Vì cả nhà đang đợi cơm mình nên Hân cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô gạt nước mắt, nhẹ nhàng nói với chồng:
- Trời cũng tối rồi nên em hơi sốt ruột. Em chỉ muốn dặn cậu nếu mệt thì gửi xe ở bãi đỗ rồi bắt taxi về nhà cho an toàn. Nhưng thôi, đằng nào cậu cũng không về, mấy lời của em suy cho cùng vẫn là thừa thãi và phiền phức. Là em lắm chuyện, xin lỗi chồng.
Vợ xin lỗi xong dập máy luôn khiến cậu Hoan rất khó chịu. Dạo này Oanh yếu, cậu lo cho đứa trẻ trong bụng nên tới chỗ Oanh miết. Cậu mong tâm trạng Oanh vui vẻ để con cậu khoẻ mạnh. Lúc biết giới tính của con, cậu vui lắm. Con trai cậu lớn lên nhất định sẽ đẹp trai giống cậu, và nhất định sẽ hạnh phúc chứ không khổ sở như cậu. Mỗi khi nghĩ tới tuổi thơ cay đắng của mình, trong lòng cậu lại trỗi dậy ham muốn trở thành một người cha hoàn hảo. Cậu nghĩ thời gian qua cậu đã làm rất tốt, nhưng ban nãy nghe giọng con vợ mình hơi nghèn nghẹn, cậu lại thấy hoang mang. Cậu thở dài hỏi Oanh có phải cậu là một ông chồng tồi không? Oanh ôm cậu động viên:
- Người tồi tệ không phải là cậu mà là con vợ cậu đó. Lấy được cậu là phúc tổ tám đời nhà nó rồi, không biết trân trọng thì thôi lại cứ thích ngúng nguẩy, đồ con nít.
- Ban nãy cậu quát nó hơi nặng lời, chắc nó buồn lắm.
Cậu Hoan nặng nề nói, chị Oanh cáu kỉnh bảo:
- Phận làm vợ chồng quát thì phải nghe chứ buồn rầu cái nỗi gì? Cậu còn phải dạy nó nhiều, để nó biết rút kinh nghiệm, sau này sống cho phải phép cậu ạ.
Cậu Hoan gật gù, Oanh hơn tuổi nấm lùn, hơn cả tuổi cậu, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn bọn cậu nên chắc những gì Oanh phân tích là hợp lý. Ở nhà cậu, đợi Hân quay vào trong bếp mọi người bắt đầu dùng bữa tối. Cả bữa Hân chả ăn được mấy, cô chỉ húp mỗi chén canh bà Tuyết múc cho. Ông Tài để ý thấy ánh mắt con dâu có nét thoáng buồn liền sốt ruột sai người làm:
- Con Cúc đâu! Xay cho mợ Hân cốc sinh tố xoài!
- Dạ, thưa ông.
Trong lúc Cúc xay sinh tố, mợ Hân mời ông Tài ra ngoài nói chuyện riêng. Nó xay sinh tố xong thì cả mợ lẫn ông Tài đều vào. Mợ Hân nhận lấy cốc sinh tố nó đưa, còn ông Tài thì hắng giọng bảo mợ Phượng lát lên phòng gặp ông. Cúc đoán mợ Hân đã tố cáo mọi chuyện nên lấm lét liếc sang mợ Phượng. Mợ Phượng dũng cảm ghê đó, chuyện tày trời mà nom mợ chẳng có chút sợ sệt gì cả. Mợ cũng chính trực thực sự, việc mợ sai nó làm, mợ sẵn sàng nhận tội hết chứ không đổ vấy lên nó. Vì quá cảm kích mợ Phượng, lúc đi qua chỗ mợ, Cúc khẽ nói:
- Con đội ơn mợ.
Mợ Phượng cười khẩy cho cái độ ngu xuẩn của con Cúc. Nhận được điện thoại của thầy Thanh, nghe thầy bảo thầy đang đợi ở cổng chính của biệt phủ lòng mợ rộn ràng đáo để. Mợ đứng dậy nói:
- Thầy Tài! Mãi chẳng thấy mợ Hân có tin vui nên bữa nay con mời thầy Thanh tới khám bệnh cho mợ ấy. Thầy đang đợi ở cổng chính rồi ạ.
