Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 15: Muốn Đánh Chết Mày!




Câu nói sặc mùi tình ý lẫn chút nũng nịu, nếu là Mục Từ Túc chưa biết bộ mặt thật của Thời Cẩm thì có lẽ sẽ mềm lòng rồi ôm người vào lòng mà vuốt ve mà dỗ dành.

Còn bây giờ thì đếch, từ khi biết bản chất hèn hạ vô sỉ của Thời Cẩm, chỉ cần liếc mắt thôi là anh đã muốn ói lắm rồi, ánh mắt của Mục Từ Túc dần trở nên lạnh lẽo.

Mặc dù vậy cũng không nên làm phiền người khác, Mục Từ Túc vẫn là chủ động đi xuống lầu.

"Anh Mục, người kia..." Kiều Tây lo lắng hỏi, trực giác của con gái vốn rất nhạy cảm nên Kiều Tây cảm thấy Thời Cẩm không phải là người tốt.

"Không có chuyện gì đâu, tên khốn kia chỉ đáng làm bữa ăn nhẹ của anh thôi." Mục Từ Túc vỗ về xoa đầu Kiều Tây, còn dặn cô bé "Nhớ đi ngủ sớm." Sau đó liền rời khỏi nhà Kiều Tây, thong thả đi xuống lầu.

Khi Mục Từ Túc xuống dưới sân thì Thời Cẩm đã đợi được một hồi lâu.

Lúc này trời đã vào cuối thu, Thời Cẩm chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, gió lạnh thổi qua là cả người phải run cầm cập. Hơn nữa cổ tay áo rất rộng, nếu nhấc tay lên là có thể nhìn thấy ba vết sẹo khá sâu trên cổ tay gã.

Thời Cẩm nhắm mắt tựa lưng lên cửa xe, đang chờ Mục Từ Túc đi xuống phủ áo khoác lên người mình, thuận tiện ôm hôn một cái. Nhưng gã đợi sắp lạnh cóng cả người mà Mục Từ Túc vẫn không có động tác gì.

Tình huống gì đây? Thời Cẩm mở mắt thấy Mục Từ Túc đã đứng trước mặt mình, chỉ là đứng đó không làm gì cả.

So sánh với một tháng trước, vẻ ngoài của Mục Từ Túc không có thay đổi, nhưng ánh mắt và khí chất của anh trở nên sắc bén và trông hấp dẫn hơn. Thời Cẩm muốn vươn tay muốn nắm lấy nhưng bị hất ra.

"Túc Túc..." Giọng nói của Thời Cẩm rất mềm mại, có chút ý mè nheo với đối phương, tiếc là Mục Từ Túc lười giả vờ diễn kịch với gã.

Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo của Thời Cẩm rồi lôi gã vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.

"Mục Từ Túc!" Thời Cẩm sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị dộng mạnh vào bức tường xi măng lạnh lẽo. Ngay sau đó, Mục Từ Túc vén vạt áo của gã trùm lên đầu, bịt miệng gã lại, rồi hung hăng thụi một quyền vào bụng!

"Mẹ nó em điên rồi hả!" Thời Cẩm cố gắng giãy giụa, nhưng đầu bị áo trùm kín mít, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Điên rồi? Thực ra cũng chưa tới mức đó. Đời trước Mục Từ Túc bị Thời Cẩm chèn ép cửa nát nhà tan, bạn bè ly tán, ngay cả căn nhà của cha mẹ để lại cũng không giữ được. Nếu không phải may mắn được hệ thống chọn, cố gắng giành lấy một tia hy vọng trèo ra khỏi vũng lầy, sợ rằng trên đời này đã không còn một người mang tên Mục Từ Túc!

Bây giờ đánh gã vài đòn chẳng qua chỉ là thu chút lợi tức, anh dứt khoát bẻ quặp một cánh tay của gã rồi thụi mạnh một cú vào bụng gã.

