Cậu Trợ Lý Nhỏ (Tiểu Trợ Lý

Chương 17: Sếp Trương, tôi ăn giấm rồi




23.

Trương Dư Xuyên đứng ở sảnh lớn gần cầu thang lên tầng hai, chỉ mặt sàn lát đá hoa vừa đi qua, cau mày nói: “Sàn trơn thế này mà sao không có biển cảnh báo nào thế?”

Quản lý bộ phận trực sảnh sợ hết hồn chạy lại, mấp máy môi định nói gì đó bỗng có tiếng người hét từ tầng trên, sau đó là một người ngã lăn từ tầng trên xuống sảnh lát đá ở tầng dưới!

Người này lăn rầm rập mười mấy bậc thang, uỵch một tiếng, cả người nằm thẳng đơ hình chữ đại, không nhúc nhích gì nữa……

Vô cùng thê thảm.

Dường như vừa lấy tính mạng mình ra chứng minh sàn nhà vừa lau cực kì trơn.

Quản lý sảnh bị cảnh tượng này dọa xanh mặt ngã lăn ra đất!

Thế nhưng rất tiếc là chẳng ai quan tâm đến ông ta……

Mọi người vội xúm lại đỡ vị khách xui xẻo kia dậy, Trương Cẩn Ngôn  còn rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cứu thương 120. Thế nhưng Trương Dư Xuyên bình tĩnh lạ thường, không hề quát quản lý sảnh, cũng không hề đi tới xem người kia, bình thản đứng im một chỗ nhìn.

Lúc này, vị khách xui xẻo lăn một lúc mười mấy bậc kia đột nhiên bật dậy như cá chép lộn mình*, cử động tự nhiên hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương.

Vị quản lý cũng tình lại lồm cồm bò dậy theo.

Từ đầu đến cuối không ai biết ông ta từng ngã lăn dưới đất……

Vị khách đen đủi kia nhìn biểu tình hãi hùng của đám người đang vây quanh cậu, dè dặt hỏi: “Mọi người có sao không?”

Trương Cẩn Ngôn: ……

Đáng lẽ phải là bọn tôi hỏi cậu câu này chứ?

Quản lý sảnh vội vàng lao tới xin lỗi rối rít, người như con lật đật cúi lên cúi xuống.

“Không sao không sao, tôi cũng không bị thương gì mà.” Nhóc xui xẻo ngược lại an ủi vị quản lý như sắp khóc, cười tươi chỉ chỉ ba lô sau lưng nói: “Có ba lô này đỡ rồi mà.”

Vẻ mặt quản lý sảnh cảm động tới mức trông như muốn tự gả mình qua.

Cảnh tượng lúc nãy quá mức khủng bố nên chẳng ai quan tâm đến mặt mũi nhóc xui xẻo kia tròn méo ra sao, chỉ chăm chăm nhìn xem cậu ta còn sống hay đã chết. Bây giờ thấy cậu ta không làm sao rồi, lại thấy nụ cười của nhóc ấy, tất cả mới đổ dồn sự chú ý vào gương mặt cậu ta.

Nhóc xui xẻo chỉ khoảng 17 18 tuổi, trông vẫn còn vẻ non nớt, đôi mắt to rất có hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đường nét tinh tế, cười lên một cái lộ mấy chiếc răng trắng khiến ai ai cũng yêu mến, hai bên má còn có hai núm đồng tiền, đáng yêu đừng hỏi.

Trương Cẩn Ngôn nhìn cậu ta bằng ánh mắt hình viên đạn: ……

Chậc, cái mặt kia còn đẹp hơn cả con gái.

Để đám người đang xúm lại đây yên tâm hơn, nhóc xui xẻo kia còn giải thích thêm: “Thật ra tôi hay bị ngã cầu thang lắm nên quen rồi.”

Ngã cầu thang mà cũng quen được à?! Mọi người chẳng biết nói gì nữa, đành cười ha ha.

Trương Dư Xuyên đứng cách đám người kia mấy bước, nhìn cậu nhóc kia chằm chằm, gương mặt lạnh lùng không gợn sóng bỗng hiện lên chút nghi hoặc và hiếu kỳ.

Trương Cẩn Ngôn khẽ hừ một tiếng chua ghê răng: ……

Uầy, thật là một bông tiểu bạch liên kiên cường bất khuất.

Nhóc xui xẻo lễ phép cúi đầu chào mọi người, nhặt gậy leo núi bên cạnh lên hăm hở bước tới cửa khách sạn.

Mới đi được hai bước lại ngã oạch một cái ra đất……

Quản lý sảnh chỉ ước được lột áo khoác ra cho cậu ta lót chân.

“Không sao không sao, tại tôi không nhìn đường.” Nhóc xui xẻo hít một hơi rồi lồm cồm bò dậy. Đi được ba bước cậu ta lại oạch một cái ngã thẳng xuống bên chân Trương Dư Xuyên!

