Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 19: Tốt nghiệp




Hiểu Thanh vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Trương Bình đang bận rộn trong bếp: “Cá kho sắp xong rồi, con rửa tay chuẩn bị ăn đi.”

Hiểu Thanh rất ngạc nhiên khi bà về sớm như vậy, tới khi biết được bà đặc biệt xin nghỉ phép, cô vui vẻ đi tới ôm mẹ nói: “Cảm ơn mẹ.”

Hiểu Thanh vừa rửa tay vừa kể chuyện mình đạt điểm tuyệt đối môn thể dục, kể về bài tập về nhà hôm nay và bài thi thử tuần sau. Rất nhanh, hai mẹ con vui vẻ đi đến bàn ăn, Trương Bình đến tủ lạnh lấy Sprite ra, Hiểu Thanh lắc đầu nói mình không thể uống.

Trương Bình biết cô đang tới tháng, bà lo cô sẽ cảm thấy khó chịu nếu vận động quá mức, nhưng Hiểu Thanh không sao, có lẽ là lợi ích của việc tập thể dục lâu dài.

“Nếu bố con mà có được nghị lực như con, ông ấy đã không như thế.” Trương Bình bỗng không vui: “Chú bác con để bố con làm nhân viên thủ kho trong nhà máy, chưa được bao lâu ông ấy đã than chán, nói sẽ tự tìm việc, mẹ thấy bố con dù có tìm cũng không tìm được công việc ông ấy muốn làm.”

“Mẹ, đừng nhắc ông ấy với con nữa.” Giọng điệu của Hiểu Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn.

Trương Bình: “... À.”

Hiểu Thanh cúi đầu ăn xong cơm, sau đó đứng dậy giặt quần áo.

Áo khoác ngoài bỏ vào máy giặt, đồ lót bỏ vào thau nhựa. Cô nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng Trần Kỳ nhìn thấy, cả khuôn mặt đỏ bừng đuổi theo cô xuống lầu để đưa ô của cậu, lỗ tai có chút đỏ, nhưng khi nghĩ đến lời nói của mẹ, tâm trạng cô lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây không phải lần đầu tiên bà dùng giọng điệu như đang tán gẫu với cô để nhắc đến ông, nhưng cô luôn đáp lại một cách lạnh nhạt, theo thời gian có lẽ sẽ làm tổn thương trái tim bà.

Dù vậy, cô vẫn không muốn thay đổi thái độ của mình. Sự ghét bỏ của cô đối với Triệu Bân ngày càng sâu sắc, nếu như nói người đàn ông trung niên ngu ngốc, lười biếng và dối trá này vẫn có ý thức gánh vác việc nhà trong quãng thời gian hối cải của mình, vậy thì khi ông ấy đến nhà máy bắt đầu làm việc, thay vì lại bắt đầu chứng nào tật nấy, thậm chí còn không chịu dọn dẹp chiếc chăn và gối mỏng trên ghế sofa.

Hiểu Thanh tự nhủ, dù Triệu Bân có rời khỏi nhà máy của chú bác hay không, cô cũng không thể mềm lòng. Quan hệ huyết thống tuy không thể cắt đứt, nhưng cô muốn ông ấy biết, nếu một người thậm chí còn không thể chịu trách nhiệm với chính mình thì cũng đừng mong đợi người khác chịu trách nhiệm với mình.

Hiểu Thanh vắt đồ lót mang ra ngoài, mẹ cô đang đứng trong sân nghe điện thoại. Cô nhìn thân hình gầy gò của mẹ, bỗng nhiên rất muốn đưa bà rời khỏi đây.

Đợi sau khi thi xong, đợi cô vào được trường Trung học số một, Hiểu Thanh nghĩ dù có thuê nhà, cô và mẹ cũng sẽ thuê ở trong huyện.

Lớp 9 cấp hai tan học vào chiều thứ bảy, quay lại trường vào chiều chủ nhật. Trần Kỳ phát hiện mỗi lần Hiểu Thanh trở lại trường học tâm trạng đều không tốt, sắc mặt co giật, lông mày nhíu lại, giống như có một đám mây đen tụ lại xung quanh.

Trần Kỳ thấy cô cầm bút như cầm súng, “nã súng” soàn soạt trên giấy: “Cậu đang viết gì vậy?”

“Chép lại những câu dài và khó.”

“...” Trần Kỳ nghi ngờ: “Cái này cũng cần chép sao?”

Hiểu Thanh không trả lời, tiếp tục soàn soạt soàn soạt.

Diệp Ngọc Linh đến gần, nhìn thấy Hiểu Thanh đang học, Trần Kỳ ngồi kế bên đang ăn bánh quy kẹp một cách ngon miệng.

