Hồi cậu Lộc còn sống, đã có lần cậu kể cho Phúc nghe về cây kim ngọc bích. Ở quê nó, cây kim là biểu tượng của vợ, sợi chỉ là biểu tượng của chồng, người ta quan niệm chỉ dù xấu nhưng xâu được vào cây kim sắc vẫn có thể may vá tốt, giống như người chồng kém cỏi mà lấy được cô vợ giỏi giang thì đời vẫn tươi đẹp. Khi con trai tới tuổi trưởng thành, người cha thường tặng cho con mình một cây kim rất đẹp với mong muốn cây kim sẽ đem lại may mắn cho con, để con có thể cưới được người vợ tốt. Vì cây kim chỉ có ý nghĩa biểu tượng, không dùng để khâu vá nên những nhà khá giả hay thích làm kim từ ngọc quý. Nhiều năm trước, cậu Lộc nghe lỏm được ông Tài nói chuyện điện thoại với thợ làm kim ngọc bích:
- Tôi đã cho người gửi ngọc bích đến chỗ bác, kèm theo một tờ giấy nhỏ. Bác làm cho tôi hai cây kim ngọc bích, một trong hai cây kim có khắc dãy ký tự giống như trong tờ giấy tôi gửi kèm nhé!
Cậu Lộc tuy không thể mua chuộc được bác thợ làm kim ngọc bích tiết lộ cho cậu dãy ký tự kia là gì, nhưng trong một lần say ông Tài từng buột miệng khoe ông có một chiếc rương quý nên cậu đoán chiếc rương đó chứa nhiều kim cương và dãy ký tự kia có thể đem đến thông tin nơi chiếc rương được cất giấu. Ông Tài trao cho ai chiếc kim ngọc bích chính là ngầm cho người đó chiếc rương. Nghe đến đây, Phúc liền khẳng định:
- Vậy chắc chắn ông Tài trao cho cậu cây kim ngọc bích có dãy ký tự rồi, cậu Hoan ăn chơi phá phách, sao ông dám trao gia sản lớn cho cậu ấy?
Cậu Lộc thở dài nói:
- Cậu cũng nghĩ như vậy, nhưng khi về đến phòng, mở hộp quà thầy tặng ra thì lại thấy cây kim ngọc bích trong đó hoàn toàn không khắc ký tự nào cả. Cậu nghi ngờ thằng Hoan đã đánh tráo cây kim của cậu.
- Cậu Hoan đúng thật là trơ trẽn!
- Công nhận... Phúc giúp cậu tìm cây kim đó nhé!
Phúc thương cậu Lộc nên buổi sáng cậu rước mợ Phượng về, nhân lúc mọi người đang uống rượu chúc tụng đôi trẻ, nó đã lẻn vào phòng cậu Hoan, lục tung đồ đạc của cậu để tìm cây kim ngọc bích. Rất tiếc, nó không những không tìm thấy mà còn bị cậu Hoan bắt tại trận, bị cậu đánh cho te tua. Nó kiên quyết không khai ra chuyện tìm cây kim vì sợ cậu Lộc bị liên luỵ. Nó bịa rằng nó vào phòng cậu để lấy trộm tiền. Cậu Hoan điên người lôi Phúc xuống vườn đào, trói vào gốc đào để phạt. Cậu Lộc nghe người làm báo tin Phúc bị hành hạ liền vội vã chạy tới cởi trói cho nó. Vì quá xót nó nên cậu Lộc đã không kiềm lòng được thơm nhẹ lên má nó, và cậu Hoan đã vô tình chứng kiến tất cả. Cậu Hoan kéo cậu Lộc ra bụi chuối nói chuyện riêng. Phúc lo cho cậu Lộc nên đã lén bám theo nghe lén.
- Anh Lộc! Anh Lộc thương Phúc hả?
Cậu Hoan đăm chiêu hỏi. Cậu Lộc khẳng định:
- Ừ. Cậu thương nó.
Phúc nghe mà hạnh phúc rớt nước mắt.
- Thương nhiều không? - Cậu Hoan hỏi.
- Nhiều.
- Thương nhiều sao còn rước mợ Phượng về?
- Sợ thầy thất vọng nên cậu làm theo ý thầy.
- Anh Lộc đừng sợ. Cậu sẽ giúp anh thưa chuyện với thầy. Thầy chỉ khắt khe với cậu thôi chứ thầy cưng chiều anh mà. Cậu nghĩ thầy sẽ gửi mợ Phượng về nhà bu ruột, đền bù cho mợ ấy rồi rước Phúc về sống với anh.
