Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Minh Anh và Khánh Ngân cùng vào chùa khấn phật. Hôm nay là cuối tuần nên mọi người đến hơi đông nên khá là vất vả mới khấn xong. Lúc ra khỏi cửa chùa cũng đã bốn giờ chiều, Minh Anh đứng đó bảo Ngân: "Hay mày đi lấy xe đi, tao ở đây đợi."
"Ok."
Khánh Ngân tung tăng đi ra nơi để xe. Khấn xong trong lòng thấy an tâm hơn hẳn, đi qua một căn nhà gỗ hiếm có trong những căn nhà đã được xây dựng bằng bê tông cốt thép, người đàn ông trung niên ngồi ở chiếc bàn nhỏ, khẽ đẩy gọng kính trắng: "Cô gái, có muốn xem một quẻ không?"
Khánh Ngân nghe tiếng người gọi, quay ngả quay nghiêng như muốn xem ai gọi, quay sang chủ thấy người đàn ông kia, không khỏi tò mò chỉ tay về phía mình: "Ông bảo tôi hả?"
Người đàn ông gật đầu: "Muốn xem một quẻ không cô gái."
Cô nghe thấy thế liền bĩu môi, khinh bỉ nói: "Xem làm gì chứ, mấy trò này của mấy người không phải là lừa người hết cả hả. Đoán bậy đoán bạ nói bừa với người ta."
"Tôi xem rất chuẩn đấy. Không lừa người gì cả!"
"Thầy bói nào mà chả bảo thế chứ, tin sao được được." Khánh Ngân lẩm nhẩm trong miệng, nhưng người kia lại nghe rõ vô cùng. Bản thân là một người khá mê tín đấy nhưng sau vài lần bị lừa rồi nên cũng rút kinh nghiệm, không muốn lằng nhằng với người kia, định rời đi, nhưng người đàn ông trung niên vẫn cố níu kéo: "Hay tôi bói thử cho cô một quẻ miễn phí. Cô xem có đúng không."
Khánh Ngân ngờ vực quay sang, trong lòng có chút chần chừ, nhưng mà đây cũng là xem miễn phí, hay là thử một lần xem sao.
Thấy có vẻ không thiệt hại phần gì về mình, cô liền ngồi xuống.
Kế hoạch kiếm khách đã thành công được bước đầu, ông nhìn qua cô rồi mỉm cười: "Có lẽ cô cũng là người đi xem nhiều chỗ, nhưng kết quả không như mong muốn, nên có vẻ dần mất niềm tin vào việc này."
Khánh Ngân nghe vậy bản thân không hiểu sao có chút mất tự nhiên, bởi vì ông ta nói chuẩn quá, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục vẻ mặt cao ngạo của bản thân: "Ông dựa vào cái gì mà biết tôi xem nhiều nơi hay không chứ?"
"Dựa vào con mắt!"
Con mắt???
Người đàn ông cũng thấy mình cũng đã hơi dài dòng, liền đi vào vấn đề chính: "Được rồi, tôi chắc sẽ xem thử một quẻ về quá khứ của cô nhỉ, chắc dễ dàng xác nhận mọi chuyện hơn. Cho tôi xem bát tự của cô đi."
Khánh Ngân có phần ngập ngừng, cô bỗng hỏi: "Của người khác được không?"
Người đàn ông kia đáp: "Được."
Nói thật thì cô đi xem cũng đã nhiều nơi, những thủ tục để vận mệnh theo bát tự cũng thông thạo. Viết ra được đầy đủ những thứ cần có và đưa ảnh của Minh Anh cho ông thầy kia. Ông ta bắt đầu xem và tính toán.
Ông thầy này xen rất lâu, làm Khánh Ngân có chút suốt ruột, Minh Anh còn đang đợi cô ngoài kia kìa. Còn đang nghĩ liệu có nên bỏ về hay không thì người kia mở miệng:
"Cô gái, số mệnh này của cô gái trong ảnh cũng thật đặc biệt."