“Có loại mặn không? Hay bánh quy mặn cũng được.”

“Không có, chỉ có vị dâu và vị sữa thôi.” Trần Kỳ lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi nilon.

“Nhiều bánh vậy cũng nhiều calo.” Diệp Ngọc Linh sợ mập, cũng sợ đồ rẻ tiền ăn không ngon: “Tớ không ăn nữa.”

Trần Kỳ thu lại.

Diệp Ngọc Linh hỏi: “Cậu thi môn bóng chuyền không được điểm tuyệt đối cũng không thể nộp đơn xin thi lại, anh Long có tìm cậu chưa?”

“Cậu cũng nói là không thể thi lại, thầy ấy tìm tớ để làm gì chứ?” Trần Kỳ nuốt xuống bánh quy miếng, hôm nay cậu vội về trường nộp bù bài tập, bữa tối cũng chưa ăn: “Cậu đừng có hết lần này đến lần khác nhắc đi nhắc lại vết sẹo của tớ, mình Vương Tư Tề lải nhải đã đủ phiền rồi.”

“Cậu còn chê phiền, là vì tớ cảm thấy đáng tiếc thôi, lúc đó cậu chỉ cần tập trung chút thôi thì đã không sao rồi.”

“Vậy tớ không tập trung được thì làm sao đây?”

Hiểu Thanh lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, cô cũng nghĩ Diệp Ngọc Linh nói đúng, vào thời điểm mấu chốt, thứ mà Trần Kỳ thiếu là khả năng chịu đựng áp lực. Muốn chịu đựng áp lực không chỉ cần một tâm thái bình tĩnh, lúc cần thả lỏng thì thả lỏng, lúc cần tập trung thì tập trung, đối với những người thả lỏng quá mức và sao cũng được như Trần Kỳ, sự căng thẳng và hưng phấn vừa đủ có thể kích thích tiềm năng lớn hơn.

Nghe giọng điệu không vui của cậu, Diệp Ngọc Linh không tự làm khó mình nữa, chuyển sang hỏi cậu đề thi đấu, nếu có bài mới cô ấy sẽ chép lại, giải chúng cũng khá thú vị.

Trần Kỳ không phải là người kín đáo: “Không có, không phải tuần nào người bạn kia của tớ cũng đưa cho tớ.”

“Được rồi.” Diệp Ngọc Linh nói: “Vậy tớ nên trả ơn cậu thế nào đây?”

“Bớt lại đây, khách sáo với tớ chút.”

Diệp Ngọc Linh mỉm cười, tán gẫu mấy câu với cậu mới rời đi.

Những người cùng tần số quả nhiên đến sở thích cũng giống nhau, Hiểu Thanh nghĩ, khả năng toán học của Diệp Ngọc Linh không hề thua kém Trần Kỳ. Hai người bọn họ cùng chơi Rubik, cùng giải đề thi, không hẳn là hoàn toàn giống nhau nhưng cũng có mối quan hệ thân thiết, nhìn lại bản thân mình, không có sở trường nào, cũng không có tài liệu ôn tập bên ngoài nên mới tiến bộ chậm, đầu óc hạn hẹp, ít được hoan nghênh.

Trần Kỳ thấy cô ngừng viết, chặn tay cô: “Cậu chép xong rồi sao?”

“Ừm.”

“Sau này cậu còn chạy bộ nữa không?”

Hiểu Thanh bất thình lình bị cậu hỏi: “Chạy bộ?”

“Chạy 800m mỗi sáng.”

“Không chạy nữa.” Hiểu Thanh nghĩ thầm, không còn môn thể dục nữa, cũng không cần phải tham gia chạy bộ giữa giờ: “Tiếp theo phải tập trung chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba.”

“Được thôi.”

Hiểu Thanh quay đầu nhìn cậu: “Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục chạy sao? Cậu xấu hổ nên sinh ra dũng khí, đột nhiên tỉnh ngộ rồi phải không?”

Trần Kỳ: “Sao mấy lời thốt ra từ miệng cậu lại chối tai như thế?”

“Cậu cứ chửi thẳng tớ là kẻ miệng chó không thể khạc ra ngà voi là được rồi.”

“Ừm, tự nhận thức được tức là còn có hy vọng.” Trần Kỳ thấy cô sẵn lòng nói chuyện với mình: “Tớ thi hỏng rồi mà cậu cũng không hỏi xem tớ hỏng ở chỗ nào.”

“Tớ không cần hỏi, tớ đã nghe người khác nói từ lâu rồi, tớ không muốn chọc tức cậu, chính cậu tự mình nhắc lại đấy.” Hiểu Thanh tức giận, lại cảm thấy tức giận có hơi làm tổn thương người kia: “Có điều cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao bài thi môn thể dục cũng kết thúc rồi, cái điểm cậu thiếu này cũng không phải không bù vào được.”