- Mày định cố tình gây chia rẽ giữa cậu và thầy để cuối cùng mày là người được thừa kế hả?
- Đâu có, cậu không có ý đó. Cậu chỉ muốn giúp anh thôi. Thương đàn bà hay đàn ông thì cũng là thương, là cái tình cảm của mình, sao anh phải che giấu?
- Thôi đi! Xàm xí! Cậu cấm mày bép xép!
- Không bép xép chẳng nhẽ anh định sống mãi như vậy hay sao? Hay anh rủ Phúc bỏ nhà lên thành phố sống đi, hàng tháng cậu chuyển tiền cho hai người.
- Thằng Phúc không thích thế đâu.
- Anh đã hỏi nó chưa mà biết nó thích hay không?
- Chưa hỏi, và cũng không cần phải hỏi. Kệ nó! Được ở bên cậu đã là phúc phận ngàn kiếp của nó rồi.
Tự dưng Phúc thấy tim mình đau buốt. Cậu Lộc hay ghen lắm, Phúc thân với ai cậu cũng dùng tiền dụ dỗ để kẻ đó rời xa Phúc. Nếu không mua chuộc được bằng tiền, cậu sẽ cho người đánh họ bầm dập. Từ hồi được cậu để mắt tới, Phúc chẳng dám tán dóc với ai quá năm phút. Nó ít bạn hẳn đi. Vì cậu mà nó chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, cậu từng hứa với nó khi nào giành được quyền thừa kế, cậu sẽ bỏ mợ Phượng. Vậy mà trước mặt cậu Hoan, cậu lại nói khác hẳn. Thất vọng tràn trề, Phúc chạy về phòng gói ghém đồ đạc, chưa có tâm trạng để về quê nên nó cứ lang thang chỗ này chỗ kia. Ruột gan nẫu nề, đầu óc lơ tơ mơ nên nó cũng chẳng hiểu mình vào rừng từ bao giờ, còn trèo lên núi nữa. Nó buồn thỉu buồn thiu ngồi trên núi chơi, tựa lưng vào gốc cây thông, đôi mắt u sầu nhìn về phía chân trời xa xa. Nó dự định cắt đứt toàn bộ quan hệ với cậu Lộc rồi, thế nào mà buổi chiều cậu lại lên tìm nó. Cậu có dáng người thư sinh nho nhã chứ không trâu bò như tụi con trai quê nó, nom cậu nhễ nhại mồ hôi vì trèo lên núi, nó xót vô cùng. Nhưng nó vẫn giở giọng lạnh lùng:
- Con sẽ nghỉ làm từ hôm nay, cậu về đi!
- Điên à?
- Không điên, những gì cậu nói với cậu Hoan, người ta nghe thấy hết rồi. - Phúc giận dỗi nói.
- Hâm! Cậu nói với thằng Hoan thì tất nhiên là nói xạo rồi. Cậu chưa bao giờ thật lòng với nó cả.
- Cậu cũng chẳng thật lòng với ai hết, cậu chỉ thật lòng với cái gia sản của ông Tài thôi.
- Thế gian này có người chê tiền hả? Điên! Phúc ngoan! Xuống núi, về nhà với cậu! Đợi đến đêm, cậu chuốc rượu con vợ cậu say rồi cậu qua phòng Phúc!
Phúc nghe thấy cậu gọi mợ Phượng là "con vợ cậu" thì như phát rồ. Nó gào lên:
- Không chịu. Ghét cái cảnh lén lén lút lút lắm rồi.
- Ơ hay? Hồi xưa vẫn lén lút suốt mà? Có sao đâu? Sao bữa nay lại giở chứng thế?
- Tại hồi xưa ngu, bữa nay khôn rồi. Thanh xuân của thằng nền ông có hạn thôi, ngu dại gì mà trông chờ vào một người không coi trọng mình. Chia tay đi!