Mợ Phượng liếc qua chỗ mợ Hân dò la thái độ. Chắc nó sốc lắm nên nào có nói lên lời, chỉ cúi gằm mặt xuống thưởng thức cốc sinh tố. Hân ơi! Hân à! Đừng tưởng thế gian chỉ có mình mày thông minh! Và cũng đừng nên nghĩ hạ bệ chị dâu mày là điều dễ dàng. Mày tố cáo mợ thì coi như mày bị gậy ông đập lưng ông thôi, cứ để thầy Thanh khám cho mày thì mọi chuyện khắc sáng tỏ. Để coi thầy Tài khinh cái đứa vu oan giá hoạ cho người khác như mày đến cỡ nào!
- Thầy Thanh là khách quý, mợ kêu người làm ra mở cửa cho thầy rồi đưa thầy qua phòng khách ở biệt thự của tôi, dâng trà nước đàng hoàng.
Ông Tài sai bảo, mợ Phượng lễ phép dạ. Mợ vừa đứng lên thì mợ Hân bất thình lình ngã xuống đất. Đôi môi mợ Hân tím đen, ánh mắt mơ màng vô định, ông Tài gọi như nào mợ cũng không đáp lời khiến ông cực kỳ khiếp sợ. Bởi vì trước khi mất, bà Hoa cũng có những biểu hiện y hệt như mợ Hân bây giờ. Đôi mắt ông Tài đỏ hoe, ông không còn bình tĩnh nữa mà run rẩy ra lệnh:
- Thằng Lập đâu! Mau bồng mợ về phòng! Thằng Phúc đâu! Mau lái xe ra ngoài cổng chính đón thầy Thanh rồi đưa thầy về căn nhà sàn của cậu mợ! Mau lên!
Hai thằng cuống quít làm theo chỉ thị. Ông Tài hốt hoảng đi đằng sau thằng Lập. Thằng Tiến từ bên ngoài xông vào bếp nói thầm với mợ Phượng:
- Mợ Phượng! Nguy rồi mợ ơi! Con vừa hóng được tin cực sốc là thầy Thanh và mợ Hân có quen biết.
- Thầy Thanh là thầy lang có tiếng, mợ Hân học Y học cổ truyền, quen biết với thầy thì có gì mà lạ?
- Không đâu mợ ơi! Nghe đồn hồi xưa thầy Thanh từng thích bu ruột của mợ Hân đó ạ, thầy Thanh thương mợ Hân như con ruột, hồi thầy ở thành phố thầy hay tới nhà mợ Hân để đưa mợ đi chơi lắm.
Tự dưng mợ Phượng thấy sống lưng mình lạnh buốt, mợ run run hỏi thằng Tiến:
- Nghe tin ở đâu đấy? Chắc không?
- Con nghe thằng Hiếu bảo thế, chắn chắn luôn mợ ạ. Nó bảo thầy Thanh từng ghé qua hiệu thuốc của mợ Hân chơi mấy lần rồi, lần nào cũng mua quà cho mợ ấy.
- Nhưng thầy Thanh chính trực...
- Vâng, ai cũng biết thầy Thanh chính trực. Nhưng con sợ chính trực cũng không cao bằng tình thân.
Mợ Phượng cũng lo lắng thầy Thanh sẽ về phe con Hân để hãm hại mợ nên mợ cuống cuồng chạy tới căn nhà sàn của cậu Hoan, mợ mong có thể cản được thầy Thanh. Ngặt nỗi, đã quá muộn. Thầy Thanh đã vào xem bệnh cho mợ Hân rồi. Tụi người làm tụ tập hết xung quanh căn nhà sàn, bà Tuyết sốt ruột đi tới đi lui, ông Tài mệt mỏi gọi điện thoại cho cậu Hoan thông báo:
- Cậu Hoan! Thầy nghi mợ Hân bị trúng độc.
- Đang yên đang lành sao tự dưng lại trúng độc? Xàm xí! Lúc thì bị ma bắt mất hồn, lúc thì bị trúng độc. Thầy tưởng cậu ngu lắm à mà suốt ngày lừa cậu?
- Việc cậu ngu thì nó là sự thật rồi, tôi chả việc qué gì phải tưởng với chả tượng. Nói tóm lại giờ cậu ở đâu thì cậu về nhà ngay và luôn cho tôi nhờ!
- Thầy làm gì mà cứ sồn sồn lên thế? Hay thầy nhớ cậu quá chịu không nổi? Chịu không nổi thì cũng phải cố mà chịu chứ! Cứ thích bịa chuyện linh tinh là sao?
