Còn cậu, đưa chị Oanh đi cắt tóc xong cậu lại phải đưa chị đi ăn bánh giò. Ở thị xã cũng đầy nơi bán bánh giò, cơ mà chị Oanh nuốt không nổi, phải đúng quán bánh ba tầng giữa trung tâm thành phố chị mới ưng cái bụng. Thực ra cậu Hoan không thích con gái hay nhõng nhẹo, căn bản cậu là cậu ấm mà, gái chiều cậu thì được chứ đừng mong cậu chiều gái. Chỉ là, từ ngày biết chị Oanh mang bầu, cậu thay đổi hẳn. Oanh phát hiện ra dù chị có vô lý và bánh bèo cỡ nào cậu cũng xuề xoà cho qua. Cậu đối với bé Ong không thân thiết lắm nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng chị thì cực kỳ chú tâm, chỉ cần chị kêu là đồ ăn con thèm thì bất kể giá nào cậu cũng mua cho chị.
- Đứa nhỏ của tụi mình thật có phúc!
Chị Oanh cảm thán, cậu Hoan vênh mặt nói:
- Tất nhiên rồi!
Đã là cốt nhục của cậu thì cậu muốn nó phải được vui vẻ từ trong trứng nước, vui vẻ thay cả cho phần tuổi thơ không mấy êm đềm của cậu. Cậu muốn nó biết rằng dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có cậu cưng chiều nó. Khác với cậu, từ nhỏ đã chẳng được ai vỗ về. Cậu vẫn nhớ như in khi cậu mới chỉ là một cậu bé, vào những ngày giáp Tết thầy Tài thường đưa bu Hoa và anh Lộc về nhà bà ngoại anh Lộc chơi, để lại cậu bơ vơ một mình trong căn biệt phủ rộng lớn với đống người giúp việc độc ác. Tụi nó cậy có bu Hoa là chỗ dựa, cậy to xác nên ra sức ăn hiếp đứa nhỏ như cậu. Lũ mất nết dám cho cậu ăn bánh chưng thiu và giò mốc. Tụi nó còn kêu con mèo tam thể của bu Hoa cắn cậu. Đã rất nhiều lần cậu trốn tới khu nhà rách nát của bu Tuyết, van xin bu cho cậu qua sống với bu, khổ cực như nào cậu cũng chịu. Cơ mà bu nhất quyết không đồng ý, bu kêu cậu phải ở lì nhà đó để mai sau còn được thừa hưởng gia sản của thầy Tài, đợi khi giàu sang rồi, cậu đón bu về vẫn chưa muộn. Nghe xong câu đó cậu thất vọng khóc tu tu, cũng từ khoảnh khắc ấy cậu đã thề rằng nếu sau này có con, dù giàu hay nghèo cậu cũng sẽ đón con về sống cùng mình, bảo vệ đứa nhỏ không cho ai bắt nạt nó. Cậu thở dài quay sang dặn chị Oanh:
- Chịu khó ăn nhiều nhiều vào cho con cậu khoẻ.
- Dạ, em biết rồi. Mà lần này cái thằng chủ tiệm cắt cho em kiểu tóc chán quá, lần sau cậu cắt tóc cho em nha!
Chị Oanh thỏ thẻ đề nghị nhưng cậu lạnh lùng lắc đầu hại chị buồn thiu. Cậu Hoan cắt tóc cực đẹp luôn, nhưng hình như ngoài anh Lộc ra thì cậu chưa từng cắt tóc cho ai cả. Người giúp việc nhà chị Oanh, con Uyên và con Huyền là do cậu đem từ nhà ông Tài qua nên chị khai thác được khá nhiều chuyện xưa cũ của cậu từ chúng nó. Nghe đâu thành tích thi trung cấp của cậu đã khiến ông Tài choáng váng. Ông chán nản thuê người về dạy nghề cho cậu. Cậu được học nghề cắt tóc, nghề tỉa cây cảnh và nghề thợ mộc. Cậu đối với các môn như Toán Lý Hoá dốt đặc cán mai nhưng với các môn thiên về nghệ thuật thì thực sự đỉnh cao, học một biết mười. Tuy nhiên bản tính ham chơi nên cậu thường làm việc theo cảm tính, hứng lên có thể xây hẳn một cái nhà sàn đầy đủ tiện nghi để hưởng thụ, rảnh rỗi có thể ngồi hì hụi đục đẽo rất nhiều vật dụng đẹp từ gỗ, nhưng một khi cậu đã không thích thì ông Tài có chửi rát cổ bỏng họng cậu cũng không chịu xuống xưởng gỗ giúp ông. Đối với việc này chị Oanh tiếc hùi hụi, vì nếu cậu chịu xuống đó làm việc thì tha hồ hốt bạc. Cơ mà khuyên cậu một lần không được chị chẳng dám nhì nhèo lần hai, sợ cậu cáu, cậu bỏ thì toi. Dù sao thì chỉ cần đợi đứa nhỏ ra đời, cậu đón nó về nhà trước rồi sớm muộn gì chị cũng sẽ được đón về nhà cậu giống bu ruột của cậu thôi. Chị vui vẻ nhắn tin kích mợ Phượng:
"Nghe có vẻ cậu Hoan thích con Hân lắm, bữa nay đi với em, cậu nhắc tới nó suốt. Nó mà đẻ được con trai thì mợ đếch bao giờ ngóc đầu được trong cái nhà đấy đâu."