Bảo không cố ý á, có ma nó tin!

Trương Dư Xuyên khẽ lắc đầu rồi cúi xuống đỡ cậu ta dậy. Tay anh chưa kịp chạm vào người cậu ta Trương Cẩn Ngôn đã lao vọt tới đỡ dậy, ánh mắt như chọc tiết con nhà người ta, nói: “Cậu gì ơi, cậu có sao không?”

Nhóc xui xẻo vội xua tay, ngượng ngùng nói: “Cám ơn, thật sự không nghiêm trọng mà.”

Trương Cẩn Ngôn nghiến răng kèn kẹt: ……

Ha, diễn sâu gớm nhỉ!

Tiểu bạch liên mơ mơ màng màng đi ba bước lại ngã hai bước trước mặt sếp tổng, đau đến toát mồ hôi mà vẫn căn răng chịu đựng tỏ ra kiên cường nói không nghiêm trọng đâu. Tôi nói cho mà biết, kịch bản này tôi đọc phát ngán từ tám tháng trước rồi.

Thế nên là nhà ngươi mau tỉnh lại đi, cho dù đóa tiểu bạch liên nhà ngươi đây có dùng hết công lực thì sếp Trương cũng không chú ý đến đâu.

Bởi vì tình yêu đích thực của anh ta, chính là đóa băng sơn tuyết liên ta đây……

Trương Dư Xuyên gật đầu: “Phải.”

“……” Trương Cẩn Ngôn sợ run người, suýt nữa đẩy nhóc xui xẻo kia xuống hồ nước nhân tạo bên cạnh.

Trương Dư Xuyên mặt lạnh te quay sang vị quản lý đang nơm nớp lo sợ hận không thể mổ bụng tạ tội, nói: “Phải chú ý vấn đề an toàn, một phút cũng không được lơ là, hiểu chưa?”

Trương Cẩn Ngôn khẽ thở phào: ……

Hù chết tôi, làm tôi tưởng……

Nhưng mà sếp Trương sao lại nói ngắt câu thế nhỉ? Bình thường anh ta nói chuyện có bao giờ cà lăm thế đâu?

Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng té tát, vị quản lý nghe thấy có mỗi một câu vội vâng vâng dạ dạ gọi người đi lấy tấm lót chống trơn với biển cảnh báo, rồi đi kiểm điểm nhân viên.

“Được rồi, sau này nhớ chú ý.” Trương Dư Xuyên xua tay, trông chẳng có vẻ gì là tức giận.

Nhóc xui xẻo đứng một bên đứng một chỗ, cẩn thận chống gậy leo núi bước từng bước ra cổng khách sạn.

Quê hương Trương Cẩn Ngôn có một thành phố du lịch rất nổi tiếng, chỗ vui chơi cũng rất nhiều, núi cao sông rộng, là quê hương của nhiều danh nhân, còn có công viên giải trí và thủy cung, mùa du lịch hàng năm có rất nhiều du khách đến chơi.

Hôm nay trời trong nắng đẹp, cực thích hợp ra ngoài vui chơi.

Đúng lúc này, nhóc xui xẻo mới bước được một chân ra ngoài cửa……

“Uỳnh đoàng đoàng đoàng ——”

Một đường sét rạch ngang bầu trời.

Nhóc xui xẻo sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn mấy đám mây đen đang ùn ùn kéo đến.

Khóe miệng Trương Cẩn Ngôn run rẩy, suýt nữa bật cười: ……

Ai bảo nhà ngươi giả vờ ngã trước mặt người của tôi… à không, sếp Trương của chúng tôi cơ, báo ứng tới nhanh lắm.

Sao nào, trời giáng sét xuống rồi đấy!

“Dự báo thời tiết hôm nay hình như nói là có mưa rào và sấm chớp……” Một vị quản lý khẽ nói.

Từng giọt mưa lộp bộm rơi, bầu trời trong xanh ban nãy biến mất tăm.

Nhóc xui xẻo siêu cấp xui xẻo khẽ thở dài, khuôn mặt sáng sủa nhăn như bánh bao nhúng nước, ngồi trên ghế sa lông sảnh chờ mưa tạnh.

Trương Dư Xuyên nhìn chằm chằm nhóc kia, rồi như nhận ra điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, cười một cái làm đất trời rung chuyển.

Đã bao năm rồi nào ai có thể khiến sếp Trương nhà chúng ta nở một nụ cười như thế này……

Mặt Trương Cẩn Ngôn đờ ra, lạnh không khác gì tảng băng ngàn năm ở Nam Cực.

Tôi ăn giấm rồi, tôi nghiêm túc nói cho anh biết, sếp Trương, tôi ăn giấm rồi.

Hóa ra thể loại kịch bản “ngã trước mặt anh” nát bét kia lại làm tăng độ thiện cảm của anh à? Chậc, đúng là dung tục, giống y như đám giám đốc dung tục ngoài kia……

…… Hay sau này tôi cũng một ngày lăn mấy vòng nhể! Ngã thì ngã ai sợ ai!

