"Ụ khụ khụ..." Minh Anh đang uống dở cốc nước liền bị sặc, bản thân liền ho mãi không ngừng.
Bị tát, hôm đấy không phải cô chính là người ban tặng cho anh ta cái tát à.
À há, chuyện này nhân viên đã đồn ầm cả lên, mặt mũi tên này cũng bị hủy hoại khá nghiêm trọng nhỉ?
Như Ý thấy cô như vậy, không cảm thấy có điều gì bất thường, lời trách móc ẩn chứa sự yêu thương: "Sao em không cẩn thận thế, thế mà cũng sặc nước."
"Thật sao, ai có gan lớn thế?" Gia Hân vẫn cảm thấy tin sếp bị tát rất nóng sốt, hăng hái hỏi chuyện.
Như Ý lắc đầu: "Cũng không biết nữa, hình như từ hôm ý mà tính cách thay đổi. Hôm qua chị lập bản kế hoạch tận năm lần mới được duyệt lận."
Lời Như Ý nói làm Minh Anh nhớ về quá khứ, bản thân cũng rất uất ức: "Hôm đầu tiên em cũng phải làm đến lần thứ ba mới được duyệt này."
Gia Hân an ủi: "Chị hôm đấy hơi xui thật, đúng lúc đang nói chuyện sếp lại tự nhiên xuất hiện."
Như Ý lắc đầu, phân tích sự khó hiểu ở đây: "Chắc em là nhân viên mới nên muốn răn đe em chút thôi, chứ lúc trước vài lần bọn chị nói chuyện sếp cũng đâu bảo nào!"
Có lần nói còn xôm hơn cả lần Minh Anh buôn, cũng có thấy bảo gì đâu.
"Nói chung do số em đen đủi thôi." Thường bảo đến năm tuổi của mình thì vận đen ùn ùn kéo tới. Cô còn chưa bước sang tuổi hai mươi tư, nhưng vận đang từ từ kéo đến mất rồi!
Hoàng Anh lúc này đi vào công ty, bỗng vô tình nghe được đoạn đối thoại này. Nghe xong rồi giờ muốn bỏ đi, hình như là một nhiệm vụ hơi bất khả thi.
Thế là anh cứ đứng ở đấy một chút, thật muốn xem mấy cô nhân viên này nói gì. Trong khi đó ba cô nàng vẫn rất hăng say nói, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Như Ý bĩu môi, càng nghĩ lại càng làm cô cảm thấy không công bằng một chút nào: "Cứ bảo là công bằng lắm, so giữa chúng ta với trưởng phòng xem, sếp vẫn ưu ái trưởng phòng hơn. Cứ nói là công tư phân minh, ngay điều đó thôi đã không chấp nhận được rồi."
Cùng là nhân viên nữ, Bảo Ngọc thì thân thiết với sếp, thân ơi là thân. Còn với nhân viên khác thì sao, tránh bọn họ y như đang tránh tà vậy.
"Nói là nhân viên lâu năm rồi nên mới xây dựng được mối quan hệ như thế, công ty ra cũng đâu thiếu những người đã theo chân A&A ngay từ đầu, vẫn có khoảnh cách sờ sờ ra. Trừ trợ lý Phong là trợ lý, là người thân cận với sếp ra, còn lại cũng chỉ có bảo Ngọc thôi. Sếp cứ nói là bạn bè cũ như thế, nhưng cũng chắc gì đã là thật."
Nghe tới đây, Hoàng Anh khẽ ngưỡng mày, bỗng dưng cảm thấy có chút hài hước. Hình như cái được gọi là tin đồn, nó có nhiều hơn anh nghĩ.
"Nếu đã là người yêu thì công khai luôn đi, hay nếu là bạn bè bình thường thì cũng phải nên biết tiết chế lại chứ, cứ mờ mờ ám ám, em ghét nhất là kiểu này." Sự mờ ám luôn ẩn chứa một sự thật gì đó ở phía sau. Và đó là điều Minh Anh ghét nhất.
Tên nào đó vừa được cô ám chỉ: "..."
Như Ý chẹp miệng, đồng ý với ý kiến này của cô: "Không rõ ràng như vậy, thực sự chán thiệt!"
Lời vừa dứt, Như Ý bỗng cảm thấy có chút khát, muốn uống cái gì đó. Quay ra bên ngoài vốn muốn đứng lên, liền nhìn thấy Hoàng Anh đứng lù lù ở đó.
