Con dở hơi không biết lỗi thì thôi còn quay lại nhìn cậu nhoẻn miệng cười. Cười với chả cợt! Cậy mình có cái lúm đồng tiền duyên dáng hay sao mà cười thả thính? Ai thèm đớp mà thả? Ghét! Cậu đếch thèm để ý tới nó nữa, cậu lim dim chợp mắt làm một giấc. Lúc tỉnh lại cậu không thấy nấm lùn đâu, chỉ thấy mình đang nằm trên chiếc xe thồ cùng ba người khác. Ngó lại đằng sau thấy một vùng bùn lầy rất rộng, cậu gọi đứa con gái đang kéo xe:
- Ê! Con kia! Tên gì?
- Dạ, em tên Oanh.
- Một mình mày kéo bốn người bọn cậu ra khỏi vùng bùn lầy cơ à? Giỏi ghê!
- Dạ.
Thực ra chị Oanh bị thương ở trán nên ban nãy cũng nằm bất tỉnh trên xe cùng cậu Hoan và ba người kia. Chị chẳng biết ai kéo bọn chị ra khỏi vùng bùn lầy nữa, lúc chị tỉnh táo trở lại thì chỉ thấy chiếc xe trơ vơ giữa đường. Thương mọi người nên chị cố gắng kéo xe đi tìm cứu viện. Chị kéo được một đoạn thì gặp mấy thanh niên cao to, nghe đâu là bạn của một anh tên Khải, anh kêu bọn họ tới giúp bọn chị. Chuyện cậu Hoan hiểu nhầm chị kệ thôi, không phải chị cố ý muốn cướp công người khác mà do trán chị còn chưa lành hẳn, kém xinh nên chị không đi quay phim được, hai mẹ con chị rơi vào cảnh túng quẫn, nếu không xin ít tiền từ chỗ cậu Hoan thì sống không nổi. Ban đầu cậu chỉ sai người đem tiền và quà cáp qua cảm ơn thôi, nhưng sau khi người của ông già lùng sục được chiếc áo rướm máu của cậu Lộc, nghe họ phán đoán cậu cả bị thú dữ tấn công, cậu Hoan rơi vào trạng thái trầm uất. Cậu chủ động tìm chị trút bầu tâm sự. Chị và cậu bám víu lấy nhau, cậu hỗ trợ chị về mặt kinh tế, chị giúp cậu vượt qua nỗi đau lớn, hai đứa quấn quít bên nhau từ hồi đó tới giờ. Nếu như hai năm trước ông già không ép cậu đi hẹn hò với nấm lùn thì có lẽ bây giờ bọn họ đã là một đôi vợ chồng son hạnh phúc. Phải chia sẻ người đàn ông của mình với một con đàn bà khác, chị Oanh buồn ghê lắm. Mặc dù chị đã cố gắng năn nỉ giữ cậu Hoan ở lại, cậu vẫn nhất quyết lao về nhà. Gặp vợ, cậu quát:
- Con kia! Cậu gọi mà dám không nghe máy hả? Láo nháo nó vừa chứ! Cậu lại đạp cho một cái bây giờ!
- Tại cậu kêu em phải quỳ tới khi nào cậu tha mới được đứng dậy mà... em không dám làm trái ý...
Nấm lùn lí nhí trả lời, cậu Hoan sốc nặng. Không lẽ con vợ hâm của cậu nó cứ quỳ như vậy từ lúc bị phạt tới giờ? Con dở hơi! Cậu phạt ra uy là việc của cậu, nó quỳ hay không là việc của nó chứ. Thấy cậu đi chơi rồi thì cứ lên giường mà nằm coi phim cho nó sướng đời, đợi nghe tiếng bước chân cậu về thì lại chạy ra chỗ cũ quỳ là được rồi mà. Hồi xưa mỗi lần bị thầy Tài phạt quỳ cậu toàn khôn lỏi kiểu đấy, con vợ cậu mang tiếng có hai bằng đại học mà đầu óc kém linh hoạt, thua xa cậu.
- Đứng dậy! Sao có chuyện danh tiết của mày mà mày cũng không biết xử lý cho ổn thoả là sao?
Cậu chau mày hỏi vợ, vợ cũng chau mày hỏi lại cậu:
- Ý cậu là sao cơ ạ?