“Hôm nay dừng ở đây thôi.” Mắt Trương Dư Xuyên quét qua khuôn mặt mất sổ gạo của Trương Cẩn Ngôn, “Chúng ta lên tầng chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.”

“Vân thưa sếp.” Trương Cẩn Ngôn nghiêm túc trượt chân chuẩn bị cho một cũ ngã điệu nghệ.

Ngay khi người Trương Cẩn Ngôn sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà thì được một đôi tay to lớn giữ lại, sau đó cậu rơi vào cái ôm vững chắc phảng phất mùi hương nước hoa nam quen thuộc, giọng nói lạnh lẽo của Trương Dư Xuyên sát bên tai, chỉ với 6 từ: “Đi cẩn thận nào, Cẩn Ngôn.”

Sau đó Trương Dư Xuyên buông tay tiếp tục đi qua Trương Cẩn Ngôn.

“……Vâng ạ, sếp Trương.” Mặt cậu đỏ bừng, vội cúi đầu bước đi thật nhanh không để người khác trông thấy.

Đúng vậy, từ lần anh ta gọi lúc ngồi chờ ở hành lang phòng khám thú y, Trương Dư Xuyên liền đổi cách gọi Trương Cẩn Ngôn.

Tuy rằng cấp trên gọi cấp dưới bằng tên cho tăng độ thân thiết cũng không phải chuyện gì lạ …… nhưng mỗi làn nghe anh ta gọi như thế nhịp tim cậu lại tăng nhanh.

Bởi vì chất giọng lạnh lùng của ai kia gọi tên cậu nghe rất hay.

Hai người quay lại văn phòng của Trương Dư Xuyên. Như thường lệ, Trương Cẩn Ngôn đưa bản ghi chép trong  quyển sổ cho trợ lý Vương.

Mưa ngoài trời rơi xối xả bên ngoài cửa sổ tựa như một tấm rèm nước, thỉnh thoảng lại vang lên từng đợt sấm chớp như không muốn cho ai bước chân ra ngoài.

Trương Cẩn Ngôn đứng bên cửa kính sát đất ngắm nhìn thành phố dưới làn mưa, bầu trời mang một màu xám u ám ảm đảm nhưng cảnh vật bên dưới lại được cơn mưa gột rửa trở nên sáng lạn.

Trương Dư Xuyên nới lỏng cà vạt thả lỏng người ngồi ở ghế giám đốc, cầm điện thoại ấn ấn mấy cái rồi gọi Trương Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, lại đây.”

Ha, chuyện anh cười với đóa bạch liên kia tôi vẫn chưa quên đâu đấy.

Trương Cẩn Ngôn không mấy vui vẻ đi tới, lạnh lùng nói: “Sếp Trương có việc gì ạ?”

“Nhìn này.” Trương Dư Xuyên giơ điện thoại lên cho cậu nhìn.

Trong màn hình là ảnh con mèo bọn họ cứu nửa tháng trước, lúc này nhìn nó hồi phục rất tốt. Đôi mắt xanh biêng biếc trong veo nhìn vào máy ảnh, bàn chân mềm mềm xù lông với sát màn hình.

Trương Cẩn Ngôn bị độ moe của con mèo đánh tụt nửa ống máu, thế mà vẫn cố giả bộ lạnh lùng: “Ồ, là con mèo của sếp Trương.”

Tốt quá, quả nhiên là khỏi rồi, con biết ba ba lo cho con lắm không hả Cục Tuyết?

Ôi dời ơi trông cái đệm thịt bàn chân mềm mềm hồng hồng kìa! Chết tiệt, Cục Tuyết, làm bộ moe là phạm quy đấy biết không?!

Phạt 100 cái hôn!

Trương Dư Xuyên lại lật mấy tấm nữa cho cậu xem: “Vết thương lành rồi, cậu có thể đưa em gái tới nhà tôi thăm nó.”

Trương Cẩn Ngôn giữ vững vẻ thờ ơ xa cách: “Lành là tốt rồi.”

Còn chờ gì nữa? Hôm nay luôn đê! Mưa to như thế kia ở nhà ôm mèo hợp quá còn gì!

“Thế thì hôm nay đi.” Trương Dư Xuyên cất điện thoại, “Được không?”

Không gì được hơn! Trương Cẩn Ngôn trong lòng thì phấn khích ngoài mặt vẫn bình thản nói: “Được ạ, cám ơn sếp Trương, em gái tôi nhất định sẽ rất vui.”

Trương Dư Xuyên khẽ cười lạnh hai tiếng quen thuộc, rồi vô ý nói: “À đúng rồi, tôi đặt tên cho nó là Cục Tuyết.”

“……” Đầu Trương Cẩn Ngôn đang bình tĩnh bỗng nổ đùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.