- Tôi mà bịa chuyện thì tôi làm con cậu! Về mau!
- Thầy bình tĩnh, cậu ở lại chơi với con cậu xíu! Khi nào Oanh ngủ, em bé trong bụng ngủ, cậu khắc về! Thế nhá!
Cậu Hoan dám bố láo bố lếu cúp máy trước hại ông Tài tức lộn ruột. Cơn thịnh nộ của ông khiến mợ Phượng rét run. Nếu như thầy Thanh coi trọng tình thân hơn, sẵn sàng giúp mợ Hân nói dối thì kế hoạch của mợ sẽ tan thành mây khói. Chuyện mợ xúi con Cúc nói với mợ Hân sẽ trở thành bằng chứng tố ngược lại mợ. Hiện tại, mợ cũng chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra nữa? Sao ban nãy môi con Hân lại tím đen như bị trúng độc? Có người hại nó hay nó tự bỏ độc chính mình để đổ thêm tội cho mợ? Dù là thế nào đi chăng nữa thì mợ cũng không thể ngồi im để con chó Hân nó tuỳ ý cắn càn được. Việc mợ cần làm ngay bây giờ là khiến thầy Tài không còn tin tưởng vào con Cúc nữa. Mợ Phượng cố gắng hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi mời ông Tài tới phòng mợ nói chuyện riêng. Tầm nửa tiếng sau, cả ông và mợ về lại căn nhà sàn, vừa hay thầy Thanh cũng đẩy cửa phòng đi ra. Ông Tài căng thẳng nói với thầy Thanh:
- Xin thầy đừng nói với tôi là độc tam hoa.
- Rất tiếc... lại chính là nó.
Khẳng định của thầy Thanh khiến ông Tài sởn gai ốc. Độc tam hoa là một loại độc nước được chiết xuất từ ba loài hoa khác nhau, chủ yếu là hoa mọc dại trên đỉnh núi cao. Chỉ có hai trong số ba loài hoa có độc, một loài hoa gây đau đớn, một loài hoa gây ảo giác, loài hoa thứ ba được dùng thêm nhằm tẩy màu, mùi và vị, khiến cho nước độc trở nên nguy hiểm hơn vì nó khó bị phát hiện. Chỉ cần uống phải nước độc đó thì sau khoảng nửa tiếng, các triệu chứng sẽ xuất hiện rõ rệt. Người ta sẽ cảm thấy cả người ê ẩm, đau buốt như bị đánh trăm roi cùng một lúc và bị ảo giác trong suốt hai ngày liên tiếp. Bà Hoa đã từng khổ sở như nào ông Tài hiểu rất rõ. Nếu như con Mơ không thừa nhận nó hạ độc bà thì ông còn tưởng vợ mình bị thần kinh. Ông hỏi nó vì sao ra tay độc ác với người chủ hết lòng yêu thương mình, nó cười như một con điên rồi chỉ vào những vết mèo cào trên người, nức nở trình bày:
- Xót lắm ông ơi! Ban ngày bà cho mèo cào, ban đêm bà cho người xát muối, xót lắm ông ơi! Từ khi con tới nhà ông làm tới nay đã là ba năm rồi, là ba năm liền sống trong tủi nhục, đau đớn, xót xa. Con ngậm đắng nuốt cay để kiếm tiền, con tự động viên khi nào kiếm được đủ tiền sẽ rời khỏi nơi này, lên thành phố thi đại học. Còn thèm được đi học đại học lắm ông ạ. Ấy vậy mà... khi con sắp kiếm đủ tiền rồi thì lại phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn cuối, thời gian còn lại chẳng đáng là bao. Đã như thế rồi thì đi học đại học làm sao được nữa hả ông?
Ông Tài liếc nhìn bà Hoa, thấy bộ dạng quằn quại khốn khổ của bà thì xót xa vô cùng. Tất nhiên là ông phải tin vợ ông hơn người làm rồi, ông chửi con Mơ:
- Im đi! Bà thương mày như con ruột mà mày lại ngậm máu phun người thế hả?
- Có lẽ nó muốn hạ độc bu để ăn cắp trang sức thầy ạ, nhưng lại cố bịa chuyện làm bộ như mình muốn trả thù.