Trần Kỳ nhìn cô: “Thì ra cậu cũng biết an ủi người khác.”

“Vậy cậu cần tớ an ủi không?” Hiểu Thanh mỉm cười nhìn cậu, phần lớn thời gian cậu đều phóng khoáng và lạc quan, nhưng không có nghĩa là trong lòng cậu không dậy sóng: “Rút kinh nghiệm lần này, kiên trì nỗ lực, phía trước vẫn còn cửa ải khó khăn hơn.”

Trần Kỳ nghĩ, trong khi cậu cố hết sức để nhìn mọi thứ theo hướng nhẹ nhàng hơn, Triệu Hiểu Thanh lại luôn nhìn theo hướng phức tạp. Dù có chuyện gì xảy ra, cô luôn chuẩn bị sẵn sàng và giữ vững sự can đảm.

Điều này không hề khiến người khác ghét bỏ, ngược lại, vì cô đều đặt mọi áp lực lên bản thân, sẽ không tạo áp lực cho những người xung quanh, vì vậy ở cô có một khả năng tập trung, rèn luyện cùng với tự mình bứt phá, bên cạnh còn có chút cố chấp, có chút bướng bỉnh, có chút thu hút.

“Triệu Hiểu Thanh?”

“Chuyện gì?”

Trần Kỳ muốn hỏi lại cô buổi sáng có chạy bộ hay không, nhưng cậu không hỏi.

Triệu Hiểu Thanh có năng lực dẫn dắt người tiến về phía trước, nhưng lại không có nghĩa vụ phải dẫn dắt cậu tiến lên.

Ban đầu, Vương Tư Tề vốn nghĩ rằng sau khi thi xong Trần Kỳ sẽ trở lại trạng thái lười biếng lúc trước của cậu, nhưng trong các ngày tiếp theo, cậu ta đều nhìn thấy cậu dậy sớm ngủ sớm, mỗi ngày chạy ba vòng quanh sân thì không nói làm gì, buổi tối nhắn tin cậu đều không trả lời.

Đèn trong ký túc xá đã tắt, Vương Tư Tề nắm lấy lan can giường trên: “Cậu sao thế? Tớ vừa gửi cho cậu một trò chơi mới, các cửa ải phía trước dành cho người mới rất thú vị đấy.”

“Anh hai, mấy giờ rồi? Bớt chơi đi.”

Trong bài thi thử vừa rồi, Vương Tư Tề phát huy không tốt: “Chơi chút giải tỏa áp lực.”

“Giải tỏa một chút thì được, nếu thật sự giải tỏa hết áp lực thì cũng chẳng còn thời gian đâu.” Trần Kỳ ước lượng còn hơn một tháng nữa: “Vì kế hoạch đậu cấp ba vĩ đại của cậu, nhịn chút đi.”

Nghe cậu nói, Vương Tư Tề có chút chột dạ, sau khi chơi thêm hai ngày rốt cuộc cũng từ bỏ. Phong trào do các thầy cô phát động, nếu học sinh giả câm giả điếc thì thật không hay. Các kỳ thi lớn nhỏ nối gót nhau mà đến, các bài đánh giá và tổng hợp khác nhau cũng xuất hiện thường xuyên hơn, tuy Vương Tư Tề muốn học theo Trần Kỳ, nhưng không có áp lực thi cử, bắt cậu ta dậy sớm còn không bằng ngủ thêm mười phút, thế nên vẫn là một mình Trần Kỳ chạy mỗi ngày.

Cậu chạy chậm, không để bản thân bị mệt, bữa sáng ở nhà ăn cũng sẽ ăn ngon miệng hơn. Có lần khi đang xếp hàng, cậu tình cờ gặp Vương Dĩnh, Vương Dĩnh nhìn bánh bao trong bát của cậu: “Không phải cậu chê nhân thịt dở sao?”

“Cuộc sống bức bách, không thể không cúi đầu.”

“Sau ba năm bây giờ cậu mới cúi đầu?”

“Nói thừa, làm gì có cuộc chiến nào không đánh đã đầu hàng.”

Vương Dĩnh cười, ngồi cùng bàn ăn với cậu.

Trần Kỳ hỏi cô ấy sao không đi cùng Hiểu Thanh, Vương Dĩnh nói Hiểu Thanh vẫn kiên trì dậy sớm, bọn họ không theo nổi. Trần Kỳ chưa từng gặp Hiểu Thanh ở sân vận động, cậu đoán cô chắc chắn đã đi đến lớp học. Thực tế, Hiểu Thanh là một trong số những học sinh hàng ngày đứng ở chỗ cầu thang đợi bác phụ trách mở cửa cầu thang.