Có lẽ do Phúc làm căng khiến cậu Lộc căng thẳng, cậu ghé tai nó bàn bạc kế hoạch rất độc ác. Cậu tính dùng độc để khiến cho cậu Hoan và ông Tài trở nên điên loạn, như vậy cậu sẽ nghiễm nhiên hưởng trọn gia tài. Phúc phản đối, nó bực bội bỏ xuống núi trước. Cậu Lộc chạy chậm hơn nó nên cậu luôn mồm kêu nó đợi cậu. Nó còn giận nên chẳng thèm đợi. Giá kể nó đợi thì cậu đã không bị sẩy chân ngã xuống vách núi. Cậu rời xa nó một cách vô cùng đột ngột. Cậu còn chưa kịp hạ độc cậu Hoan và ông Tài! Cậu vốn rất coi trọng thể diện nên Phúc không nhẫn tâm để ai nhìn thấy cậu trong bộ dạng tả tơi thảm hại. Mong mỏi hình ảnh của cậu luôn đẹp trong mắt tất cả mọi người, Phúc đành âm thầm đưa cậu tới vườn hoa cúc trong chính ngôi nhà mà cậu từng mua cho nó để an nghỉ. Xong xuôi, nó gọi điện cho ông Tài, khóc lóc nói dối ông:
- Bẩm ông! Con và cậu Lộc lên núi hái hoa phong lan để đêm nay cậu Lộc tặng mợ Phượng. Cậu... cậu mê bông hoa tím ở mãi trên cao... con cản rồi nhưng cậu không nghe... cậu trèo cao... rồi không may sẩy chân ngã xuống vách núi... con sợ quá nên xỉu mất... giờ tỉnh dậy chẳng thấy cậu đâu cả... con... con xin lỗi ông...
Phúc rất trung thành nên ông Tài tin nó liền. Ông cho người lên núi tìm con trai, hiển nhiên, tụi nó không thể tìm được cậu. Gần một tháng sau, thấy ông quá tiều tuỵ, Phúc vứt chiếc áo rướm máu của cậu vào một bụi rậm kín trong rừng rồi dẫn người tới khu vực gần đó tìm. Tụi nó đem áo về báo cáo với ông Tài, đồng thời phán đoán cậu Lộc đã bị thú dữ công đi. Thời gian trôi qua, dần dần ông cũng chấp nhận được sự thật nghiệt ngã rằng cậu đã bỏ ông mà đi. Chuyện xảy ra với cậu Lộc nó cũng có một phần trách nhiệm nên nó quyết định sẽ thay cậu hoàn thành tâm nguyện khi còn sống. Phúc không phải là con ruột của ông Tài nên không thể tranh quyền thừa kế, nó cũng không đủ khả năng để giành xưởng gỗ với mợ Hân, vậy nên nó cần phải tìm cây kim ngọc bích của cậu Lộc. Nó đã đào bới rất nhiều nơi cậu Hoan có thể giấu đồ nhưng không thấy. Nó từng gửi thư nặc danh doạ nạt và bắt ép cậu Hoan giao ra cây kim, nhưng khi cậu đọc xong thư, cậu chỉ cười khẩy rồi xé giấy vứt vào thùng rác. Ở biệt phủ có nhiều người nên Phúc không thể giở trò mèo với cậu. Nó đành phải ẩn nhẫn đợi thời cơ đến.
Lần đầu con vợ thương yêu có bầu, do còn bỡ ngỡ và chưa có nhiều kinh nghiệm nên cậu Hoan không tránh khỏi những sai sót trong quá trình chăm sóc vợ, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng học hỏi từng ngày. Cậu xin tham gia vào hội "Những ông bố bỉm sữa chân chính", tuần nào cũng dành thời gian đi gặp gỡ và giao lưu với các ông bố khác để trao đổi kiến thức. Có anh nói vợ bầu không nên đi dép cao, không nên ăn đồ chưa nấu chín, có anh từng qua nhà cậu chơi, biết nhà cậu có cái võng liền nói vợ bầu không nên nằm võng, lại có anh mách nước cho cậu bí quyết thai giao thành công. Ai bảo gì cậu cũng cẩn thận ghi vào vở. Đi giao lưu có vài buổi mà cậu ghi chép được kín một quyển vở dày cộm. Hôm mẹ Hà lên chơi cậu hí hửng đem vở khoe mẹ. Mẹ lật từng trang giấy ra xem xét chăm chú rồi cười cười xoa đầu cậu bảo:
- Hoan viết chữ đẹp quá, đều tăm tắp như chữ in. Nhưng mà trong quyển vở của con có một số điều chỉ là tương đối nhé. Cơ địa của mỗi người phụ nữ một khác, có những chuyện đúng với người này nhưng không đúng với người khác. Ví dụ như có người thèm ăn đồ chua sinh con gái, cũng có người thèm ăn đồ chua sinh con trai...
- Dạ, con nhớ rồi mẹ ạ. Con sẽ hết sức cẩn thận ạ.
Ông Hậu thấy con rể ngoan ngoãn thì mát hết cả lòng cả ruột. Ông Tài được thể xỉa xói:
- Gớm! Hồi xưa Hoan bê cũng học hành chăm chỉ như bây giờ học làm cha thì không khéo lấy được bằng trung cấp từ lâu rồi ý chứ!