Cậu Lộc chen vào. Con Mơ trả treo:
- Cậu nói hay lắm. Cậu thì cũng có cao thượng gì đâu? Cậu Hoan thương cậu thật lòng như vậy mà cậu tính kế cậu ấy. Ngoài mặt cậu gọi em xưng anh ngọt xớt, tối ngày khuyên nhủ cậu Hoan nên tu chí làm ăn. Sau lưng thì lại âm thầm cho đàn em dẫn cậu Hoan tới những nơi chơi bời phóng túng. Sao phải làm vậy hả cậu? Cậu sợ nếu như cậu Hoan trưởng thành, ông Tài sẽ giao hết sản nghiệp cho cậu ấy, vì cậu ấy mới là con đẻ của ông hả?
- Câm mồm! Thứ hạ đẳng như mày không có tư cách bôi nhọ danh dự của cậu Lộc.
Ông Tài cáu, con Mơ vẫn già mồm:
- Tháng trước cậu Hoan chơi cá ngựa thua hơn hai trăm triệu, ông chỉ biết đánh cậu sấp mặt mà không hề hay biết những người chơi cùng cậu hôm đó đều là người quen của cậu Lộc. Số tiền cậu Hoan thua đều về tay cậu Lộc hết. Chưa kể cậu Lộc còn rất hay thó trộm đồ nội thất trong kho của cậu Hoan đem đi bán cho các đại gia. Toàn đồ do cậu Hoan đóng từ gỗ quý, mẫu mã độc, lại được cậu chạm trổ hoa văn rất tinh xảo nên được giá, từ năm ngoái tới năm nay cậu Lộc đã kiếm được mấy tỷ luôn rồi. Cậu Hoan ngốc nên đâu có để ý.
- Chuyện của cậu Lộc và cậu Hoan, mày chui trong gầm giường của các cậu hay sao mà rõ thế? Đừng có tào lao!
- Con nghe lỏm được cậu Lộc khoe với bà Hoa như thế chứ con không rảnh mà bịa chuyện tào lao.
Mơ còn nghe được chuyện cậu Lộc kể với bà Hoa hồi năm tuổi, cậu từng đẩy cậu Hoan ngã lộn cổ xuống hồ cá. Nếu cậu Hoan không biết bơi chắc cậu nghẻo từ lâu rồi. Lúc bơi vào bờ, cậu mếu máo hỏi cậu Lộc:
- Anh Lộc! Sao anh Lộc đẩy cậu ngã?
- Cậu đẩy Hoan đi gặp các nàng tiên cá mà. Chẳng phải lúc coi phim hoạt hình Hoan bảo Hoan muốn đi theo các nàng tiên cá, không thích ở nhà bị bu Hoa đánh còn gì?
Cậu Lộc giảo biện, cậu Hoan phụng phịu nói:
- Nhưng dưới hồ không có nàng tiên cá nào cả, chỉ có mấy con cá cảnh của thầy Tài thôi.
- Vậy hả? Tiếc nhỉ! Thôi, qua đây chơi cưỡi ngựa với cậu. Hoan làm ngựa, cậu cưỡi!
- Dạ.
Cậu Hoan vui vẻ cúi xuống làm ngựa, cậu Lộc ngồi trên lưng cậu Hoan, cầm dây da đánh vào người cậu Hoan. Cậu Hoan vừa bò vừa cau có nói:
- Anh Lộc! Cậu đau! Cậu bị đau ghê á!
- Nền ông con trai gì mà đau xíu đã kêu! Cậu mất hứng rồi! Cậu không thèm chơi với Hoan nữa!
- Đừng mà! Anh Lộc chơi với cậu đi mà! Cậu không thèm kêu nữa! Anh Lộc chơi với cậu nha!
Cậu Hoan năn nỉ mãi anh trai mới chịu đồng ý. Để được chơi với anh, cậu chấp nhận chịu đau. Nhưng cậu vẫn vui. Cậu cười ngây ngốc. Nụ cười mà sau này khi cậu Lộc diễn tả lại với bà Hoa, cậu nói rằng đó là nụ cười của một thằng đần! Mơ tranh thủ kể thêm chuyện vừa rồi với ông Tài, nhưng ông lại tiếp tục chửi nó tào lao. Đối với lời tố cáo của nó, cậu Lộc chỉ nói:
- Cậu là người như nào thầy cậu tự biết. Không phải một hai lời vu khống của em là có thể bôi nhọ cậu.