- Mau lấy lọ mực đỏ trên tủ xuống, nhỏ vài giọt vào ga trải giường cho cậu.
- Dạ.
- Nhanh!
- Dạ.
- Dạ dẫm cái gì? Nhanh nhanh lên không sáng ra bu cậu sai người xuống kiểm tra mà không có thì mày chỉ có nước bốc cám mà ăn thôi con ạ.
- Dạ.
Cái con điên này nữa, dạ dẫm mãi mà có chịu đứng dậy đâu? Nó tính trêu ngươi cậu hả? Cậu đang định chửi cho một trận thì phát hiện ra trán nó lấm tấm mồ hôi, nó hình như cũng rất cố gắng để đứng dậy nhưng chắc do quỳ lâu nên chân bị tê đứng không nổi. Cậu bực bội nhỏ mực đỏ giúp nó, sau khi vứt tấm ga trải giường vào giỏ đồ bẩn, cậu thay tấm ga mới cho sạch sẽ rồi bất đắc dĩ nhấc bổng nó lên, đặt nó ngồi trên giường. Chân với chả cẳng như một cái trò hề, chưa chi đã sưng vù lên rồi, hại cậu lại phải lấy thuốc bôi cho nó. Rách hết cả việc!
- Em... em cảm ơn ạ.
Con vợ khách sáo nói, thằng chồng chẹp miệng:
- Méo phải cậu quan tâm tới mày đâu nhá! Cậu là cậu chỉ sợ mai ông già thấy vết sưng lại hỏi tội cậu. Mai không được mách ông già cậu phạt mày quỳ.
- Dạ.
- Mày có gì muốn nói với cậu không?
- Dạ?
- Ơ hay? Dạ lằm dạ lắm thế? Mày nghe không hiểu tiếng người à? Hay cậu phải sủa mày mới chịu?
- Dạ, cậu không cần sủa đâu ạ. Em vẫn hiểu tiếng người mà, chỉ là em không có chuyện gì cần nói ạ.
- Thấy oan ức lắm hả?
- Sao em lại thấy oan ức ạ?
- Thì cậu phạt mày quỳ đó... nghe nói ở nhà mày được cưng lắm... kiểu công chúa của thầy bu mày ý.
- Dạ không, em đáng bị phạt mà.
- Ừ, biết vậy là tốt.
Cậu vừa nói vừa thổi phù phù vào chân Hân, có chút man mát trên da cô... và cả trong tim nữa. Cô cười hiền. Cậu nhìn vợ cười cười lại thấy gai gai trong lòng, cậu quẳng luôn lọ thuốc dở vào sọt rác, tức tối hỏi:
- Mày cũng cười với nó như này hả?
- Với ai cơ ạ?
- Khỏi làm màu! Với cái thằng chết dẫm đó chứ còn thằng nào nữa?
- Thằng chết dẫm đó là thằng nào hả cậu?
- Con gái thành phố tụi mày thích vòng vo nhỉ? Mần nhau chán chê mê mỏi rồi còn hỏi thằng nào?
Hiểu ý cậu Hoan, mắt Hân đỏ hoe, cô rầu rĩ nói:
- Em... em bị hại...
Có vẻ như cậu thấy lý do đó rất củ chuối, cậu quát:
- Hại cái thằng cha nhà mày... bọn con gái toàn thế... lúc ấy cũng sướng bỏ bố đi được mà cứ kiểu thanh cao...
- Em bị hại thật mà.
Hân lí nhí nói, cậu mắng:
- Bớt xạo.
- Em không xạo.
- Mày xạo nặng luôn. Ngoài đường đầy gái ngon ra đấy, ai mà thèm hại cái thứ nấm lùn như mày?
Cậu nói thế thì Hân cũng chịu rồi, cô đau lòng rớt nước mắt, cậu bực bội mắng:
- Khóc! Lại khóc! Chỉ giỏi khóc thôi!
Con vợ lùn của cậu biết điều không dám khóc nữa. Nhớ lại vết cắn nham nhở kia, cậu băn khoăn thắc mắc:
- Nhu cầu của mày có vẻ cao nhỉ? Trước ngày cưới vài bữa vẫn chơi trai như thường.