Khoanh khắc đấy, lúc ánh mắt Như Ý và Hoàng Anh chạm nhau, Như Ý biết thực sự xong rồi.
Sếp à, nghe lén người khác nói chuyện là không được đâu, anh rời đi đi.
Ánh mắt của anh như tia lửa liện, làm người ta nhìn vào cảm thấy run sợ và hãi hùng. Như Ý không dám nhìn lâu vào ánh mắt đó, vôi vàng quay đi, cả người bỗng chốc cứng nhắc, không biết nên làm gì. Trong khi đó, hai nhân viên mới kia vẫn tận tình buôn chuyện...
Minh Anh: "Con người ai cũng vậy mà, tốt ở mặt này, những mặt khác thật không ổn chút nào."
Gia Hân: "Làm gì có ai hoàn hảo được. Tốt ở mặt kinh doanh, đời tư thì nó cũng lại khác."
Minh Anh: "Lúc nói với trưởng phòng, giọng sếp ngọt ơi là ngọt, giọng nói lạnh lùng tựa như muốn đóng băng người khác vậy..."
Để nói thêm chút nữa chắc chắn giông bão đến sẽ để lại hậu quả nặng nề hơn, Như Ý không nghe nổi nữa vội vàng giả vờ ho cắt ngang: "Ụ... Khụ... Khụ... "
"Chị Ý, sao vậy, sao chị ho quá vậy." Gia Hân tiếp thu sự khác thường này, ân cần hỏi han. Minh Anh thì không nhận ra điều gì bất thường, không hiểu ý đồ của Như Ý, vẫn rất tận tình suy tư.
"Chẳng lẽ đây là sự khác biệt, do là bạn cũ nên được đặc quyền riêng..."
Lúc này, một nhóm người khác đi ăn trưa về, vui vẻ cười đùa vào văn phòng. Họ thấy Hoàng Anh đúng ở đây đầu tiên có chút bất ngờ, sau đó rất lễ phép chào hỏi: "Giám đốc!"
Minh Anh: "!!!" Wh... What...
Như Ý ôm đầu bất lực: "..."
Gia Hân bên cạnh tâm trạng cũng không khác Minh Anh là mấy: "..."
Hoàng Anh khẽ gật đầu đối với thái độ của mấy người kia. Trong giây phút không biết nên nói sao này, Minh Anh may mắn động não, lái ngay chủ đề câu chuyện: "Đấy, sếp của bạn em làm vậy. Chị nghe xem có được không?"
Như Ý còn đang định đáp lại để chữa cháy cho đàn em, nhưng chưa kịp mở miệng, Hoàng Anh đi qua liền lên tiếng: "Minh Anh, vào văn phòng tôi một lát."
Minh Anh: "..." Khi xe chữa cháy đến, nơi cần dập lửa đã cháy đến hoang tàn rồi
Thôi xong cô rồi đấy!
Hoàng Anh rất nhanh đi vào văn phòng của mình, Minh Anh lúc này như vừa được giải huyệt, máy móc đứng lên, gương mặt méo mó như sắp khóc đến nơi: "Sao sếp ở cạnh hai người không nói với em?"
Cô còn không biết anh ta xuất hiện, còn nói xấu như đúng rồi, thế này chắc anh ta nghe hết cả rồi mất.
Như Ý áy náy nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy tội lỗi quá: "Chị đã ho như vậy rồi nhưng em không có nhận ra."
Lúc thấy sếp cô cũng bất lực lắm chứ bộ!
Gia Hân cũng hết sức vô tội trả lời: "Lúc có người nói em cũng như chị mới nhận ra."
Minh Anh ôm đầu, vẻ mặt tang thương tới cực điểm: "Thôi xong em rồi!"
Thôi tôi rồi, lên thớt rồi!
Có ai đen bằng tôi không cơ chứ???
Minh Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhất mà đi vào phòng giám đốc. Nhóm người kia nhìn thấy thái độ này của ba người liền cảm thấy không đúng, vài người tò mò liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Minh Anh sao trông có vẻ hoảng loạn thế kia!"
Như Ý thở dài, giọng nói phát ra là hàm chứa cả một lòng thương cảm: "Cả đám đang lỡ nói xấu sếp, và lời Minh Anh nói, sếp lại nghe thấy được toàn bộ."
Mọi người vừa mới biết tin này đồng thanh kêu lên: "Ồ!"
...