- Ông Tài thì mê gái đến ngu muội, cậu Hoan thì khờ, bu con cậu thì giả tạo thấy ớn. Nhà dột chi mà dột từ tận cái nóc. Bu cậu bị nghiệp quật rồi mà cậu vẫn chưa sợ hả? Sống như cậu sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi!
Con Mơ rủa cậu Lộc. Bị nó chửi ngu đâm ra ông Tài cũng hơi cáu, nhưng ông không chấp con điên đấy vì ông biết nó bị ung thư thật, nom nó hiện tại đã xác xơ lắm rồi. Nó mất ngay trong đêm hôm đấy. Ông Tài đưa bà Hoa đi khám ở nhiều nơi, họ đều nói vợ ông bị hoang tưởng, khuyên ông nên đưa vợ vào trại tâm thần. Ông không nỡ để vợ ở trong trại nên lại đưa vợ về nhà và mời rất nhiều thầy thuốc giỏi tới nhà chữa trị cho bà. Rất tiếc, đến người am hiểu về các loại độc tố nhất vùng như bà Tương cũng nói không giải được độc. Cậu Hoan đi bar về thấy bà Hoa la hét ầm ĩ thì vô cùng hoảng sợ. Mặc dù mối quan hệ của bà và cậu không được tốt cho lắm nhưng tính cậu nhanh giận nhanh quên nên cậu vẫn cùng cậu Lộc và ông cầu nguyện cho bà. Buồn thay, bà chỉ chống chọi được vỏn vẹn một ngày. Ba năm sau, cậu Lộc cũng rời xa ông. Tính tới thời điểm này thì ông đã mất vợ sáu năm, mất con trai cả ba năm, nhưng mỗi khi nghĩ về họ lòng ông lại nhói đau. Vì không muốn mất thêm con dâu nữa nên ông Tài rớt nước mắt hỏi thầy Thanh:
- Mấy năm qua thầy đã phát hiện ra cách giải độc tam hoa chưa hả thầy?
Thầy Thanh buồn bã lắc đầu. Ông Tài thất vọng khủng khiếp. Trên núi có nhiều loài hoa trông rất giống nhau, phải là người có hiểu biết sâu rộng mới có thể phân biệt được đâu là ba loài hoa dùng để chiết xuất ra độc tam hoa. Và cũng phải là người có kinh nghiệm lâu năm mới biết cách chế ra thứ độc đó. Bởi vậy nên cho tới bây giờ, ông Tài vẫn không thể lý giải nổi con Mơ lấy độc từ đâu. Ông cũng không suy đoán được hiện tại trong nhà mình, ai là người có trong tay thứ độc quái ác đó và đã dùng nó để đầu độc Hân? Có một điều mà ông Tài không hề hay biết, đó là bà Tương cực kỳ ghét vợ ông. Bởi vì bà Tương từng bắt gặp bà Hoa tới nhà thả thính thầy Thanh:
- Gu của em là những người nho nhã, học thức cao như thầy ý, chứ không phải cái ông Tài ăn nói cộc cằn, tối ngày chỉ biết làm ăn buôn bán đâu ạ.
- Xin chị tự trọng, tôi là người có gia đình rồi.
Con rể bà giữ chừng mực nhưng người đàn bà kia vẫn không buông tha, nó mồi chài:
- Có gia đình rồi thì ly dị là thành độc thân ngay ý mà. Nếu thầy đồng ý bỏ vợ thì em sẵn sàng bỏ chồng theo thầy. Thầy đừng lo về mặt kinh tế, lão Tài nhà em giàu lắm, em sẽ biển thủ của lão một ít, hai đứa mình xuống thành phố sống cuộc đời tự do tự tại.
- Thôi, tôi cắn rơm cắn cỏ xin chị tha cho con rể tôi, đừng mồi chài nó!
Bà Tương lên tiếng giải nguy cho con rể. Con đàn bà kia ngay lập tức chối đây đẩy:
- Ôi! Chắc bác già nên lãng tai rồi ạ! Con đang nói mấy chuyện vu vơ của người khác chứ có mồi chài gì đâu!
- Vâng. Tôi cũng hi vọng là mình lãng tai.
