Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 23: Có độc




Lâm Vĩnh Dạ bị đau tỉnh. Y theo bản năng vung tay hất văng thứ đụng đau y.

Một tiếng 'chát' lớn vang lên, dội vào mấy bức tường xi măng xung quanh vọng lại, lập tức kéo ý thức còn đang mê mang của Lâm Vĩnh Dạ trở lại.

Y mở bừng mắt, đập vào mắt là trần nhà mới cứng chưa phủ sơn.

Y có chút ngẩn ngơ, đại não tự động tua lại kí ức trước khi mất đi ý thức.

Y đang tìm kiếm tên chết tiệt Tiêu Dư An, thì nghe thuộc hạ báo cáo đã tìm thấy dấu vết của Từ Ngôn.

Vừa nghe thấy cái tên Từ Ngôn, y giống như bị gì đó điều khiến, chưa kịp suy nghĩ đã chạy đến chỗ Từ Ngôn.

Ai mà ngờ được, Từ Ngôn đang ở chỗ đối thủ của y, một người con nuôi khác của cha, Lâm Thiển.

Hai người vừa là đối thủ, vừa là tình địch, luôn đối chọi gay gắt với nhau.

Lâm Vĩnh Dạ luôn ngáng đường làm ăn của gã, làm gã xấu mặt trước cha.

Còn Lâm Thiển thì ỷ vào bộ mặt thoạt nhìn đáng tin cậy, cùng mấy lời lo lắng bân quơ mang độc, tiêm nhiễm vào đầu Từ Ngôn rằng Lâm Vĩnh Dạ là một tên không tốt đẹp gì.

Cũng vì thế dẫn đến việc Từ Ngôn ghét y, lạnh nhạt với y, cuối cùng là sợ hãi y mà bỏ trốn.

Lần này cũng vậy, gã làm như tình cờ bắt gặp Từ Ngôn đang chạy trốn, ra vẻ sẽ 'bảo vệ' Từ Ngôn, đằng sau lại lấy tin tức Từ Ngôn làm ra một cái bẫy dụ y mắc câu.

Cuối cùng, dưới sự truy bắt, y ăn một viên đạn, đổi lại chạy thoát được đám người kia, trốn vào một căn phòng...

Vừa nhớ lại, bản năng cảnh báo nguy hiểm làm y muốn bật dậy, nhưng trừ phần đầu và tay phải ra, mấy bộ phận khác hầu như không nghe theo y sai khiến.

Phía eo lại truyền đến cảm giác đau đớn, khiến y nhăn mặt.

"Đại thiếu, tỉnh rồi à?"

Cái giọng nói này...

Lâm Vĩnh Dạ gần như quay phắt đầu lại, đối diện với một khuôn mặt không thể ngờ.

Tiêu Dư An!

Y liều mình muốn dãy dụa khỏi cảm giác thoát lực, miệng không ngừng mắng chửi: "Tiêu Dư An! Anh đã làm gì tôi?! Tôi cảnh cáo anh, nhanh thả tôi ra, nếu không hậu quả anh gánh không nỗi đâu!"

Mộ Minh Trạch vốn đang rất tập trung bang bó cho y, nghe vậy không khỏi bật cười.

Rõ ràng là nói với giọng điệu 'bá đạo lạnh lùng', sao câu chữ lại nghe ra cảm giác 'con gái nhà lành bị ức hiếp' thế này...

May là trăng lúc này đã lên cao, không mây không sao, một mình chiếm trọn khoảng trời, phô trương mà tỏa sáng. Cũng nhờ thế nên hắn không cần ngậm đèn pin nhỏ nữa.

Mộ - không bị ràng buột bởi cảm giác sợ rơi vỡ vật phẩm đổi bằng tích phân - Minh Trạch ôm bụng cười lớn, là kiểu đem hết khí lực trong người ra để ha hả cười đó.

Lâm Vĩnh Dạ nghe tiếng hắn cười, khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.

Tiếng cười nhỏ dần, đợi tới khi Mộ Minh Trạch cười đã rồi, bỗng ngồi bật dậy, làm vẻ dữ tợn đối diện với gương mặt đẫm mồ hôi lạnh của Lâm Vĩnh Dạ.

Hắn ác ý mà vỗ mấy cái lên vết thương trên bụng, cố ý gằn giọng nói: "Đúng đúng, tôi là có ý đồ với anh đấy. Tôi muốn đem cái người xỉ nhục tôi, muốn giết tôi, lại nhắm vào bạn tôi đi phế. Đầu tiên là chân, sau đó là tay, mắt, tai, lóc từng miếng thịt, cho tới khi anh chết thì thôi."