"Mợ còn sống sờ sờ trong cái nhà này mà lại để nó đẻ được con cơ à? Nực cười!"
Chị Oanh nhận được tin nhắn của mợ Phượng liền cảm thấy an tâm. Đợi mấy năm nữa con Hân mãi không có tin mừng có khi ông Tài lại vồ lấy chị đòi nhận cháu ý chứ. Lúc đó chị sẽ chảnh hơn ông của bây giờ, ông đem kiệu tám người khiêng đến rước chưa chắc chị đã đồng ý đâu, chị phải để ông năn nỉ chán chê mê mỏi, trả giá cho sự tàn nhẫn ông đối với chị trong thời gian vừa qua. Viễn cảnh tương lai tươi sáng khiến chị Oanh phấn khởi vô cùng, chị tựa đầu vào vai cậu Hoan năn nỉ:
- Đêm nay thuê phòng khách sạn hạng sang ở lại thành phố cho nó thi vị đi!
- Thi vị cái của nợ! Cậu phải về canh chừng con vợ hư của cậu. Hẹn đi hái thuốc với nó xong nuốt lời chuồn đi chơi mất hút rồi, đến đêm còn đi nữa nhỡ nó giận nó trốn nhà theo trai thì khổ.
- Nó trốn theo trai kệ nó chứ? Cậu việc gì phải sồn sồn lên thế? Không lẽ cậu ghen hả?
- Điên! Nó là cái qué gì mà cậu phải ghen? Quan trọng là cái sĩ diện của cậu thôi!
Cậu Hoan quả quyết, chị Oanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, lùn như nấm có nằm mơ cũng chẳng được cậu để ý tới đâu. Cậu thích những đứa con gái cao ráo giống siêu mẫu như chị cơ. Chị sung sướng cười phớ lớ. Cậu Hoan nhìn chị Oanh cười chợt nhớ tới con vợ lùn của mình, đêm qua lúc ngủ chẳng biết mơ thấy cái gì mà nó cười tủm nhá. Hai bên má nó có hai cái lúm đồng tiền nom dễ ghét gì đâu, cậu dùng hai ngón tay trỏ của mình chọt chọt vào hai cái lúm đấy mãi mà nó chẳng biết, ngốc nghếch! Con ngốc nhà cậu ngủ ngoan cực, cậu đợi mãi mà nó chẳng đạp chăn tứ tung giống cậu gì cả, cậu đành giúp nó hất chăn xuống sàn. Sau đó cậu lấy điện thoại quay clip cậu nhặt chăn lên, cẩn thận đắp cho nó. Sáng nay nó vừa thức giấc cậu đã dí cái clip vào mặt nó, vênh váo nói:
- Đây nhá! Cậu cũng đắp lại chăn cho mày giống mọi khi mày đắp lại chăn cho cậu nhá! Không ai nợ ai cả!
- Em làm rớt chăn xuống sàn ạ?
- Mày đâu có làm rớt gì đâu, mày chỉ đạp một phát cả cậu và chăn lăn lông lốc xuống sàn thôi.