"Á..." Cơn đau như kim châm khiến Thời Cẩm mềm nhũn hai chân, khuỵu gối xuống đất, cúi đầu nôn khan một trận rồi nằm bẹp dưới đất.

Mục Từ Túc thả tay ra rồi nói "Cút xa ra, nếu không thấy một lần đánh một lần!"

"Mày nằm mơ!" Thời Cẩm nhìn chằm chằm anh "Tao sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay!"

"Tùy mày!" Mục Từ Túc thật sự không coi gã ra gì, anh còn nhiều thủ đoạn trả thù chưa tung ra đâu, trận đòn hôm nay chỉ là chút tiền cọc nhận trước mà thôi.

Nhưng ngay lúc này, ở đầu hẻm xuất hiện một thanh niên mặc đồ trắng.

Mục Từ Túc nhíu mày cảm thấy hơi phiền toái, còn Thời Cẩm thì sáng rực hai mắt, mở miệng hét "Cậu gì ơi, giúp tôi báo cảnh sát! Nhất định sẽ có hậu tạ!"

Thời Cẩm kêu cứu khiến thanh niên kia chú ý đến. Nhưng không giống như Thời Cẩm đã nghĩ, sau khi thanh niên kia nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không những không báo cảnh sát mà còn nhìn chăm chú vào Thời Cẩm với vẻ mặt hứng thú, mấy giây sau mới từ tốn lên tiếng "Anh không trả thù lao cho tôi được đâu."

"Ánh mắt lờ đờ, hung lớn hơn cát, cho thấy anh sắp gặp xui xẻo. Hơn nữa trên mặt anh có nhiều khí đen xếp thành từng lớp, tính cách lại tham lam hèn hạ, tất định sau này sẽ sống trong cô độc thê lương hoặc là chết không yên thân."

"Cho nên, anh không trả thù lao cho tôi được đâu. Ngay cả bản thân anh còn lo không xong."

Thanh niên này... Nói cái gì thế?

Mục Từ Túc và Thời Cẩm nhất thời đực mặt ra. Phải mất một lúc lâu sau, Mục Từ Túc mới quay đầu quan sát thanh niên.

Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt ửng hồng tự nhiên, nếu không phải vì khí chất trên người quá lạnh nhạt, thì chắc chắn sẽ có nhiều người đổ rạp trước nhan sắc này. Nhưng mà giọng điệu nói chuyện hình như trông giống... Thần côn?

(Thần côn là thầy đồng bà đồng bên mình á, chuyên bùa phép, lên đồng hoặc xem bói, xem phong thủy)

Chỉ là chuyện đang làm thì bị gián đoạn, với lại tình huống trước mắt không cho phép anh tiếp tục dây dưa với Thời Cẩm. Mục Từ Túc dứt khoát thả tay ném Thời Cẩm xuống đất rồi quay người rời đi. Còn về việc Thời Cẩm có báo cảnh sát hay không thì anh không sợ.

Đời trước lăn lộn trong giang hồ được vài năm, Mục Từ Túc rất am hiểu cách đánh người đau thừa sống thiếu chết mà không để lại một vết thương nhỏ nhoi nào.

Nhưng bất ngờ là thanh niên kia không biết nghĩ gì mà đi theo Mục Từ Túc từ trong hẻm ra ngoài.

"Cậu có việc?" Mục Từ Túc dừng chân hỏi.

"Dạ." Thanh niên lấy một cái khăn tay trong túi ra đưa cho Mục Từ Túc, vừa chỉ chỉ gò má của anh.

Mục Từ Túc nhận lấy quẹt một đường lên mặt, thấy có ít bụi dính vào khăn, anh nói "Cảm ơn."

Thanh niên cứ đứng đó nhìn Mục Từ Túc, đến khi anh trả lại khăn cho mình thì mới thong thả nói "Tối nay đừng ngồi xe lửa, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi."