Lâm Vĩnh Dạ sững sờ. Y không nghĩ tới cái người vốn chỉ được cái miệng này, lại có lá gan lớn cỡ đó, nửa ngày trôi qua cũng chỉ thốt được mấy chữ: "Anh... Anh..."

Mộ Minh Trạch sảng khoái vô cùng, cố ý tăng thêm chút lực, vỗ liên tiếp trên vết thương: "Đúng đó. Không ngờ chứ gì."

Sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của Lâm Vĩnh Dạ, hắn xoay người, lôi ra mấy con dao phẫu thuật vốn đã được cất gọn vào, làm bộ quơ quơ mấy cái, xong lại cất vào, rồi lôi ra, giống như tên sát nhân đang lựa chọn hung khí thuận tay vậy.

Lâm Vĩnh Dạ trầm mặc nhìn, trong đầu nhanh chóng cân nhắc mấy loại khả năng thoát thân.

Sau đó, y bỗng dung ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trong không khí.

Thân thể dần có chút cảm giác trở lại. Y cảm nhận mơ hồ chỗ vết thương dưới bụng dường như không đau như lúc trước.

Vỏ đạn đã được loại bỏ, hoàn toàn không cảm nhận được có dị vật trong da thịt, hình như còn được băng bó lại cẩn thận.

Mộ Minh Trạch đột nhiên sáp lại gần, dọa y giật mình, bật thốt: "Anh làm gì đó?!"

Mộ Minh Trạch quay sang làm mặt quỷ với Lâm Vĩnh Dạ: "Tiêm thuốc độc đó. Có biết loại độc khiến con mồi tê liệt, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn không? Nó đó."

Nói rồi, Mộ Minh Trạch nhanh chóng thao tác gì đó, một chút chất lỏng được bơm vào máu y.

Cơ thể y lập tức mất cảm giác trở lại, làm y kinh hãi.

Nhưng ngay sau đó, nơi khóe mắt mơ hồ thấy cái người vừa làm mặt quỷ dọa y, quay đầu lại đã biến thành dáng vẻ tập trung, nghiêm túc kiểm tra chỗ y bị thương.

Chỗ đó thật sự đã được quấn băng.

Lâm Vĩnh Dạ hồi thần, ý thức được cái gì đó, không lẽ người này...đã chữa trị cho y?

Chưa kịp nói gì, đã thấy người kia cởi bỏ găng tay, tùy tiện ném vào hộp thuốc, sau đó đứng lên, tay cầm hộp thuốc đó, chậm rãi ra cửa.

Động tác liền mạch dứt khoát, làm Lâm Vĩnh Dạ chưa kịp phản ứng lại.

"Anh... Sao lại..."

"Tôi đổi ý rồi." Mộ Minh Trạch không dừng chân, vừa đi vừa nói: "Giết anh, thể nào cũng bị trả thù. Tôi sợ lắm, vẫn là mạng nhỏ của mình hơn."

Mở cửa ra rồi, hắn đột ngột quay đầu, cười gian xảo: "Hay anh muốn bị tôi giết."

Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết, cộng thêm chút xíu lúng túng của Lâm Vĩnh Dạ, hắn biết mạch não anh đã trở lại bình thường rồi, nên chỉ cười cười rồi phất tay, quay đầu ra khỏi cửa.

Trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, hắn nghe thấy giọng nói nhỏ xíu: "Từ Ngôn đang ở chỗ Lâm Thiển."

Động tác đóng cửa của Mộ Minh Trạch thoáng ngừng.

Đương nhiên hắn biết điều đó, nhưng 'Tiêu Dư An' lại không, theo thiết lập tỏ ra chút kinh ngạc mờ nhạt.

'Tiêu Dư An' biết tất cả những người theo đuổi Từ Ngôn, đương nhiên biết Lâm Thiển là ai.

Và theo nhận định của anh, tất cả đều chẳng phải hạn tốt đẹp gì, Lâm Vĩnh Dạ hay Lâm Thiển bản chất cũng chả khác gì nhau.

Ngạc nhiên trên mặt hắn biến mất, thay bằng sự lo lắng và sốt ruột.

Hắn vội vả muốn đóng cửa rồi chạy đi tìm Từ Ngôn.

"Anh tốt nhất không nên dây vào gã ta."

