi vào chỗ, cô mới nhớ ra mình quên hỏi cậu sao lại đến trước cửa lớp cô, hay là cô hỏi rồi mà cậu không trả lời? Có lẽ chỉ là thuận đường từ lớp số 8 đi xuống nên ghé qua.

Ừm, đúng rồi, cô còn quên chúc mừng cậu thi môn Toán được 148 điểm, chắc chắn là câu hỏi nhỏ cuối cùng của đề lớn cuối cùng chưa làm xong.

Thật là một bộ não như thiên tài đáng ghen tị.

Hiểu Thanh cầm đũa gắp miếng cá cho vào miệng, hy vọng bản thân có thể trở nên thông minh hơn.

Lớp 5 bắt đầu đổi chỗ sau khi thi khảo sát, học sinh không được tự chọn mà do giáo viên chủ nhiệm sắp xếp. Hiểu Thanh cứ nghĩ cô sẽ không có cơ hội ngồi chung với Trương Dương, kết quả là giáo viên chỉ điều chỉnh một số chỗ ngồi.

“Người mới chuyển lên phía trước là con ông cháu cha.” Trương Dương nói.

Hiểu Thanh hỏi: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc là vậy. Từ nhỏ đã quen với chuyện này rồi, không phải sao?”

Hiểu Thanh muốn nói không, nhưng nghe giọng điệu giễu cợt của cậu ta, cô bèn cười một cái: “Với năng lực của cậu có thể khiến “chuyện này” trở nên vô dụng.”

Trương Dương hừ một tiếng: “Tớ ghét nhất bọn người này.”

Hiểu Thanh im lặng, lại nghe cậu ta nói: “Tớ không nói cậu.”

“Tớ biết.”

“Sao cậu biết?”

“Nếu cậu ghét tớ thì đã không nói với tớ chuyện này.” Hiểu Thanh có cảm giác: “Nếu cậu ghét một ai đó thì sẽ hận không thể tránh thật xa người đó ra, chỉ mở miệng thôi cũng tốn sức.”

“Vậy cậu có từng ghét ai đó chưa?”

Hiểu Thanh: “Có.”

“Ai thế?”

Bố tớ. Hiểu Thanh nghĩ, không biết cô với Triệu Bân còn giằng co bao lâu, mà việc cô ghét ông cũng giống như ghét chính bản thân mình vậy.

Thấy cô im lặng, đột nhiên Trương Dương chỉ vào mình: “Không phải tớ chứ?”

“Sao có thể, có thể làm bạn cùng bàn với cậu, tớ rất vui.”

Thật thảo mai, Trương Dương nghĩ.

Hiểu Thanh phát hiện thỉnh thoảng cậu ta sẽ lộ ra vẻ mặt trào phúng và khinh thường nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Loại học sinh ưu tú 100% và loại người như cô không giống nhau, Hiểu Thanh tự nhủ, sống hòa thuận với nhau quan trọng hơn việc quá thân thiết.

Chỉ có điều, khi tiếp xúc với cậu ta, cô nhận ra cậu ta thậm chí còn giỏi hơn nhiều so với những gì cô nghĩ. Cậu ta biết viết thư pháp bằng bút lông, biết thổi sáo, biết viết nhật ký hàng tuần bằng chữ cổ, thậm chí còn biết chơi bóng rổ - khi lớp phó thể dục tổ chức cho các học sinh nam tham gia trận đấu bóng rổ dành cho khối lớp 10, cậu ta là người đầu tiên giơ tay.

Không có gì bất ngờ khi một người chói mắt như vậy trở thành tâm điểm của cả lớp, các bạn nữ trong lớp bắt đầu hỏi thăm Trương Dương từ Hiểu Thanh: “Cậu ở gần cậu ấy như vậy, bọn tớ muốn hỏi chuyện về cậu ấy đó. Cậu ấy vừa cao, vừa đẹp trai, lại văn võ song toàn, chắc chắn không phải một tên mọt sách.”

Hiểu Thanh nghĩ tất nhiên cậu ta không phải là một tên mọt sách, nhưng cậu ta thì có liên quan gì với cô: “Các cậu tự đi hỏi là được.”

Các bạn nữ cảm thấy cô nhàm chán, không còn trông cậy vào cô nữa, đợi đến khi trận đấu bóng rổ của các học sinh mới diễn ra, màn thể hiện xuất sắc của Trương Dương đã trở thành tâm điểm của cả khối, ngay cả Diệp Ngọc Linh cũng không nhịn được nói với Hiểu Thanh: “Ngày nào cậu cũng được ngồi cạnh Trương Dương đúng là quá may mắn rồi, trận bóng rổ đó cậu xem chưa? Cậu ấy chơi bóng rổ đẹp trai tới mức mọi người đều hét lên.”

Hiểu Thanh không đi xem trận bóng rổ đó, Diệp Ngọc Linh có chút bối rối: “Lớp phó thể dục lớp các cậu không thành lập đội cổ vũ à? Không nói vòng loại, trận bán kết hôm nay là trận đấu giữa lớp số 8 bọn tớ với lớp số 5 các cậu đó.”

Hiểu Thanh không phải thành viên đội cổ vũ nên cũng không quan tâm, cô chỉ cảm thấy phòng tự học trống hơn nửa lớp thật yên tĩnh.

“Đi thôi, đi xem Trương Dương nào.” Hiếm khi Diệp Ngọc Linh rủ cô: “Mặc dù Trần Kỳ cũng góp mặt nhưng có lẽ tớ sẽ đổi bên, cổ vũ cho lớp các cậu.”

Trần Kỳ cũng ở đây ư? Hiểu Thanh hỏi: “Không phải cậu ấy không biết chơi bóng rổ sao?”

“Đúng là không biết, nhưng cậu ấy cao, lớp phó thể dục lớp tớ bắt cậu ấy vào đội dự bị.” Diệp Ngọc Linh vừa nghĩ đến tiếng thở dài của Trần Kỳ lại muốn cười: “Cậu nói xem nếu cậu ấy ra sân làm trò cười thì làm sao?”

Hiểu Thanh nói: “Vậy thì tốt nhất cậu ấy đừng có ra sân.”

Diệp Ngọc Linh hỏi: “Vậy tớ đi đây, cậu thật sự không đi xem à?”

Hiểu Thanh muốn ôn bài, nhưng không biết tại sao lại nói không nên lời, ngược lại còn đi chung với cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.