Suy luận của cậu cao siêu quá Hân giải đáp không nổi. Cậu thấy Hân im thì tưởng Hân ngầm thừa nhận, cậu hắng giọng phân tích:
- Chuyện ra nông nỗi này âu cũng tại cậu, chính thức hẹn hò với mày hai năm nhưng chưa từng một lần làm mày thoả mãn, để mày thiếu thốn đủ đường. Cơ mà bây giờ thế sự khác rồi, bây giờ mày đã là vợ cậu, cho dù mày có cảm thấy bức bối khó chịu cỡ nào đi chăng nữa thì mày cũng không được đi tìm trai, nhất định phải gọi cậu về để cậu chăm sóc mày. Bởi vì nghĩa vụ của một thằng chồng như cậu là không được để thằng hàng xóm giải quyết những nhu cầu tối thiểu giúp vợ mình, mày hiểu không?
- Dạ, em hiểu. Em cảm ơn cậu.
- Khỏi cần khách sáo, cậu chỉ đang cố gắng làm một thằng chồng có trách nhiệm thôi, mày tuyệt đối đừng nên mơ mộng mấy thứ tình cảm lãng mạn viển vông.
Chả muốn đôi co với cậu nữa nên Hân dạ luôn cho nó xong chuyện. Ai ngờ ông xã vẫn chau mày hỏi:
- Sao tự dưng mày lại chớp mắt? Cậy có cái hàng lông mi cong vút xong cứ chớp chớp hoài, làm như mình đáng yêu lắm không bằng.
- Em mỏi mắt thì em chớp chớp đại vậy thôi.
- Mày xạo nó quen! Chớp đại cái con khỉ! Rõ ràng cậu thấy lúc mày chớp mắt mày rất dễ thương mà! Mày tính mồi chài cậu chứ gì?
- Đâu có, em không tính mồi chài cậu gì cả.
- Vợ chồng với nhau rồi mày giữ ý làm gì? Thấy bí bách chỗ nào thì cứ nói ra, cậu chiều.
- Em không thấy bí bách chỗ nào cả. Nhưng nếu cậu thấy bí bách chỗ nào thì em có thể chiều cậu.
Hân thẳng thắn quá hại cậu Hoan đỏ bừng cả mặt. Cậu nằm sấp xuống giường, sĩ diện bảo:
- Cậu đếch thèm! Cậu đây hơi bị cao giá đấy! Không đến lượt mày chiều! Gọi con Cúc lên tẩm quất cho cậu!
- Khuya rồi cậu ạ, dựng nó dậy tội nó.
Hân nhẹ nhàng khuyên bảo, cậu cáu:
- Được tẩm quất cho cậu là diễm phúc của nó, lần nào được cậu thưởng tiền công nó chả cười phớ lớ như vớ được vàng, tội cái qué gì? Mau gọi nó lên đi!
- Em không gọi được.
- Sao mày không gọi được?
- Bởi vì nghĩa vụ của một con vợ như em là nửa đêm nửa hôm không được gọi đứa con gái khác lên tẩm quất cho chồng mình, cậu hiểu không?
Con nấm lùn mất dạy, dám dùng ngay luận điểm của cậu để lý sự khiến cậu không thể bắt bẻ được. Vợ như cái của nợ! Chả bù cho Oanh, chỉ cần thấy cậu khó chịu liền biết điều đưa người hầu lên đấm bóp cho cậu.
- Để em tẩm quất cho cậu!
Hân đề nghị, cậu ngao ngán từ chối:
- Thôi khỏi, cậu không thích bị mấy đứa nghiệp dư như mày đụng vào tấm lưng ngàn vàng của cậu.
Cậu vênh mặt rất kiêu, ra vẻ như ta đây là tầng lớp quý tộc, muốn chạm vào ta cũng phải có chuyên môn trình độ. Ấy thế mà nấm lùn vừa mới chỉ đấm nhẹ vào lưng cậu, cậu đã thấy người mình tê rần. Bàn tay búp măng của nó hết xoa xoa miết miết trên lưng lại đưa lên day bóp bả vai của cậu, khiến cậu khoan khoái dễ sợ. Nấm lùn vậy mà cũng không vô tích sự như cậu tưởng, tài nghệ của nó vượt xa con Cúc, rước nó về âu cũng có cái lợi.