Mộ Minh Trạch mím môi, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Không liên quan tới anh." Rồi sau đó đóng cửa, rời đi.

Lâm Vĩnh Dạ nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, sau đó nhắm mắt.

Y sẽ không nói cám ơn với người này, nhưng lại không có thói quen nhận ơn không trả, cho anh ta thông tin, coi như trả lại đi.

Anh ta dùng nó thế nào, không liên quan tới y.

Nhưng trong đầu vẫn cứ lặp lại hình ảnh ban nãy.

Dưới ánh trăng, làn da người kia trắng mướt như ngọc, mang lại cảm giác như nó đang phản xạ lại ánh trăng sáng.

Mà trên làn da không tỳ vết đó, một vết tích đậm màu hơn hiện rõ trên mu bàn tay, còn mon men trường xuống một chút.

Giống như một dải lụa trắng muốt thượng hạng, bị cố ý rảy mực lên vậy.

Đặc biệt khó chịu.

Y lại nhớ lại ban đầu khi tỉnh dậy, tiếng 'bốp' đó...

Lâm Vĩnh Dạ đột nhiên có xúc động muốn vò tóc, thân thể lại bất động, làm y càng khó chịu hơn.

Tiêu Dư An này đúng là có độc. Sau này tốt nhất nên tránh xa anh ta ra, càng xa càng tốt...

•••••••••••••••••••••••••••

Mộ Minh Trạch vừa đóng cửa lại, liền thu lại hết biểu tình, nhanh chóng hướng phía cầu thang mà đi xuống.

639 hơi thắc mắc mà hỏi: “Kí chủ, ngài thật sự đi tìm nam chính thụ sao?”

Mộ Minh Trạch ngoài mặt thì lạnh băng, trong long ại cợt nhã đáp: “Đi chứ, sao lại không? Tên kia đã nhiệt tình ‘chỉ điểm’ cho ta rồi mà, không đi chẳng phải phụ với thiết lập của ‘Tiêu Dư An’ sao?”

Hệ thống không đoán được ý định của kí chủ nhà mình, chỉ có thể âm thầm khó hiểu, lại không nhịn được muốn bắt chước loài người thở dài một hơi.

Kí chủ này của nó có phải diễn kịch đến nghiện rồi không?

Mộ Minh Trạch biết 639 đang nghĩ gì, nhưng hắn không để ý. Hệ thống không biết ‘bệnh’ kia của hắn, hắn cũng lười giải thích.

Giống như lúc nghe giáo sư của hắn khuyên, hắn một chút cũng không muốn sửa lại cái thói quen này.

Hắn thật sự rất thích, cũng rất thoải mái, chỉ thế thôi.

Mộ Minh Trạch giống như hệ thống nói, thật sự bị nghiện rồi.

Hắn bước chân nhẹ nhàng lại nhanh chóng xuống từng bậc thang, đúng nghĩa trở thành ‘Tiêu Dư An’ mà suy nghĩ.

Từ Ngôn đang ở chỗ Lâm Thiển. Nếu xét về sự vô tình và quyết đoán thì Lâm Thiển này không bằng Lâm Vĩnh Dạ, nhưng nếu xét về thủ đoạn âm hiểm thì Lâm Vĩnh Dạ hoàn toàn thua xa gã.

Từ Ngôn ở chỗ gã rất nguy hiểm. Phải nhanh chóng đi tìm cậu.

Và chỉ với cái suy nghĩ đó trong đầu, ‘Tiêu Dư An’ hoàn toàn làm lơ hoàn cảnh của bản thân cùng độ nguy hiểm của kẻ thù, tức tốc lao đi tìm Từ Ngôn.

Mộ Minh Trạch dù bị nhiễm tính cách và tương đối lý giải được ‘Tiêu Dư An’, nhưng cũng không nhịn được bất đắc dĩ.

Sao hắn cảm thấy ‘Tiêu Dư An’ còn vị tha và dễ dãi hơn cả nam chính thụ thế này? Dù cái thiết lập này chỉ có với nam chính thụ thôi…

Túi quần bên phải đột nhiên rung lên, Mộ Minh Trạch sờ soạng túi quần một chút, móc ra một cái điện thoại.

Ờm thì, đây là điện thoại của Lâm Vĩnh Dạ. Mộ Minh Trạch trong lúc chữa trị đã lấy trộm nó, vốn là muốn câu chút thời gian cho bản thân chạy trốn.