Cậu Hoan kiêu ngạo đáp thầy:
- Ôi dào! Cậu cần đếch gì cái bằng trung cấp, cậu chỉ cần cái bằng chứng nhận cậu là thằng nền ông chuẩn chất lượng cao do con vợ cậu trao tặng thôi!
Ông Tài mắng con trai xàm xí. Bà Tuyết hơi xấu hổ vì Hoan bê ngốc nghếch. Ông Hậu nghe phát ngôn chất phát ngất của con rể thì bật cười sằng sặc. Hân trìu mến nhìn chồng, ngọt ngào kêu chồng lại đây với em, đợi chồng đi tới gần mình thì vui vẻ ôm eo cậu. Bà Hà cũng vui lây cùng Hân. Con gái bà đối với những anh chàng khác vô cùng dứt khoát, chỉ cần bọn họ xỉa xói Hân là người tham vinh hoa phú quý, giả tạo, sống không thật lòng hay theo đuổi Hân khiến cho họ mệt mỏi thì Hân sẽ thường phớt lờ họ luôn. Kể cả bị các anh từng quý mến như anh Khải đay nghiến, Hân cũng chỉ nhẹ nhàng giải thích đôi ba câu rồi sau đó con sẽ gạt bỏ họ ra khỏi danh sách bạn bè của mình. Hân không bao giờ luyến tiếc những người luôn tự lầm tưởng rằng họ đối xử với Hân rất tốt và cho mình cái quyền mỉa mai Hân khi Hân không hành xử theo cái cách mà họ mong muốn. Có lẽ đó là lý do vì sao con bị mê hoặc bởi Hoan, kiểu đàn ông phóng khoáng, ít nghĩ xấu về người khác và ít sân si. Hoan hơi đanh đá, lúc bực nó vẫn quát người ta xơi xơi, nhưng xong chuyện là thôi chứ không bao giờ ghim ai suốt một thời gian dài rồi một ngày đẹp trời mới lôi chuyện cũ ra chỉ trích khiến cho đối phương sốc nghẹn và đau buốt. Tất nhiên, bà không có ý nói người có tính cách như con rể mình mới là chuẩn. Cuộc sống đa màu, mỗi người một quan điểm, không có gì là chuẩn tuyệt đối hết. Chỉ là, kiểu người chín chắn, nói năng cẩn trọng như Hân ở bên người vô tư như Hoan sẽ thú vị hơn. Vì muốn bồi đắp thêm tình cảm cho Hân và Hoan nên trước khi về thành phố, bà Hà gọi Hoan ra hỏi chuyện:
- Hồi Tết con từng tâm sự với mẹ rằng con rất cảm kích một vị ân nhân đã kéo chiếc xe thồ chở năm người bị thương ra khỏi vùng bùn lầy trong trận siêu bão năm xưa, con đã tìm ra danh tính người đó chưa?
Cậu Hoan thật thà lắc đầu, bà Hà tủm tỉm bảo:
- Đó không phải ai khác mà chính là người bạn chung giường với con đó, Hoan à!
Cậu Hoan sững người, tại khi cậu bô bô kể chuyện Oanh cứu cậu cho vợ nghe, vợ chỉ cười thôi chứ chẳng thêm thắt gì cả. Bà Hà nhìn nét mặt suy tư của con rể thì đoán được nó đang bị khó hiểu nên nhỏ nhẹ bổ sung:
- Tính Hân là vậy, không muốn mắc nợ ai và cũng không muốn ai cảm thấy mắc nợ mình. Nhưng mẹ nghĩ đã là vợ chồng thì là có duyên nợ với nhau rồi, nên mẹ mới tiết lộ cho con. Hoan biết không? Khi Hân quyết định lấy con, Hân bị rất nhiều người dè bỉu, nhưng con bé vẫn cương quyết với sự lựa chọn của mình. Bởi vậy cho nên con hãy giúp Hân chứng tỏ với mọi người rằng vợ con đã chọn đúng, con nhé!
Cậu Hoan gật đầu lia lịa. Tiễn ba mẹ vợ về rồi, nước mắt cậu mới ứa ra. Cậu chạy về nhà sàn ôm riết lấy vợ. Cậu thấy vô cùng biết ơn người vợ này vì nó không chỉ cứu cậu mà còn đem lại nắng ấm cho cuộc đời cậu. Nếu không có vợ, cậu bây giờ vẫn chỉ là một thằng hèn mải chơi, suốt ngày ăn bám thầy Tài. Nhưng vì có vợ nên cậu có mọi thứ mà một thằng nền ông nên có, từ sự nghiệp ổn định, gia đình hạnh phúc đến cả những người bạn thân trong hội bỉm sữa. Cậu hôn má vợ rồi ghé tai nó thủ thỉ:
- Cảm ơn vợ! Cho dù người ta có khinh cậu như thế nào đi chăng nữa thì được làm thằng chồng khờ của một con vợ khôn như vợ thực sự là phúc phận của cậu rồi!