- Trình độ cao siêu gớm, chắc hồi xưa mày từng làm gái mát-xa hả? Lương ở đó cao không?
Cậu Hoan cố ý trêu ghẹo, Hân đỏ mặt chối:
- Đâu có, cái món này là mẹ Hà dạy em mà.
- Ra vậy. Mày cũng tẩm quất cho thằng đó như này hả? Nó có thích lắm không?
Chối thì cậu lại kêu xạo nên Hân chẳng buồn giải thích nữa, cậu Hoan thấy nấm lùn im lặng thì chắc như đinh đóng cột nó chột dạ. Cậu gầm gừ bảo:
- Đàn bà con gái đã lấy chồng rồi thì bỏ ngay cái thói ăn chơi mất nết. Mày cứ liệu thần hồn đấy, để cậu bắt được quả tang thì cậu chôn sống hai đứa chúng mày.
- Dạ.
- Đừng tưởng bở là cậu ghen, cậu không biết chữ "ghen" viết như thế nào đâu. Cậu chẳng qua là sợ bị mang tiếng mọc sừng thôi, chứ loại con gái nhạt nhẽo vô vị như mày cậu đây thèm vào.
- Dạ, em biết cậu cao giá mà.
- Mày xỉa đểu cậu đấy à?
- Dạ không ạ. Em chỉ là ghi nhớ lời cậu dặn thôi mà.
Hân ngoan ngoãn đáp, mặc dù cậu Hoan nói năng có chút mạnh mồm nhưng phát hiện ra chuyện động trời như vậy mà cậu không làm um lên rồi đuổi cô về nhà mẹ đã khiến Hân cảm động lắm rồi, cô nào dám mộng tưởng sẽ được cậu để tâm. Dẫu sao cô cũng đã bị vấy bẩn, cậu ghét cô cũng là điều dễ hiểu. Tâm trạng Hân hơi trùng xuống, nhưng cô vẫn tận tâm xoa bóp cho cậu, hi vọng phần nào đó có thể bù đắp chuyện nhạy cảm kia.
Buổi sáng hôm sau Hân chủ động dậy sớm để sắp xếp đồ đạc của mình và chuẩn bị bữa sáng với người giúp việc. Sự khéo léo của cô trong chuyện bếp núc khiến mẹ chồng vô cùng hài lòng. Khi thấy con Huệ trình lên tấm ga trải giường dính màu đỏ, bà Tuyết lại càng mãn nguyện. Mợ Phượng ngược lại giận run người. Sao có thể? Rõ ràng nó đã bị thằng Gù chà đạp rồi cơ mà? Con khốn nạn không biết điều huỷ hôn mà còn dám vác mặt về đây làm dâu, nó cố ý muốn tuyên chiến với mợ hả? Thế nhưng nó dùng cách gì để qua mắt bu Tuyết nhỉ? Mợ Phượng giật lấy tấm ga trải giường từ tay con Huệ, sau khi săm soi tỉ mỉ, mợ giả bộ hoảng hốt bảo bu Tuyết:
- Là... là mực đỏ bu ạ...
Bà Tuyết nghi hoặc ngửi ngửi tấm ga trải giường, quả thực là mùi mực, còn thơm thơm chứ không hề tanh chút nào cả. Bà đã điên thì chớ, mợ Phượng còn thêm nếm:
- Ui chao con thương thầy Tài quá bu ơi, cất công xuống hẳn thành phố để rước vợ ngoan cho cậu Hoan, tưởng ngon nghẻ thế nào mà lại vớ phải hàng hết đát. Cơ mà người tội nghiệp nhất vẫn là cậu Hoan nhỉ bu nhỉ? Phải chung sống với thứ đàn bà tanh tưởi bẩn thỉu như con bé Hân quả thực bất công cho cậu quá.
Mợ Phượng chẳng cần nói thì bà Tuyết cũng xót con trai quặn thắt ruột gan, bà kêu con vợ mất nết của cậu qua phòng bà. Con ranh vừa bước chân vào phòng, bà liền vả cho nó hai phát rồi khinh bỉ hỏi:
- Khai mau! Trước khi cưới con tôi chị ăn nằm với tất cả bao nhiêu thằng?