Bà Tương khinh khỉnh nói. Bà mong sau lần này con Hoa sẽ biết nhục mà lui, ai ngờ nó là cái loại ăn không được thì đạp đổ, mồi chài con rể bà thất bại liền quay sang gây sự với con gái bà. Nó giở đủ thứ trò, từ vu vạ con bà đánh học trò, sai người tung tin con bà ngoại tình tới xúi phụ huynh tới nhà gây sự ép con bà phải nghỉ dạy học. Con Tâm nhà bà tính lành lắm, đối diện với những chuyện thị phi nó chịu không nổi, nó chấp nhận xin nghỉ hưu sớm, ở nhà trồng rau bán. Cứ tưởng thế là yên, ai ngờ con Hoa ác ôn sai người ra chợ đánh nó thâm tím mặt mày. Nghe con Mơ kể chuyện bị bà Hoa hành hạ, khóc lóc kêu gào sắp chết rồi mà chưa báo thù được, bà Tương liền dựa trên sách cổ của ông nội để lại, tự lên núi kiếm hoa để chưng cất chế độc. Cả mấy cân hoa tươi nhưng chỉ cho ra được hai lọ độc nhỏ. Biết thừa Mơ sẽ đem độc đi hại con Hoa, nhưng bà vẫn cho Mơ một lọ.
Hồi xưa ông nội bà Tương có nuôi một con cáo hung hăng rất thích cắn gà. Ông nội cho nó uống độc tam hoa, sau hai ngày đau buốt thống khổ, nó hiền hẳn đi, chẳng dám láo nữa. Bà Tương cũng muốn dùng độc dạy cho con Hoa một bài học, muốn nó trải nghiệm cảm giác đau buốt như bị đánh trăm roi cùng một lúc, để sau này nó bỏ cái thói hành hung người khác đi. Thật không ngờ, mọi chuyện diễn biến phức tạp hơn bà tưởng. Sau khi được ông Tài mời tới nhà, chứng kiến nó gào thét thảm khốc như gặp quỷ dữ bà mới ngộ ra thứ bức nó không phải sự đau đớn mà là những ảo giác kinh hoàng. Vì không có cách nào giải độc cho nó nên bà Tương đã thấy cực kỳ hối hận. Sự ra đi của vợ ông Tài khiến lương tâm bà bị dằn vặt rất nhiều. Đúng lúc bà quyết định tiêu huỷ lọ độc thứ hai thì bà lại phát hiện ra chiếc lọ đó đã bị đánh cắp. Bà không tiết lộ chuyện bà chế độc cho con gái và con rể, nhưng bà trao lại cho con rể quyển sách cổ của ông nội bà, nói cho con nghe về đặc tính của độc tam hoa, nhấn mạnh rằng nó có thể gây nguy hiểm nặng nề tới những người có tâm đen. Ngày qua ngày, do sống trong mặc cảm tội lỗi nên bà ốm miên man và không lâu sau đó cũng đi theo người mà bà hạ độc.
Sau khi bà rời xa gia đình, thầy Thanh thay bà tiếp tục hành nghề Y. Vợ thầy sau gần một năm bị trầm cảm thì cũng vui vẻ trở lại, bà ở nhà trồng rau nuôi gia súc, cùng chồng sống cuộc đời bình an. Bà Tâm bị hiếm muộn, thật may chồng bà không chê cười, thầy còn ủng hộ việc bà nhận mấy đứa trẻ mồ côi về làm con nuôi. Thầy Thanh thương vợ thật lòng nên thầy chẳng giấu vợ điều gì, kể cả việc bữa nay thầy tới nhà Hân, con gái ruột của người mà trước đây thầy từng thích. Thấy ông Tài buồn buồn hỏi mình liệu số phận Hân sẽ đi về đâu, liệu sẽ giống bà Hoa ư? Thầy thở dài phân tích:
- Ông đừng suy nghĩ bi quan như thế. Độc tam hoa không gây chết người. Thời gian nó hành hạ người bị trúng độc cũng chỉ tối đa hai ngày.
- Nhưng nó gây ra đau đớn, bức người ta kiệt quệ trước cái thời hạn hai ngày đó. - Ông Tài nói.
- Bu Tương từng bảo tôi cái bức con người kiệt quệ không phải là sự đau đớn mà là những ảo giác kinh hoàng. Độc tam hoa chỉ gây nguy hiểm nặng nề tới những người có tâm đen, làm nhiều chuyện xấu quá nên trong lòng hay bị bất an, khi gặp độc thì như gặp quỷ, bị giày vò tới chết. Vậy nên tôi tin là Hân sẽ không sao, chỉ là... con bé sẽ phải chịu đau đớn thôi.