Cậu Hoan không tiết lộ về cuộc trò chuyện với mẹ vợ nên Hân không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nghe chồng nói lấy được mình là phúc phận thì có người vợ nào không cảm động chứ? Cô cố kiềm nén để khỏi bật khóc, cố ý cười cười trêu chồng:
- Kẻ khờ thì cũng sẽ có phúc của kẻ khờ, chồng ạ!
- Ừ. Vợ cậu nói gì cũng chuẩn. May mà cậu khờ nên mới có phúc lấy được vợ.
Cậu Hoan ngây ngô đồng tình với vợ. Cậu khờ nhưng cậu ngoan, thương vợ và biết nghe lời vợ nhá. Cậu chăm vợ rất cẩn thận. Khi vợ chửa được tám tháng, thời tiết khá oi bức, nó hay bị toát mồ hôi, đau lưng, đêm ngủ không được nên cậu quyết định đưa vợ lên ngôi nhà gỗ trên đồi sim ở vài ngày cho thoáng. Lập hơi lo lắng, nó xin đi cùng cậu mợ. Tiên nhanh nhẹn đề xuất:
- Cậu cho con đi theo với, con có hiểu biết về Y học, con có thể chăm sóc mợ.
- Cũng được. Dù sao ngôi nhà đó cũng rộng, chứa thêm mày và thằng Lập cũng không thành vấn đề.
Cậu Hoan nói. Tiên phấn khởi xuống bếp khoe với mọi người rằng nó sắp được đi chơi với cậu mợ, nó còn hắng giọng sai tụi giúp việc chuẩn bị một túi to chứa đồ ăn, nước uống và các vật dụng cần thiết. Sau đó, nó nhiệt tình xách chiếc túi qua đưa cho cậu Hoan để cậu đặt vào cốp xe. Tiên và Lập còn phải tính toán nốt sổ sách tháng này nên tụi nó sẽ đi sau cậu mợ. Phúc nhanh nhẹn lên tiếng:
- Để con lái xe đưa cậu mợ đi ạ.
Cậu Hoan gật đầu đồng ý. Trên đường tới ngôi nhà gỗ, Phúc cố ý lái xe với tốc độ vừa phải để mợ Hân không cảm thấy chóng mặt. Đến nơi, cậu mợ xuống xe đi lên ngôi nhà trên đồi trước, nó gửi xe xong thì xách túi đồ lên sau. Khi nó tới nơi thì đã nghe cậu hồ hởi bảo:
- Mợ mày nhọc quá, thời tiết lại mát mẻ nên nó ngủ được luôn rồi, tốt quá đi thôi! Mấy hôm thấy nó trằn trọc cậu sốt hết cả ruột.
Phúc nở nụ cười rất hiền. Nhưng khi cậu bê túi đồ, quay lưng đi vào bếp, nó liền đánh lén cậu từ phía sau. Nhân lúc đầu óc cậu đang mơ màng, nó trói cậu vào cột nhà. Đợi cậu tỉnh táo trở lại nó mới dí dao vào cổ cậu hỏi han:
- Cậu có trả con cây kim ngọc bích năm xưa cậu đã đánh tráo của cậu Lộc không thì bảo?
Cậu Hoan ngây ngô hỏi Phúc:
- Á à? Mày chính là cái đứa hay gửi thư nặc danh đòi cây kim đó hả? Mày bị điên à? Cậu đánh tráo cây kim ngọc bích của anh Lộc hồi nào?
- Cậu đừng chối nữa. Năm xưa rõ ràng ông Tài trao cho cậu Lộc cây kim ngọc bích có dãy ký tự, cây kim của cậu không có nên cậu mới đánh tráo.
- Mày ăn nói xằng bậy cái gì thế? Rõ ràng ngay từ đầu cây kim thầy Tài trao cho cậu là cây kim có dãy ký tự, cậu việc gì phải đánh tráo chứ?
- Cậu xạo! Cậu Lộc đoán dãy ký tự đó có chứa thông tin về nơi giấu chiếc rương quý của ông Tài, trong đó chứa rất nhiều kim cương, cớ gì ông lại trao cho một kẻ chơi bời phá phách như cậu?
- Anh Lộc đoán xàm xí. Chiếc rương quý của thầy Tài đâu có chứa viên kim cương nào, toàn là rượu nho lâu năm do thầy cất công sưu tập.