"Cậu bói ra?" Mục Từ Túc cũng đã chứng kiến chuyện vừa rồi, cảm thấy thanh niên xấp xỉ tuổi mình này chính là một tiểu thần côn.

"Không phải, là do anh quá mệt mỏi." Thanh niên lắc đầu, giọng nói của cậu ta nghe dịu dàng hơn lúc nãy "Nhưng có thể coi là như vậy, anh có muốn tôi bói một chữ không?"

"Tôi sẽ không trả tiền đâu." Mục Từ Túc không nhịn được muốn chọc cậu ta.

"Không lấy tiền, coi như nghe chơi thôi." Thanh niên này giống như một đứa trẻ ngốc, Mục Từ Túc rõ là muốn trêu chọc mà cậu ta thì lại nghiêm túc.

Lần này Mục Từ Túc không cười nữa, anh suy nghĩ một lát rồi nói với thanh niên "Chữ hành trong bình hành."

(Chữ hành(衡) trong bình hành(平衡))

"Là một chữ tốt. Mọi chuyện sẽ được như ý." Thanh niên nghe xong liền cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phát ra tia sáng lấp lánh.

"Chữ hành (衡) mang hàm ý hai người đồng hành bên nhau, chữ chính giữa vừa trông như chữ gấp (急) vừa trông như chữ tư (思), nói rõ hai người này tới rất gấp. Trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, sáng ngày mai sẽ gặp mặt nhau."

Giống như là không có quen nói nhiều như vậy, thanh niên thở hổn hển rồi nói tiếp "Tối nay ngủ sớm một chút, mọi chuyện phiền phức sẽ có sự thay đổi vào ngày mai, và có người rất mong chờ gặp anh."

Người mong chờ gặp mình? Mục Từ Túc giật mình tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh vô thức muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.

Đúng lúc này có một chiếc xe chạy từ phía sau bọn họ tới dừng bên cạnh thanh niên, trông có vẻ là tới đón người.

Mục Từ Túc lùi về sau một bước để chiếc xe kia chạy tới, trên mặt thanh niên thoáng lộ ra vẻ thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất.

"Tạm biệt?" Cậu ta mở cửa lên xe, sau đó nhô đầu ra ngoài cửa kính nói lời tạm biệt với Mục Từ Túc.

Mục Từ Túc không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái. Người thanh niên này mang lại cho Mục Từ Túc cảm giác rất phức tạp.

Đừng tưởng Mục Từ Túc có hệ thống mà lầm, thực ra anh rất ghét mấy cái thứ kiểu huyền học tâm linh này nọ, cũng không tin tưởng vào mấy thứ này. Hơn nữa ở đời trước, Mục Từ Túc đã từng xử lý rất nhiều vụ án liên quan đến bi kịch gia đình do mê tín dị đoan, nên không có ấn tượng tốt với cái nghề thần côn này.

Nhưng người thanh niên này thì lại khác, không những không gây phiền nhiễu cho người nghe mà còn làm Mục Từ Túc thấy hơi thinh thích.

Có lẽ là do vẻ ngoài đẹp đi! Mục Từ Túc tự cười mình, không suy nghĩ nhiều.

Nhưng anh cũng không biết, người thanh niên kia sau khi lên xe còn kêu tài xế vòng xe lại đi theo sau lưng Mục Từ Túc, đậu ở phía xa xa nhìn anh.

"Tiên sinh, sao ngài ăn mặc phong phanh mà đi ra ngoài thế?" Trong xe, thiếu nữ ngồi bên cạnh thanh niên lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, sau đó cầm một cái áo khoác dày cộm khoác lên người thanh niên, trên cổ áo còn có đính lông, gần như che lấp một nửa khuôn mặt của cậu.

Thanh niên mất chút sức kéo cổ áo xuống, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt khác hoàn toàn với lúc nãy "Không được, mặc cái này anh ấy sẽ cảm thấy tôi bị thần kinh."