Hắn còn đang định vứt đi, ai ngờ lại nhận được một ngạc nhiên không ngờ tới.

Trên đó đang hiển thị cuộc gọi, vậy mà lại là Từ Ngôn.

Mộ Minh Trạch không lập tức bắt máy. Hắn nhìn cái điện thoại kiểu mới này, sau đó lại lấy cái điện thoại kiểu cũ của ‘Tiêu Dư An’ ra kiểm tra, hoàn toàn không có cuộc gọi nhỡ nào.

Cái điện thoại bị trộm kia cứ tận tâm tận lực mà rung, mãi cho đến lần chuông cuối cùng cái người vô tâm kia mới chịu nhấn nút trả lời.

Mộ Minh Trạch bắt máy, nhưng chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã xối xả mắng hắn: “Lâm Vĩnh Dạ! Tên khốn nạn bại hoại, mau thả anh ấy ra!”

Tai Mộ Minh Trạch ù ù, theo bản năng đưa điện thoại cách xa tai mình một chút. Tai chỉ có 2 cái, phải bảo vệ cho tốt.

Hắn vừa xoa tai, vừa nhớ lại một chút. Hắn chắc chắn trong nguyên tác không có cảnh này.

Theo nguyên tác, Từ Ngôn cũng không có chạy được tới chỗ Lâm Thiển, mà là bị Lâm Vĩnh Dạ bắt được.

Sau khi cậu biết chuyện Lâm Vĩnh Dạ đã sai người giết Tiêu Dư An, lập tức thống hận đau khổ.

Nhưng cậu chẳng thể làm gì. Cậu không có sức mạnh, không có tiền tài, không thể báo thù. không còn nhà nước, không có pháp luật, đến nơi để báo án cũng không có.

Cậu hận, cũng từ đó nhen nhóm trong lòng khát vọng ổn định lại xã hội, lập lại công lý đã đánh mất.

Tất nhiên sau mấy lần khóc lóc nháo loạn ngược với nam phụ Lâm Vĩnh Dạ xong, tất nhiên là được nhóm nam chính công cứu vớt.

Còn cái tên Tiêu Dư An sau này cũng chỉ còn được nhắc đến trong mấy lần hồi ức giữa những khoảng khắc ngọt ngào của CP chính.

Mộ Minh Trạch thổn thức một chút. Cá nhân hắn là một tác giả tiểu thuyết, đây cũng là một tình tiết khá hay để làm nổi bật và tô đậm thêm tính cách chính nghĩa cho nhân vật chính.

Nhưng vẫn không nhịn được đau lòng cho ‘Tiêu Dư An’.

Mộ Minh Trạch bị cảm xúc dẫn dắt. Trong tình huống này mà ngẩn người, không biết chừng sẽ OOC mất.

Nhưng hắn mặc kệ, nhắm hờ mắt, không chống cự, để mặc cho ‘nó’ dẫn hắn ‘trở về’, xem xem ‘nó’ của quá khứ.

••••••••••••••••••••••••••••••

Mộ Minh Trạch nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện, cười đùa với nhau.

Hắn mở mắt, thấy phía trước là một đám nhóc con đang chơi bóng đá trong sân, bên cạnh có một cái hồ nước hơi lớn.

Chúng mặc quần đùi ngắn, áo thun không tay, đủ màu sắc, chơi vui vui vẻ vẻ, không hề chú ý đến có người đang nhìn chằm chằm chúng nó.

Chúng nó chắc chơi cũng được một lúc rồi, mồ hôi nhễ nhại, da cũng bị cái nóng hun đến đỏ bừng, nhưng dường như chúng chẳng để ý chút nào.

Nắng mùa hè rực rỡ, tiếng ve kêu râm rang, nước lóng lánh mát lạnh trung hòa cảnh sắc. Một mùa hè rất bình thường, và đẹp đẽ.

Hắn đứng yên cảm nhận một chút, cũng không mấy ngạc nhiên tại sao hắn lại ở đây.

Bỗng có một âm thanh khẽ khàng vang lên, giống như biết chính mình không phù hợp với không gian này, nên chỉ dám âm thầm phát ra.

Là tiếng lật trang sách.

Mộ Minh Trạch liếc sang bên cạnh, phát hiện một cái đầu tóc đen tròn tròn, vừa nhìn liền biết đó là một cậu bé.

Cậu hoàn toàn khác với những đứa trẻ còn lại.