Cậu Hoan bốc phét, con vợ cậu thẹn đỏ bừng cả hai bên má. Cậu sợ lộ nên chạy ra vườn ôm bụng cười như nắc nẻ. Cậu còn rất sợ bị đội nón xanh nữa, bởi vậy nên đúng bảy giờ tối cậu đã có mặt ở nhà. Ấy thế nào mà vợ còn về sau cả cậu. Kiểu này chắc chắn là hái thuốc xong gặp thằng nào đẹp trai lại rủ nhau vào cái hang đá gần đấy mần nhau quên giờ quên giấc rồi. Cậu điên tiết cầm theo chiếc đèn pin lao vào rừng bắt gian. Cậu đi, đi hoài, đi mãi mà chẳng tìm thấy đôi gian phu dâm phụ nào cả, chỉ thấy có bóng dáng quen quen ngồi tựa người vào gốc cây ngay bên bờ suối. Cậu chiếu thẳng đèn pin vào gương mặt đó. Ô hay! Đúng con vợ cậu! Nhưng sao mắt nó lại nhắm nghiền? Sao váy nó lại rách một mẩu? Cả tay nó nữa... sao tay nó lại có máu khô? Là ai bắt nạt nó? Cậu hoảng hốt lao tới ẵm nó vào lòng, run run gọi nó:
- Nấm... nấm lùn...
Con khốn nạn không thèm đáp lời cậu. Cậu bực bội lay nó thật mạnh rồi hét tên nó thật to:
- HÂN THỐI!
Hiếm khi cậu Hoan gọi tên thật của vợ, cái giọng cậu còn kiểu rất hình sự nên dù đang chìm sâu trong giấc nồng Hân cũng phải giật mình tỉnh giấc. Cậu Hoan thấy ánh mắt Hân lo lắng liếc về phía chiếc gùi đựng lá thuốc, trong đó có một con vẹt đang bị thương ở cánh thì tự bội phục khả năng suy diễn của mình. Đâu có ai bắt nạt nấm lùn đâu? Tại nó tự cắt một mẩu váy để lấy vải băng bó cho con vẹt kia, cũng chính vì thế mà tay nó dính máu khô.
- Ngồi ngay bên bờ suối mà cũng không tự rửa được cái tay cho sạch. Bẩn tưởi! - Cậu quát.
Ban nãy mệt quá nên Hân ngủ quên mất, cô xấu hổ nhoài người đứng dậy đi xuống suối. Cậu Hoan cũng đi theo Hân, trong lúc Hân rửa chân tay mặt mũi cậu cứ ôm eo Hân khư khư, Hân kêu cậu tránh ra một chút không nước bắn vào người thì cậu khó chịu lý sự:
- Tránh ra để mày lại ngã chổng kềnh như hồi con nít hả? Rồi lại chỉ khổ cái thân cậu thôi.
Cái hồi đó nấm lùn còn nhỏ xíu, lần nào được bác Đăng cho lên nhà cậu chơi nó cũng mặc váy công chúa bồng bềnh và đi giày búp bê rõ điệu. Cậu niềm nở bảo con bé nắm tay cậu để cậu dẫn đi chơi mà nó chảnh chó không chịu, chỉ thẹn thùng đi đằng sau cậu. Cậy gái thành phố nên khinh cậu trai quê đây mà, cậu chả biết thừa. Cậu tức tối chạy thật nhanh, định bỏ mặc nó luôn. Cơ mà nó lại tưởng hai đứa chơi đuổi bắt, hớt hải chạy đuổi theo cậu. Chả hiểu nó chạy kiểu gì mà mới được một đoạn đã trượt chân lao thẳng xuống suối như một con hề, hại cậu phải nhảy xuống suối cùng nó. Nó chả khóc gì cả, còn thích thú túm tay vào áo cậu rồi reo lên:
- A... a... em bắt được cậu Hoan rồi nha. Em thắng nha.
- Thắng cái đầu nhà mày! Có chơi cái gì đâu mà thua với chả thắng. Đồ ngốc!
- Đâu có, em khôn mà. Ai gặp em cũng khen ôi chao ôi sao con bé lớn nhà anh Hậu chị Hà nó khôn thế chứ nị.
- Nhiều lời. Cúi cái mặt xuống rửa cho sạch đi!
Cậu gào ầm lên, nấm lùn có làn da trắng mịn không tì vết nên cứ hễ nó bị dính bụi bẩn xíu thôi cậu cũng thấy ngứa mắt. Hồi xưa chả là gì của nhau nên lúc Hân cúi xuống rửa mặt cậu chỉ đứng bên canh chừng Hân thôi, còn bây giờ Hân là vợ cậu rồi nên cậu ôm miết luôn. Đợi Hân rửa sạch vết máu khô, cậu ẵm Hân lên bờ mắng mỏ:
- Chỉ giỏi lo chuyện bao đồng.