Cô là người đến lớp sớm nhất, nhưng không phải là người sớm nhất cả khối này, cô đã từng đứng đầu lớp, nhưng không phải lần nào cũng đứng đầu.

Bài thi thử cuối cùng cuối tháng năm, Diệp Ngọc Linh xếp hạng nhất toàn lớp. Bài kiểm tra đạt điểm cao của cô ấy được dán ở cuối lớp, còn bài luận tiếng Anh của cô ấy, dù là chữ viết hay cách dùng từ đặt câu đều hoàn hảo.

“Giỏi quá đi.” Hiểu Thanh cảm thán nhìn bài làm dán trên tường.

Ánh mắt của Trần Kỳ chuyển từ khuôn mặt của Hiểu Thanh lên tờ bài làm: “Cậu ấy giỏi hơn tớ rất nhiều.”

“Hai người các cậu không cần phải khiêm tốn như vậy đâu.” Tâm trạng của Diệp Ngọc Linh không tệ: “Bên lớp số 7 còn có bạn thi được 119 điểm, tớ chỉ đạt được 118 điểm thôi.”

Hiểu Thanh âm thầm giơ ngón tay cái ở trong lòng, Trần Kỳ thì cười nói: “Đừng nói 118, cho tớ 108 điểm thôi cũng được.”

Diệp Ngọc Linh oán trách đánh cậu một cái.

Trở lại chỗ ngồi, Diệp Ngọc Linh mở sách Ngữ văn ra, Hiểu Thanh tiếp tục giải đề môn Toán, Trần Kỳ mở môn Lịch sử và Xã hội ra ghi nhớ kiến ​​thức một chút.

Bọn họ đều không phải thiên tài, đều phải nỗ lực học hành để đổi lấy điểm số, mỗi một ngày của giai đoạn chạy nước rút này đều không phải trò chơi.

Ngày kỳ thi tuyển sinh cấp ba kết thúc, ánh nắng trong khuôn viên trường đặc biệt chói chang. Diêu Chương Long đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh trẻ tuổi mà quen thuộc này với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Sáng mai tám giờ, các em hãy đến lớp đúng giờ để dò đáp án.” Giọng nói của thầy ấy nghiêm túc lại dịu dàng: “Sau khi dò đáp án xong, lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu, các em không cần lén lút mang theo điện thoại nữa.”

“Oa…“ Tiếng reo hò vang lên trong lớp.

“Anh Long! Có bánh ga-tô không?”

“Anh Long, tụi em uống rượu được không?”

“Anh Long, quỹ lớp còn đủ không?”

“Đủ chứ! Quỹ lớp còn hơn hai ngàn.” Vương Tư Tề giành trả lời trước.

Diêu Chương Long cười: “Đợi dò đáp án xong, thầy xem thử các em có còn tâm trạng ăn không.”

“Người khác thế nào em không biết, dù có thi rớt em cũng phải ăn.”

“Em cũng vậy!”

Mọi người thu dọn đồ đạc trong tiếng cười nói vui vẻ. Sáng sớm hôm sau, mọi người lại mang theo những vẻ mặt khác nhau, ngồi vào chỗ ngồi lúc đầu với những suy nghĩ của riêng mình.

Cuốn đáp án được đưa đến tay của mỗi người, nửa giờ sau, Diêu Chương Long đến lớp hỏi thăm tình hình điểm số, đồng thời bật TV chiếu bài phát biểu tốt nghiệp của hiệu trưởng.

Mọi người đều không chú ý nghe hiệu trưởng nói cái gì, có người đang đợi bằng tốt nghiệp, có người đang đợi chia bánh ga-tô mừng tốt nghiệp, có người lấy điện thoại bắt đầu chơi game một cách công khai.

Trần Kỳ đợi hồi lâu cho đến khi Triệu Hiểu Thanh đóng cuốn đáp án lại.

Cậu hỏi thẳng: “Sao rồi?”

Vẻ mặt của Hiểu Thanh có phần bồn chồn, có phần hân hoan, có phần thận trọng không chắc chắn và tràn đầy hy vọng: “Nếu trừ hao phần viết văn môn Ngữ văn thấp một chút, tổng điểm chắc là 572.”

“Không trừ hao thì sao?”

“580.” Hiểu Thanh trừ hao cũng là vì cô tính phần viết văn được 40 điểm: “Cậu thì sao?”

Trần Kỳ đưa tay về phía cô, mỉm cười một cách tự tin: “Tháng 9 gặp lại ở Trung học số một.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.