Rõ ràng là bà hỏi Hân, nhưng cô vừa mở miệng bà đã thấy ngứa mắt. Ghét phải nghe âm thanh phát ra từ cái miệng giả tạo của Hân nên một tay bà túm tóc cô, một tay bà cầm tấm ga trải giường ra sức nhét vào miệng cô. Mặc dù con dâu mặt mày đỏ bừng, nước mắt chảy giàn giụa và có biểu hiện khó thở nhưng bà vẫn không hề nương tay mà còn lớn tiếng chửi:
- Hành động bỉ ổi thế này mà mày cũng dám làm! Thứ đàn bà xảo trá, quỷ quyệt, nhân cách thối rữa!
Những lời thoá mạ của mẹ chồng như muối xát vào vết thương chưa nguôi ngoai của Hân. Chuyện kinh hoàng hôm đó lại hiện về rõ mồn một, như nhát dao chém nát tự trọng con gái của cô. Uất ức, đau đớn, thống khổ, hai chân cô khuỵ xuống. Bà Tuyết nhếch mép cười khinh. Gớm! Điệu quá đi thôi, mẹ chồng mới răn đe một xíu đã làm bộ làm tịch như yếu đuối lắm. Bà vừa buông Hân ra thì cậu Hoan đã đẩy cửa xông vào, trông thấy bu cậu chả thèm chào lấy một câu, chưa gì đã hốt hoảng lao tới chỗ con khốn nạn kia. Cậu rút tấm ga trải giường ra khỏi miệng nó, dùng tay lau qua gương mặt ướt nhẹp của nó rồi vội vã ẵm nó dậy. Nom nó cố ý tỏ vẻ ấm ức áp sát mặt vào lồng ngực cậu, bà ngứa mắt ghê. Bà chưa kịp xông lên táng cho nó một phát thì cậu đã trừng mắt quát vợ:
- Đầu tóc rối bời hết cả rồi đây này! Con ngu! Bu giật tóc mày thì mày cũng phải vùng lên giật tóc bu chứ. Mày trẻ sức mày dai hơn bu, sợ qué gì?
Bà Tuyết nghe mà tức nghẹn họng, bà quát con trai:
- Cậu Hoan! Cậu bị điên hả? Nó bề dưới mà cậu lại dám dạy nó hỗn với bu!
- Bu làm gì mà căng thế? Bu giật của nó cả nắm tóc đen nhánh, cậu kêu nó giật lại vài sợi tóc bạc của bu thì có nhằm nhò gì? Với cả bu biết rõ nó là bề dưới, bu là bề trên, nó hư chỗ nào bu nạt nộ nó vài câu là được rồi, việc gì phải hành nó kinh thế?
- Tội của nó đánh chết cũng không oan.
- Nó có tội gì?
Cậu Hoan giả bộ hỏi, bu Tuyết hất hàm về phía tấm ga trải giường. Thực ra cậu đã biết chuyện rồi, ban nãy thức giấc thấy mình đắp chăn ngoan ngoãn tự dưng cậu ghét con vợ cậu thế chứ nị, đêm cậu ngủ cậu đạp chăn thì kệ cậu đi, mắc mớ gì phải thương cậu lạnh, đắp chăn lại cẩn thận cho cậu? Làm như thân nhau lắm không bằng! Đến cái tủ thuốc của cậu nó cũng chiếm dụng, bày la liệt thuốc của nó. Cậu biết nó làm bác sĩ, nhưng chẳng phải ông già đã mở hẳn cho nó một cái hiệu thuốc đông y gần nhà rồi hay sao? Cứ thích chõ chẹ với cậu làm gì? Lại còn dám đem áo quần treo vào tủ đồ của cậu, không vì đồ của nó thơm thì cậu đã quẳng xuống chuồng bò luôn rồi. Từ năm cậu Hoan hai mươi tuổi thì cậu đã không còn ở cùng ông Tài trong căn biệt thự lớn nữa. Cậu tự xây cho mình một ngôi nhà gỗ để dọn ra ở riêng. Nói ở riêng cho oai tí thôi chứ thực ra nhà của cậu vẫn ở trong khuôn viên biệt phủ của ông. Cơ mà tránh xa ông già được chút nào hay chút đó, thi thoảng đi chơi đêm về ông đỡ cằn nhằn nhức đầu. Ông già đối với việc cậu tự ý xây nhà trên vườn đào của ông cũng không phàn nàn gì, khi cậu hoàn thiện xong cơ ngơi của mình, ông thậm chí còn bĩu môi cảm thán:
- Hoá ra thứ vô tích sự như cậu cũng có chút tài lẻ!