- Con vẹt đang bay thì đâm sầm vào cái chạc cây xong lao đầu xuống đất, tội nghiệp nó.
Hân lí nhí giải thích, cậu khó tính vặn vẹo:
- Tội nghiệp nó thì băng bó cho nó xong rồi về, còn ở lại đây làm cái qué gì? Định mơi trai hả?
- Đâu có. Em ở lại đây đợi cậu mà!
- Đợi với chả chờ. Cậu mượn mày đợi lúc nào?
- Cậu không mượn em đợi, nhưng em sợ nhỡ cậu xong việc, cậu vào rừng tìm không thấy em đâu cậu lại buồn.
- Mày chỉ được cái đánh giá mình cao quá! Cậu thèm vào mà buồn. Việc của mày và của cậu chả liên quan.
- Tuy chả liên quan nhưng đến cuối cùng cậu vẫn quay lại tìm em mà.
Con vợ ngoan cố lý sự, thằng chồng chối:
- Mày đi vào rừng mơ bắt con tưởng bở. Cậu quay lại tìm mày hồi nào? Thấy nóng nực nên cậu vào rừng đi dạo, nom thấy mày thì tiện thể ghé qua gọi thôi. Vợ chồng với nhau chứ có phải người dưng nước lã đâu mà làm lơ.
- Vậy là cậu cũng tiện tay ẵm em lên ạ?
Hân tủm tỉm chất vấn, cậu Hoan nóng ran cả mặt. Cậu kiêu không thèm ẵm vợ nữa. Đồ đáng ghét! Cho mày địu cái gùi đầy ắp rồi đi bộ về nhà coi mày chịu đựng được bao lâu? Hay lại rơm rớm nước mắt chạy tới bên cậu, nhõng nhẹo đòi cậu ẵm về? Đến lúc đó còn lâu cậu mới chiều nữa nhá! Nhưng nó là vợ cậu mà, nó có quyền được cậu chiều chứ nhỉ? Thôi thì nếu nó nài nỉ nhiều quá cậu sẽ nhượng bộ ẵm nó đi một đoạn cũng được, cậu đàn ông con trai rộng lượng chấp làm gì bọn đàn bà con gái sớm nắng chiều mưa. Mà một khi đã không chấp nhặt thì hay là cậu ẵm nó đi thẳng về nhà, cho nó cảm động chết bà nó luôn đi. Cứ nghĩ tới cái điệu bộ bẽn lẽn biết ơn của nấm lùn cậu lại thấy khoái, thế nên nghe vợ gọi cậu lại càng kiêu, mặt cậu vênh như cái bánh đa nướng, nhưng rồi nghe vợ hỏi cậu có mệt không để vợ cầm đèn pin giúp cho mặt cậu ỉu xìu đúng như cái bánh đa nhúng nước.
- Có cái đèn pin cũng không cầm được thì cậu còn làm chồng mày làm chó gì?
Cậu cáu, Hân im lặng. Nhưng việc cô không nói gì, không kêu mệt và cứ thế phăng phăng đi về nhà cũng vẫn là một cái sai trong mắt chồng. Vì chẳng thể chửi vợ vì tội không biết làm nũng nên cậu kiếm cớ khác dằn mặt:
- Lần sau cấm đợi cậu! Đợi chờ cái cóc khô! Không cần cậu ẵm thì đợi làm qué gì? Rách cả việc!
- Dạ.
Hân chỉ đáp đúng một từ khiến cậu càng bức bối. Sáng hôm sau cậu cố ý đi chơi thật sớm và đến nửa đêm mới thèm mò về. Do bị cấm cản nên Hân không đợi cậu Hoan nữa, cậu về không thấy vợ đứng ngoài cổng đợi thì tự dưng lại thấy hơi gai gai trong lòng. Vợ như cái của nợ, dặn gì là làm thế thật, chả có chút chính kiến nào cả. Giả như nó muốn đợi cậu thì cứ đợi đi, cậu phát hiện ra thì cậu cũng chỉ mắng vài câu rồi thôi chứ có sao đâu mà chưa gì đã nhụt chí? Cơ mà có vẻ như nó không muốn. Cậu vừa bước lên bậc thang thứ nhất của ngôi nhà sàn đã nghe tiếng nó cười khúc khích. Cậu còn nghe giọng thằng Lập nữa, hình như thằng ranh đang dạy con vẹt mà nấm lùn cứu học nói. Cha bố nhà chúng nó, nửa đêm rồi mà nó làm như ban ngày ban mặt không bằng?