Cậu không ra mồ hôi, cũng không ầm ỉ náo động, chỉ ngồi khoanh chân trên chỗ cỏ dại duy nhất trong sân, dưới một bóng cây hoàn toàn cản được nắng, an tỉnh đọc sách.

Mộ Minh Trạch nhìn cậu một lát, cho đến khi cậu lật đến trang tiếp theo, hắn mới cử động, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Da cậu rất trắng, không giống mấy đứa trẻ kia da rám mật.

Tóc cậu bay bay, trông thật mềm, không giống cái đầu ướt mồ hôi của những đứa kia.

Cậu rất yên tỉnh, âm thanh duy nhất cậu tạo ra là tiếng trang sách ma sát với nhau, không giống mấy đứa kia nháo loạn ầm ỉ.

Cậu chạy trốn nắng hạ và cái nóng, thích tiếp nhận cái vuốt ve mát mẻ của gió hơn.

Cậu hoàn toàn khác biệt, không hợp với không gian này, bị không gian bài xích rõ ràng, nhưng cậu chẳng để tâm.

Cái cậu quan tâm chỉ có cuốn sách cậu cầm trên tay. Mộ Minh Trạch nhìn lén một chút, là một cuốn sách sinh học, cậu đang chăm chú đọc một trang về cấu tạo cơ thể người.

Quyển sách giấy đã chuyển màu, chứng tỏ nó đã cùng thời gian đi được một đoạn khá dài. Nhưng nó không có mấy trang bị rách, hoặc ít nhất những trang cậu lật qua không bị rách.

Cậu dừng tại trang này khá lâu, tinh thần cậu giống như bị quyển sách hút lấy, hoàn toàn bất động thân thể, chỉ có ngón tay nho nhỏ xinh đẹp là hơi cọ lên trang sách một chút.

Cậu dừng lại bao lâu, Mộ Minh Trạch liền nhìn cậu bấy lâu, cho đến khi có vật thể lạ lăn đến chạm vào chân cậu.

Hắn và cậu không hẹn mà cùng nhìn vật thể, là một trái bóng, sau đó đồng thời ngẩn đầu, nhìn về nơi nó đáng lẽ thuộc về.

Chủ nhân của quả bóng dính đầy đất này là lũ trẻ ban nãy. Chúng đang nhìn qua với vẻ lo ngại, hơi chần chừ, dù rất muốn lấy lại bóng, nhưng lại không dám lại đây.

Mộ Minh Trạch nhìn thoáng qua mặt cậu bé luôn ngồi cạnh, quả nhiên, là một khuôn mặt rất sạch sẽ và sáng sủa.

Nhưng khuôn mặt này, lại đang làm vẻ mặt rất khó coi, là tức giận thuần túy khi bị người khác xâm phạm lãnh địa của cậu.

Cậu bổng đứng phắt dậy, vung chân, thẳng một đường dứt khoát đá trái bóng về phía đám trẻ kia.

Bọn nó kinh ngạc, nhìn bóng lao đến mà phản xạ có điều kiện nhao nhao tránh đi.

Trái bóng vốn quỹ đạo đã không đúng lắm, lại không có ai chặn lại, trực tiếp ‘ùm’ một tiếng, rơi xuống hồ nước cách đó không xa, còn theo lực đẩy thừa lại, thuận thế trôi ra giữa hồ.

Mộ Minh Trạch vẫn luôn nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu khẽ biến đổi, nhưng nhanh chóng trở thành xụ mặt xuống, làm ra biểu tình không liên quan đến mình, ngồi xuống tiếp tục đọc sách.

Nhưng còn chưa cầm được sách lên, đã nghe thấy một tiếng quát to: “Này, Tiêu Dư An, cậu thật quá đáng!”

Sau đó là bóng người chạy đến, Mộ Minh Trạch để ý, đó là đứa trẻ cao và to nhất bầy.

Tiêu Dư An vẫn không làm ra phản ứng gì, chỉ là tự dưng không cầm cuốn sách lên nữa, trái lại là đẩy nó ra xa hơn, chạm vào gốc cây cao lớn.

Cho đến khi đứa trẻ kia chân đạp đến bóng râm, nói cách khác là đã đi vào vùng an toàn của cậu, cậu mới ngẩng đầu lên, trưng ra một biểu cảm hờ hững: “Làm sao?”

Đứa trẻ kia lập tức nổi dận, lớn tiếng nói: “Cậu đá trái bóng của tụi tôi xuống nước, chứ còn làm sao nữa!”

Tiêu Dư An nhăn mày, giọng khó hiểu: “Thì làm sao?”