Câu nói của người đàn ông đã thành công níu kéo sự suốt ruột của cô lại, lập tức hỏi ngay: "Đặc biệt chỗ nào?"
Người đàn ông nhìn cô thong thả nói: "Sinh ra đã mang mệnh khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, khắc con. Nói rõ ra, mối quan hệ với người thân trong gia đình đều gặp xung đột, cãi vã, không hài hòa, đem lại rắc rối cho gia đình. Những người thân khi ở bên cạnh cô gái này đều không có tương lai tốt đẹp, nhẹ là công danh sự nghiệp, vừa là sức khỏe, nặng là cả sinh mạng mỏng manh."
Ngân nghe vậy cả người khẽ run lên, hiển nhiên là không ngờ đến vậy, bởi vì lời nói của ông ta hoàn toàn đúng...
"Có cách nào để hóa giải không?"
Ông thầy nhìn cô với một ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô gái, cô nói xem tôi có nói đúng không?"
Lúc này cô mới giật mình hiểu ý tứ của ông ta là gì, khẽ ho khụ một tiếng: "Cái này cũng đâu thể nói ra được điều gì chứ, phải cần nhiều thông tin hơn."
Thấy được Khánh Ngân cũng đã dao động trong lòng rồi, ông thầy này cũng không keo kiệt đến thế, cũng chỉ là thêm một chút thôi: "Được rồi, thêm một thông tin. Đã có người bỏ mạng rồi, phải không?"
Khánh Ngân tay siết chặt túi xách, ngay lập tức mở túi ra lấy tiền để lên mặt bàn, giọng nói chắc nịch: "Có cách nào để hóa giải không?"
Người đàn ông thấy đã có được thứ mình muốn, liền cầm lấy, tươi cười nói tiếp: "Vạn vật sự việc trên thế gian đều có cách giải quyết. Trong sách mệnh số cũng có dạy người ta một số phương pháp thay đổi. Trước tiên cần nhận biết tất cả về cát hung, họa phúc đều do vận mệnh tự mình gây nên chứ không phải do người khác khắc mình, hoặc mình khắc chế người khác. Sau đó tu tâm dưỡng tính, chú ý thói quen, hành vi của mình, gieo thiện duyên, hành thiện sự, gây phúc điền, không nên oán trời, trách người."
"Đó cũng chỉ là một cách, cách khác, là tìm kiếm một những người có số mệnh hợp lệ. Kết mối phu thê, ngoài có thể diệt trừ tai ương, nếu còn là người thích hợp, vận mệnh sẽ được hoán đổi từ dữ hóa lành."
Khánh Ngân nghe đến câu sau liền cảm thấy khó hiểu: "Những người như nào được gọi là hợp lệ chứ?"
"Cô gái, hãy nghe tôi nói hết. Cô cũng không phải lo lắng gì nhiều đâu, kiếp nạn này của cô gái này đã được hóa giải từ khi cô rất nhỏ rồi."
"Từ lúc rất nhỏ sao?"
"Đúng vậy, không thể biết chính xác là thời điểm nào, nhưng đã có dấu hiệu được hóa giải."
Hóa giải rồi sao, đúng là cũng có người từng bảo là hóa giải thật rồi.
Mà nghe ông ra nói từ nãy giờ, hoàn toàn có thể tin lời ông ta nói là sự thật.
Nhưng mà...
"Dạo này cô gái này gặp rất nhiều chuyện xui xẻo, không biết trong thời gian tới sẽ như nào?"
Người đàn nghe vậy thì thấy thật khó hiểu, nhíu mày hỏi lại; "Xui xẻo sao? Sao tôi thấy, may mắn là nhiều hơn thì phải. Trên phương diện nào cũng được quý nhân phù trợ, thuận lợi vô cùng."
"May mắn sao? Quái nhỉ?" Rõ ràng là không thuận lợi chút nào mà?
"Hoặc là cô gái này nghĩ nhiều việc đem lại chuyện không may cho mình, nhưng thật ra, đó lại là chuyện tốt."