- Vẹt ngoan! Vẹt ngoan gọi mợ Hân đi!
- Đi mà! Mợ Hân! Mợ Hân! Mợ Hân xinh đẹp!
Thằng Lập năn nỉ mãi con vẹt cũng chịu mở miệng:
- Mợ.
Con vẹt nói được có một từ mà cũng làm con vợ cậu sung sướng thốt lên:
- Anh Lập giỏi quá chừng!
Cái gì? Anh Lập! Anh nào là anh Lập? Con mất nết! Nó xưng hô với người làm trong nhà thế hả? Còn gì là thể thống cống rãnh nữa? Máu điên bốc lên ngùn ngụt, cậu Hoan đi thẳng lên nhà rồi đá cửa một cái đánh rầm. Thằng Lập ngơ ngác ngước lên nhìn cậu, nó ngây ngô hỏi:
- Cậu Hoan! Sao phải đá cửa làm gì cho nó đau chân hả cậu? Cửa vẫn đang mở mà?
- Cửa nhà cậu, cậu thích đấm hay đá liên quan chó gì tới mày? Nửa đêm nửa hôm rồi còn vác xác vào phòng cậu ăn bưởi hả? Mày có tin cậu ném mày xuống ao cá không? Láo nháo nó quen!
Cậu Hoan chửi ầm ĩ, thằng Lập trong lòng có chút khó chịu nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đáp:
- Vậy con xin phép cậu cho con được cáo lui ạ.
- Mợ chui xuống lỗ rồi hay sao mà mày chỉ xin cậu?
- Dạ, con xin phép mợ cho con được cáo lui ạ.
- Vâng, em chào anh.
Hân lịch sự chào Lập. Cậu Hoan nghe cái giọng ỏn ẻn của con vợ xưng em gọi anh với thằng giúp việc tức ứa gan. Cậu đạp một chưởng khiến thằng Lập ngã bổ nhào, nó chưa kịp đứng dậy cậu đã quát:
- Mày để mợ gọi mày thế hả? Sao mày không trèo lên đầu mợ mà ngồi luôn đi?
- Dạ... con... con...
Thấy Lập lúng túng, Hân vội vã giải vây:
- Lập! Cậu mợ mệt rồi! Lập về phòng trước đi!
Nó đi rồi nhưng cơn giận của cậu vẫn chưa đi, cậu túm cổ áo vợ, gằn giọng dạy bảo:
- Đối với bất kỳ thằng người làm nào trong cái nhà này, mày là mợ, không phải là em, hiểu chưa?
- Dạ.
Mặc dù rất không thích cái cách xưng hô phân cấp bậc với người giúp việc trong nhà nhưng thấy cậu Hoan đang nổi điên, Hân liền cố gắng ghi nhớ trong đầu đối với người bên nhà chồng mình là mợ Diệu Hân, vợ của cậu Kỳ Hoan. Hân dỗ cậu bằng cách mời cậu ăn bánh gato. Cậu nom miếng bánh nhỏ xinh màu tím thì cũng thấy thích mắt. Chắc là bánh con vợ cậu tự làm, ngửi mùi thơm quen lắm. Cơ mà sao lại chỉ có một miếng nhỏ xíu vậy nhỉ? Cậu tức tối suy đoán:
- Chắc ban tối mày cùng thằng Lập say sưa chém gió bên nhau rồi đánh chén cả chiếc bánh to xong vứt lại một mẩu thừa cho cậu chứ gì? Cậu là ai mà cậu phải ăn đồ thừa của tụi bay? Còn mơ đi!