- Vậy tại sao ông Tài không nói chuyện này cho cậu Lộc mà chỉ nói với cậu?
- Thầy có nói với cậu đâu, thầy tiết lộ với bu Tuyết xong bu Tuyết mách lẻo với cậu mà.
- Cậu bịa chuyện như thật!
- Chuyện thật thì nó mới như thật chứ cậu bịa làm gì? Mau cởi trói cho cậu đi!
- Không đời nào. Đừng mong con tin cậu. Bữa nay cậu mà không giao cây kim ngọc bích ra thì đừng trách lưỡi dao của con vô tình.
Phúc vừa dứt lời thì Hân xuất hiện. Vừa thức giấc cô đã nghe thấy tiếng cậu và Phúc tranh luận, ra khỏi phòng ngủ, thấy chồng mình bị khống chế, Hân cực kỳ lo lắng. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh lấy trong túi ra cây kim ngọc bích đưa cho Phúc, nhẹ nhàng bảo:
- Cây kim đó đây. Từ khi đi siêu âm về, biết em bé trong bụng mợ là con trai, cậu đã tặng lại cho con, kêu mợ giữ. Phúc muốn thì cầm đi rồi cởi trói cho cậu.
- Không được. Cậu tặng cho Nghé rồi mà!
Cậu Hoan tức giận nói. Phúc không quan tâm tới cậu, nó vội nhận lấy cây kim ngọc bích. Trên cây kim có khắc dãy ký tự, nó có biết chút ít về chữ cổ nên dịch ngay được nội dung là: "Này Hoan bê, thầy thương con!". Đúng như lời cậu Hoan nói, cậu Lộc đã đoán sai. Ông Tài luôn thể hiện cho tất cả mọi người thấy ông thương cậu Lộc như con ruột. Nhiều người còn nhầm tưởng ông thiên vị cậu Lộc hơn vì ông luôn nhẹ nhàng với cậu và rất hay cho cậu Hoan ăn cháo chửi. Nhưng hoá ra sâu thẳm trong tim ông, người con trai cùng huyết thống với ông vẫn có vị thế nhỉnh hơn một chút. Ông chửi cậu chẳng qua là vì muốn tốt cho cậu thôi. Phúc xót xa thay cho cậu Lộc, và xót xa cho chính mình vì đã tưởng bở về số kim cương trong chiếc rương quý quá lâu. Nó buồn chán trả mợ Hân cây kim, vứt con dao vào một xó rồi cởi trói cho cậu Hoan. Hân thở phào nhẹ nhõm. Cậu Hoan thấy vợ có vẻ nhọc nên lấy bình nước trong túi đồ đưa cho vợ uống. Đó là chiếc bình cậu tự tay làm tặng vợ, có khắc tên vợ chồng cậu, và trong bình chỉ có nước thôi mà không hiểu sao uống xong thì một lát sau vợ liền bị đau bụng dữ dội. Nhìn nó quằn quại cậu hoảng hết cả hồn. May mắn là con Tiên và thằng Lập cũng vừa hay lên tới nơi. Con Tiên khám cho vợ cậu xong liền kết luận:
- Toi rồi! Mợ sắp sinh rồi cậu ơi!
- Còn chưa tới ngày sinh cơ mà... thế là thế nào?
Cậu Hoan run run hỏi, thằng Lập cũng có thắc mắc tương tự. Tiên phán đoán:
- Con cũng không rõ nữa... nhưng thực sự là mợ có dấu hiệu sắp sinh, hay là mợ uống phải thuốc gây sinh non?
Cậu Hoan cau có bảo:
- Từ nãy tới giờ mợ mày có uống cái qué gì ngoài nước? Mà bình nước thì ở trong túi đồ mày chuẩn bị.
- Túi đồ đó là con kêu tụi giúp việc chuẩn bị cho cậu mợ mà, tụi nó không dám bỏ thứ gì vào đâu!
Tiên phân trần. Cậu Hoan suy đoán:
- Đúng rồi... thằng Phúc... chính mày là người xách túi đồ đem lên nhà... là mày bỏ thuốc hả thằng khốn nạn?
Cậu Hoan điên người túm cổ áo thằng Phúc. Nó sợ tái mét mặt, hoảng hốt bảo:
- Con không bỏ thuốc gì vào nước cả. Con thực sự không biết gì hết, con chỉ xách đồ lên giúp cậu thôi.
Lập vội vã lao vào khuyên cậu:
- Anh Phúc không ác như vậy đâu. Con tin anh bị oan. Giờ tạm bỏ qua chuyện này đã, quan trọng là phải đưa mợ tới bệnh viện.