- Thế nào là chút tài lẻ? Cậu thách thầy kiếm được người mần cho thầy cái nhà đẹp như nhà cậu nhá!
Cậu Hoan huênh hoang nói. Ông Tài tuy thấy nhà cậu dựng có kiến trúc đẹp và rất lạ mắt nhưng ông vẫn chẹp miệng nhắc nhở:
- Tém tém cái mồm lại đi, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu đấy.
Cậu Hoan mải dọn đồ vào nhà mới ở nên chẳng thèm để ý lời ông già. Cậu làm nhà theo kiểu nhà sàn, vì vị trí ngôi nhà ở gần bếp tổng của gia đình nên cậu chỉ chia nhà làm hai gian lớn, một gian là phòng vệ sinh rộng thênh thang và một gian là phòng ngủ có thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang chảnh. Phòng của cậu chứ có phải cái thư viện đâu mà con nấm lùn mất nết dám bày la liệt mấy thùng sách ở trên sàn gỗ, nom rõ ngứa mắt. Cậu điên người lao đi kiếm nó tính sổ, nghe con Huệ bảo bu Tuyết gọi nó vào phòng riêng vì tấm ga trải giường dính mực đỏ cậu liền đen mặt. Cơ sự đến nông nỗi này âu cũng tại cậu tính toán không chu toàn làm nó bị vạ lây. Cậu sửa sai bằng cách dùng kim đâm nhẹ vào ngón trỏ của mình, thấm máu ra chiếc khăn mùi soa rồi xông tới phòng bu cứu nó. Do đã chuẩn bị kỹ càng nên cậu vênh mặt bảo bu:
- Bu Tuyết! Túi quần!
Bà Tuyết thò tay vào túi quần cậu lấy ra chiếc khăn mùi soa màu kem, vốn không được tinh tế cho lắm nên sau khi kiểm tra kỹ càng, biết chắc vết đỏ trên chiếc khăn là máu, bà tủm tỉm mắng cậu:
- Cha bố nhà anh! Làm như của quý lắm không bằng!
- Chả quý thì thôi à! Bu kiểm tra xong rồi thì mau nhét vào túi trả cậu đi, để cậu đem về làm quà lưu niệm.
Bà Tuyết nhét khăn trả cậu xong liền bảo:
- Đây! Thấy gớm! Mau ôm vợ về phòng đi!
- Chưa về được.
- Còn sao nữa?
- Sao trăng gì? Xin lỗi nó cho cậu!
- Cậu điên hả? Hiểu nhầm chút thôi cậu làm gì mà căng? Bu là bu mà bắt bu xin lỗi nó, còn gì mặt mũi nữa?
- Cậu không cần biết. Bu có xin lỗi không hay để cậu mách thầy Tài tống cổ bu ra khỏi nhà?
Bà Tuyết nghe cậu doạ sợ tái mặt, ông Tài cưng con Hân lắm, biết bà làm nó bị oan ức kiểu gì ông cũng nổi điên cho coi. Bà đành khúm núm nói:
- Bu xin lỗi mợ Hân nhé!
Hân không nói gì, nó chỉ cố gắng ôm cậu Hoan chặt hơn, như thể cậu là chiếc phao cứu sinh giúp nó thoát khỏi cơn sóng lớn. Ở ngoài cửa phòng mợ Phượng và vài ba đứa người làm đang đứng hóng hớt thấy cậu Hoan quắc mắt sợ run người. Cậu Hoan lớn tiếng quát:
- Tụi bay nghe cho kỹ đây, con vợ này cậu đã rước về thì nó là người của cậu, ngoài cậu ra không ai được phép đánh nó. Đứa nào dám động vào một sợi lông của nó cậu vả chết bà đứa ấy luôn.