Cậu Hoan bực bội hất chiếc đĩa đựng bánh xuống đất rồi mở tủ lạnh kiếm đồ uống. Cái tủ lạnh chứa vài ba lon bia ngay cạnh giường ngủ của cậu thế quái nào đã đựng đầy đồ ăn vặt và sữa tươi rồi? Còn cả chiếc bánh gato cắt dở thiếu duy nhất một miếng nữa chứ. Ơ! Hoá ra bánh con vợ lùn làm cho cậu đấy! Thằng Lập cũng chưa được nếm miếng nào đâu nhá! Lòng cậu vui đáo để! Cậu lén lút ngó ra chỗ sàn có chiếc đĩa vỡ, con vợ cậu không giận dỗi gì cả mà chỉ lẳng lặng dọn dẹp khiến cậu thấy hơi áy náy. Cậu chạy ra bốc miếng bánh rớt trên sàn, cơ mà chưa kịp ăn thì nấm lùn đã áp bàn tay búp măng của nó lên môi cậu ra điều đồ bẩn không cho ăn. Ui cha cái bàn tay nó mềm mại thơm ghê gớm, chạm mỗi vào tay nó thôi mà môi cậu còn tê như này thì không hiểu môi chạm môi còn đê mê cỡ nào nữa? Cơn tò mò khiến đầu óc cậu mông lung mộng mị. Suốt cả đêm cậu trằn trọc không sao mà vào giấc được. Đã "chíu khọ" thì chớ, cái con gà trống mắc dịch còn dám gáy ò ó o khiến cậu bực bội quá chừng. Tức mình, cậu quyết định nằm dịch vào gần chỗ nấm lùn. Cậu cứ nhích dần, nhích dần, vừa nhích vừa hồi hộp. Khoảng cách giữa đôi môi của cậu và đôi môi của con vợ cậu mỗi lúc lại được rút ngắn một ít, ngay tại cái khoảnh khắc mà môi bọn cậu chỉ cách nhau một sợi chỉ, khiến cậu tưởng như mình sắp thành công rồi thì lại có kẻ phá đám:
- Cục ta... cục tác.... cục tác... cục ta...
Con gà mái mất nết, suýt chút nữa thì mày gọi mợ mày dậy rồi đấy, doạ cậu mày sợ muốn rớt tim ra ngoài. Chồng mày gáy còn chưa đủ hay sao mà mày còn phải phụ hoạ? Cả mấy đứa con của mày nữa! Mới sáng tinh mơ đã chiêm chiếp chiêm chiếp. Một lũ tinh tướng! Tụi mày tưởng biết gáy là oai hả? Cậu mày không thích thôi chứ cậu mà gáy thì cậu chấp cả đàn nhà chúng mày. Gà với chả qué! Có để yên cho vợ cậu ngủ không thì bảo? Cậu cau có nhổm người dậy mở cửa sổ, giơ nắm đấm doạ mấy con gà nhưng tụi nó đếch sợ. Phải đến khi cậu điên tiết liệng cái thắt lưng da ra vườn đào tụi nó mới hoảng hồn chạy mất. Tụi nó đi rồi, cậu liền tiếp tục công việc còn dang dở ban nãy. Cậu lại hồi hộp đưa môi mình ghé sát vào môi vợ. Lần này cơ hồ chỉ cách nhau nửa sợi chỉ nữa thôi, thế nào mà con vợ cậu lại bất thình lình mở mắt như con ngáo ộp, hại cậu giật thót cả mình, luống cuống thế nào sẩy chân ngã bổ nhào từ trên giường xuống dưới sàn nhà. Vì quá mất mặt nên cậu Hoan cứ thế nhắm nghiền mắt. Tưởng chồng bị mộng du, Hân đem gối xuống kê lên đầu cho cậu rồi dùng chăn đắp ngang người cậu. Ngó qua đồng hồ mới bốn rưỡi sáng nên Hân chui vào chăn cùng cậu định bụng ngủ thêm một lát nữa, cơ mà chưa nhắm mắt được bao lâu đã nghe cậu gọi:
- Ê! Con vợ nấm lùn kia! Mày ngủ rồi à?
Hân chưa kịp đáp thì cậu đã chặn họng:
- Ngủ rồi hay chưa thì kệ bà mày! Cậu đếch quan tâm nữa! Ai kêu mày là vợ cậu rồi?
Dứt lời, cậu Hoan liền đè sát lên người Hân, sau đó dứt điểm chạm môi cậu vào môi Hân. Hân ngượng không dám hé mắt nên chả rõ nét mặt cậu hiện tại như nào, chỉ biết môi cậu và môi Hân cùng đang run khủng khiếp. Hơi thở của cậu dồn dập phả vào má Hân, hơi thở của Hân cũng len lỏi quanh chóp mũi cậu. Cậu không hề cắn nhá hay bắt nạt Hân gì cả, chỉ cứ dùng môi cậu cọ qua cọ lại vào môi Hân, đơn giản vậy thôi mà cũng khiến lồng ngực Hân ngột ngạt muốn xỉu.