Tiên ngăn cản:
- Giờ mà tới bệnh viện thì chỉ sợ mợ đẻ rơi giữa đường mất, nguy hiểm cho cả mợ và em bé. Nếu anh và cậu tin tưởng thì để em đỡ đẻ cho mợ đi.
Cả cậu Hoan, Phúc và Lập đều lo lắng nhìn Hân. Cảm thấy những điều Tiên nói hợp lý nên Hân gật đầu đồng tình. Cậu Hoan bồng vợ vào phòng trong. Tiên cũng đi theo cậu mợ, may mà nó lo xa nên đồ nghề đỡ đẻ và thuốc thang cần thiết nó đều đem theo. Phúc và Lập đứng bên ngoài lo lắng không yên. Gió thổi đập cửa ầm ầm khiến hai đứa càng thêm u uất. Mưa lớn. Những hạt mưa đá rơi xuống thềm tưởng như những hạt băng lạnh buốt xuyên vào tim tụi nó. Ở trong phòng, những cơn đau kinh hoàng liên tục hành hạ Hân. Lưng cô tê buốt, xương cốt rã rượi như bị người ta đâm cả trăm nhát dao vào người. Cậu Hoan nắm tay vợ, động viên vợ cố lên nhưng mắt mũi cậu đỏ hoe. Phụ nữ đẻ thường đã đau lắm rồi, đằng này vợ còn bị đẻ non. Vợ kiên cường nên vợ không gào hay chửi, vợ chỉ phối hợp với Tiên để rặn đẻ thôi. Nhìn mồ hôi trên trán vợ vã ra như tắm, nhìn gương mặt tái mét và đôi môi nhợt nhạt của vợ, cậu biết nó đang rất cố gắng. Cậu hiểu Hân, chỉ cần bảo vệ được những người vợ thương thì cho dù phải chiến đấu đến sức cùng lực kiệt vợ cũng sẽ chấp nhận. Chính vì hiểu vợ nên lòng cậu đau quá, nó tê, nó buốt đến thấu xương thấu tuỷ. Nhưng nỗi đau của cậu dù tệ hại đến nhường nào thì cũng không thể sánh bằng sự đau đớn mà vợ đang phải chịu đựng. Cậu chưa bao giờ chứng kiến vợ mình khốn khổ đến thế. Cậu thực sự rất hối hận. Cứ tưởng đưa vợ tới ngôi nhà gỗ trên đồi sim ở vài hôm thì vợ sẽ thấy dễ chịu, ai ngờ lại thành hại vợ. Tại cậu mà vợ phải đẻ con ở cái nơi hoang vu này. Chính cậu đã gián tiếp đẩy vợ mình đến cảnh bi ai. Tội nghiệp vợ cậu lấy phải thằng chồng ăn hại.
Trong hoàn cảnh chật vật thiếu thốn như vậy mà vợ vẫn sinh được cho cậu một thằng nhóc đáng yêu vô cùng. Nghé khóc to lắm, chắc sau này nó sẽ đanh đá hơn cả cậu đấy. Chính cậu là người cắt dây rốn cho Nghé, vậy mà nó chẳng nể nang cậu gì sất, thấy cậu khóc, nó nhìn nhìn cậu kiểu rất thái độ, kiểu như nó khinh cậu phận là thằng ông lớn tướng rồi mà còn khóc ý. Làm như thằng đàn ông nhỏ xíu mới có quyền khóc không bằng? Cái đồ phân biệt tuổi tác, ghét dễ sợ! Cậu lừ mắt lườm nó, nó khinh khỉnh chẳng thèm lườm lại cậu. Thấy con yêu khoẻ mạnh, bình an, có người mẹ chợt thở phào nhẹ nhõm. Hân thèm lắm được ngắm đứa con mới chào đời của mình thêm một chút nữa, thế nhưng, mong ước nhỏ nhoi chẳng thể thành hiện thực. Sau khi sinh em bé, cơ thể Hân đã quá kiệt quệ, cô cảm thấy như có một cơn giông mịt mù xông tới quấn lấy mình. Không gian xung quanh Hân phủ một màu tăm tối, người cô nhẹ bẫng, cô dần dần bị mất ý thức và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Khi chồng đặt con nằm ngay bên cạnh mình, Hân cũng không hề hay biết gì. Cậu Hoan gọi vợ mãi không được liền run run hỏi Tiên:
- Mợ mày... mệt quá nên ngủ sâu phải không?