Mặc dù thời tiết cuối thu rất lạnh, nhưng cái áo khoác này quá dày, ngay cả mùa đông cũng chưa lạnh tới mức phải mặc như vậy.

Cô gái kia còn muốn lải nhải thêm vài câu thì bị thanh niên chặn miệng.

"Im lặng!"

"Dạ."

Trong xe yên tĩnh trở lại, thanh niên kia vẫn nghiêng đầu nhìn bóng lưng xa xa của Mục Từ Túc.

—Cuối cùng cũng về rồi~

Chưa biết tâm tư của thanh niên này là gì, bên phía Mục Từ Túc sau khi tách ra liền gọi tắc xi đến trạm xe lửa. Nhưng vừa lên xe thì thấy thời gian đã muộn.

Cũng không biết là vì Thời Cẩm hay tiểu thần côn kia làm trễ giờ. Có điều cũng không sao, bây giờ không phải là lễ tết, có thể đổi vé sang giờ khác. Nhưng khi Mục Từ Túc kiểm tra lại giờ khởi hành của đoàn tàu thì anh chợt nhớ đến câu nói "Có người rất mong chờ gặp anh" của tiểu thần côn kia.

Mục Từ Túc im lặng chốc lát rồi đổi giờ khởi hành sang sáng ngày mai.

Thôi kệ, coi như bị ma quỷ xui khiến đi. Mục Từ Túc lắc đầu, dứt khoát đi đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi một đêm.

Quần quật cả một ngày dài, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, thành ra anh cũng có chút mệt mỏi. Từ đây đến ngày mở phiên tòa tiếp theo còn hai tuần nữa, có đủ thời gian để nghỉ ngơi thật tốt, mới có sức khỏe để tiếp tục chiến đấu.

Mục Từ Túc vào phòng, định thả cặp táp xuống để thay đồ đi tắm, nhưng bất ngờ phát hiện trên dây kéo có dính một món đồ lạ chưa thấy bao giờ.

Đó là một lá bùa hộ mạng trông rất tinh xảo, mặt sau là phù văn trông có vẻ thần bí, ở trung tâm viết hai chữ "Chiêu Hoa".

Chiêu Hoa... Là tên của thanh niên kia? Mục Từ Túc nhớ lại lúc hai người đi sượt qua vai nhau, có thể khi đó vô tình bị dây kéo móc lấy. Mục Từ Túc cầm chơi một lát rồi cẩn thận bỏ lá bùa vào trong túi, thầm nghĩ sau này có duyên gặp lại, anh sẽ trả lại cho thanh niên kia.

Nhưng vì quá mệt mỏi nên Mục Từ Túc hiếm khi ngủ một giấc no say, cũng không mộng mị gì. Đến khi thức dậy vào hôm sau, trời đã sáng choang gần mười giờ trưa.

Anh ngồi dậy vẫn còn chút ngái ngủ. Đúng lúc điện thoại bàn trong phòng bỗng vang lên.

"A lô?" Mục Từ Túc nhận điện thoại.

"Ngài Mục, dưới sảnh có người muốn gặp ngài."

"Được, tôi xuống ngay."

Mặc dù không biết là ai nhưng anh vẫn rửa mặt đánh răng thay quần áo với tốc độ nhanh nhất rồi xuống lầu.

Khi Mục Từ Túc thấy mặt hai người đang đợi mình, anh mới nhận ra lời nói của thanh niên hôm qua là có ý gì.

Chính xác là có người rất mong chờ gặp anh. Đến gặp Mục Từ Túc là ông bà lão, tự xưng là ông bà nội của Trần Học.

"Nghe nói ngài có thể giúp lấy lại công bằng? Cháu tôi... Cháu tôi là chết oan uổng!" Cụ bà cầm tay Mục Từ Túc khóc than.

Nạn nhân thứ tư và cũng là nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng nhất trong vụ án của Kiều Tây, cuối cùng cũng xuất hiện. Mảnh ghép đã được tập hợp đầy đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.