Tên nhóc kia nghe vậy, liền phát hỏa, tiến tới túm áo cậu xách lên, nhưng còn chưa kịp nói lời nào đã bị Tiêu Dư An chặn nói trước: “Lần trước tôi cũng đã nói rồi, mấy người quên rồi sao?”

Đôi mắt đen láy to tròn, nhưng tràn ngập khó hiểu cùng bất bình: “Tôi đã nói, lần trước là lần cuối cùng, nếu sau này bóng đến chỗ của tôi, tôi liền không khách khí phá hủy nó.”

Sau đó cậu cười: “Đã thỏa thuận cả rồi, chẳng lẽ mấy người định giống mấy tên du côn các dì hay nói, làm bộ quên lần trước tôi giúp mấy người thoát tội thế nào, phản bội lời nói của mình đó chứ?”

Đứa trẻ kia nghe vậy thì có hơi buông lỏng tay ra. Nó biết mình đuối lý, nhưng lại không cam tâm rời đi, mà tiếp tục nói: “Nhưng mà...”

“Lại còn nhưng mà.” Tiêu Dư An kéo áo mình ra khỏi tay tên nhóc to xác, cười nhạo nói: “Tôi không hủy nó như đã nói, còn đá trả cho mấy người. Các người không đón lấy, để nó rơi xuống nước, là lỗi của tôi?”

"Cậu!" Cậu chàng to xác có vẻ biết mình đuối lý, nên chỉ kêu một tiếng rồi thôi.

Mộ Minh Trạch nghĩ thầm, Tiêu Dư An nhỏ vẫn là Tiêu Dư An, mồm miệng độc địa này đúng là không lẫn đi đâu được.

Còn rất thông minh nha, mặc dù vẫn hơi trẻ con một chút.

Nhưng mà...

Hắn nghiêng người nhìn ra sau tên nhóc con to xác, thấy đám nhóc chơi bóng còn lại cũng kéo lại đây, tư thế hùng hùng hổ hổ như đám quân lính nhà quan đi bắt người vậy.

Dựa theo kinh nghiệm của một tiểu thuyết gia, hắn cũng không mấy ngạc nhiên, còn đoán được sắp tới cái gì.

Quả nhiên....

"Này, cậu nói mấy lời này mà không biết xấu hổ à?" Một đứa trong số đó dẫn đầu lên tiếng trước, sau đó những đứa còn lại cũng đua nhau nói theo.

Buồn cười là, mấy đứa này còn rất có trật tự, không tranh nhau cùng nói, khi đứa này nói xong đứa kia mới nhanh miệng nói theo.

"Việc cậu giúp bọn tôi vẫn luôn nhớ, rất cám ơn cậu là đằng khác, để trái bóng lăn tới chỗ cậu cũng là bọn tôi sai, nhưng bọn tôi cũng đâu phải cố ý đâu."

"Phải đấy. Đâu có nhất thiết phải đá trái bóng xuống hồ như vậy."

"Bọn tôi tới xin lỗi cậu một tiếng, rồi cậu trả bóng lại cho chúng tôi, vậy là huề nhau. Cần gì phải khó khăn như vậy."

"Đúng đó. Cậu đá bóng xuống hồ rồi, nói bọn tôi phải làm sao? Làm ướt đồ sẽ bị các dì mắng đó!"

Ôi, đúng là trẻ con. Mấy có lý luận này, thật làm người ta khó chịu mà.

Mộ Minh Trạch một bên đóng vai người vô hình, một bên chống cằm quan sát nhóc Tiêu Dư An.

"Nhưng rõ ràng chúng ta đã thoả thuận..." Tiêu Dư An đương nhiên không phục, còn muốn phản bác thì đã bị chặn họng.

"Thoả thuận với không thoả thuận. Cậu sao lúc nào cũng cứ quy cũ như thế, làm việc mọi người đều vui, không phải tốt hơn sao?"

Mộ Minh Trạch nhìn đôi môi nhỏ mím lại thành đường, biết lúc này nhóc Tiêu Dư An đang nghĩ gì.

Nhưng tôi không có vui. Tại sao các người không chịu hiểu?

Nhưng tiểu Tiêu Dư An không có nói ra, chỉ cắn răng im lặng.

Vì nói cũng đâu có ai hiểu, nói thì có ích gì?

Mộ Minh Trạch nhìn cậu. Cậu bất động bao lâu, hắn liền nhìn cậu bấy lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.