Tiên vội vã bắt mạch cho mợ, mạch đập yếu ớt khiến nó phát hoảng. Nhìn khuôn mặt tái mét của nó, cậu Hoan còn hoảng hơn, cậu gào ầm lên:
- Không phải là mợ đang ngủ phải không? Mợ làm sao rồi? Rốt cuộc là mợ bị làm sao?
- Mợ Hân... nguy... nguy lắm... mạch của mợ rất yếu... con sợ mợ không được bao lâu nữa...
Tiên lắp bắp nói. Cậu Hoan mất bình tĩnh quát:
- Mày kêu mày có hiểu biết về Y học mà mày để mợ ra nông nỗi này à? Có tin cậu táng chết mày không?
- Cậu tha cho con... không phải lỗi của con... chính cậu cũng ở trong phòng suốt quá trình mợ đẻ mà... mợ vật vã như nào cậu cũng biết... mợ đẻ được Nghé bình an đã là kỳ tích rồi cậu ơi... coi như mạng đổi mạng...
- Mạng đổi mạng cái khỉ mốc. Mau gọi thằng Lập và thằng Phúc vào đây, chuẩn bị đưa mợ tới bệnh viện!
Chẳng cần Tiên gọi, Lập và Phúc nghe cậu nói vậy liền xông vào luôn. Phúc buồn bã bảo:
- Vẫn chưa ngớt mưa cậu ơi. Mưa đá nặng hạt, gió thổi dữ dằn, đưa mợ rời khỏi đây chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lập và Tiên cũng đồng tình. Mợ Hân đã yếu lắm rồi, cứ cho như là tụi nó có thể che chắn để đưa mợ xuống đồi mà không bị dính tí nước mưa nào thì quãng đường tới bệnh viện cũng rất gian truân. Đường núi trắc trở lắm, mưa lớn khiến đường rất trơn, rất nguy hiểm, rồi nhỡ cây đổ hay xe chết máy giữa đường thì chỉ có nước ăn cám. Cậu Hoan nghe mấy đứa phân tích xong cũng chẳng dám làm liều. Lập bế Nghé xuống bếp, Phúc và Tiên cũng đi xuống bếp cùng Lập. Lập sai Phúc pha sữa cho Nghé uống, sai Tiên sắc ấm thuốc cho mợ Hân. Tiên từng chứng kiến dì ruột của mình bị sinh non ở tuổi ngoài bốn mươi, sinh xong dì mất, đứa nhỏ cũng mất nên nó rất ám ảnh. Nó nghĩ mợ Hân khó mà qua khỏi, nhưng anh Lập sai thì nó vẫn cứ làm thôi, không anh lại càu nhàu. Sau khi sắc được bát thuốc thơm lừng, nó đem qua phòng cho mợ Hân. Mợ vẫn chưa tỉnh, đôi mắt mợ vẫn nhắm nghiền. Mê man như thế kia thì ai mà cho uống thuốc nổi chứ? Tiên thở dài thườn thượt đặt bát thuốc lên chiếc kệ kê cạnh giường. Cậu Hoan chẳng thèm nói gì với nó cả, cậu múc một thìa thuốc, thổi thổi cho nguội rồi bóp miệng mợ, đổ thuốc vào. Cậu bị thần kinh thực sự, mợ có nghe thấy đâu mà cứ đút xong một thìa thuốc cậu lại khen ngợi mợ:
- Ngoan lắm! Hân của cậu ngoan lắm!
Được cái cậu khéo hơn cả đàn bà, bón cho người vợ bị mất ý thức cả bát thuốc mà không bị dây bẩn mấy. Thấy mặt mợ vẫn trắng bệch, đoán có khả năng mợ sắp đi nên Tiên vỗ vai cậu an ủi:
- Phúc mợ mỏng, cậu đừng quá đau buồn.
- Mày ăn nói như con thần kinh thế à? Cút!
Cậu quát Tiên rất oai, nhưng thực ra cậu không cứng cỏi được như thế. Cậu gục mặt vào người mợ khóc nức nở như một đứa trẻ. Mọi khi cậu chỉ buồn xíu thôi mợ đã nhanh mồm nhanh miệng nịnh nọt cậu rồi. Bữa nay, cậu khóc đến khản cả tiếng mà mợ vẫn mãi cứ im lìm. Có lẽ, mợ đã mệt rồi. Có lẽ, mợ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa đâu. Tiên buồn bã đi xuống bếp. Nghé đang nằm ngủ lim dim trong lòng Lập, nom nó dễ cưng đến mức mà Tiên phải thốt lên:
- Úi cha! Con trai bu Tiên nom ghét chưa kìa!