"Cái này cũng rất có thể, rất có thể... Vậy đường tình duyên của tôi thì ra sao?"
"Tình duyên sao?" Người đàn ông trầm mặc, lại cầm lấy bát tự mà xem lại lần nữa. Khánh Ngân ánh mắt đầy chờ mong ở đó, thực sự cô rất tò mò. Nhưng bất thình lình, giọng nói ở phía sau vang lên làm cô sợ hết hồn: "Ngân!"
Cô vội vàng quay sang, lập tức thấy Minh Anh đứng lù lù đằng sau liền giật mình, vội đứng lên.
Minh Anh phát bực lên, lập tức lên tiếng chỉ trích: "Tao chờ ngoài kia lâu quá không thấy mày ra, gọi điện thì không nghe máy. Còn tưởng có chuyện gì, hóa ra mày lại ở đây làm mấy việc linh tinh à."
Khánh Ngân vội kéo Minh Anh ra xa chỗ ông thầy kia một chút, nói nhỏ: "Sao có thể là linh tinh được, rất chính xác đấy, mà điện thoại sao không nghe được nhỉ... À bị hết pin mất tao hông để ý."
"Thôi về thôi, sắp muộn rồi."
"Nhưng tao đang xem dở, đã xong..."
"Thế mà còn đòi xem nữa. Đi về!" nói xong liền không hai lời lập tức lôi Khánh Ngân đi không quan tâm kẻ kia thế nào. Khánh Ngân cũng chẳng thể nào làm khác hơn ngoài việc bị kéo đi.
Người đàn ông cũng không quan tâm lắm. Mà quan tâm nhiều là gì, làm cái nghề này chỉ cần tiền tới tay là được, nhưng vốn dĩ đang xem dở dang, xem xét lại tờ bát tự liền lắc đầu nhìn về phía hướng hai cô gái đã đi xa.
"Đường tình duyên cũng thật là lận đận. Vòng qua vòng lại, cuối cùng lại trở về vạch xuất phát."
...
Minh Anh cùng Ngân đi ra bãi đỗ xe, vốn còn đang đợi người ta nói nốt, tự dưng bị lôi đi, làm cô có chút hờn dỗi: "Tao đang xem mà!"
Minh Anh cũng đến bái phục đứa bạn, liền lườm Khánh Ngân một cái đầy sắc lẹm: "Mày bị lừa bao lần rồi mà không rút ra được kinh nghiệm à, tốn tiền toàn vào những thứ linh tinh."
"Lần này không hề tốn tiền vô ích đâu. Ông này thực sự bói rất chuẩn."
Khánh Ngân vội giải thích về sự đáng tin của người này, nhưng dường như Minh Anh chả tin một câu nào cả, lại nhanh miệng nói tiếp.
"Thực sự rất chuẩn, tao cũng đã xác nhận, tao cũng đưa bát tự của mày cho người ta xem, mày đang có quý nhân phù trợ, sắp tới chỉ có thuận lợi thôi."
Minh Anh nghe vậy bị bất ngờ hoàn toàn, sự tức giận lại một lần nữa bùng lên: "Sao mày lại đưa bát tự của tao ra xem chứ?"
Lúc này Ngân mới biết mình lỡ lời, lúng túng nói: "À thì... Tao cũng chỉ đang nghĩ cho mày thôi mà. Mày nói dạo này xui xẻo, tao cũng muốn xem một chút, xem có cách nào hóa giải không."
"Ông trời đã sắp đặt mọi chuyện như vậy thì hóa giải nào được. Mày chỉ được cái mê tín mà thôi."
"Trời ạ. Tao biết mày bài xích chuyện bói toán, nhưng mà thi thoảng cũng nên xem để biết dữ lành hay sao để tránh chứ!"
"Tao bảo rồi, số phận đã sắp đặt trước rồi, muốn thay đổi không thay đổi được đâu. Sau này đừng làm thế trước mặt tao nữa."
"Được rồi, được rồi, tao xin lỗi, đừng có giận."
...