Hoàng Anh trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Dạo này anh bận việc quá thôi. Mẹ anh có bảo gì nữa không?"
Giang Huyền Dung bỗng thấy không phục, ngay lập tức bắt lỗi anh: "Đấy đấy, anh lại lảnh tránh vấn đề rồi. Em đang nói về vấn đề kia mà."
Hoàng Anh thở dài: "Em không hiểu được đâu."
"Sao em lại không hiểu, em cũng lớn rồi mà."
Cô cũng mười tám rồi mà, vậy mà còn chê cô không hiểu chuyện.
Hoàng Anh bất lực day trán: "Thế anh mới bảo em nên chín chắn và trưởng thành lên đi, em vẫn chưa hiểu được đâu."
Giang Huyền Dung chống cằm, cảm thấy đau đầu thật sự, cô lầm bầm suy ngẫm: "Em thấy mọi người cứ phức tạp quá vấn đề lên đó. Có chuyện gì thì cứ để ngoài tai đi, việc gì mà cứ để ý lời người khác nói rồi lại đau đầu."
Hoàng Anh lại thở dài lần nữa, con bé này vẫn chưa hiểu rõ sự tình mà.
"Vị trí của anh với vị trí của em khác nhau hoàn toàn, có hiểu không?"
"Thật là rắc rối." Giang Huyền Dung bĩu môi: "Chịu cách hành xử của mọi người thật."
Hoàng Anh đứng dậy, đi tới xoa đầu cô: "Cuộc đời này còn đầy chuyện rắc rối đó cô bé ạ."
…
Hoàng Anh và Giang Huyền Dung còn tranh cãi tiếp, Minh Anh thì ra ngoài tiếp tục công việc.
Minh Anh nhận ra được, thái độ của mọi người có chút khác.
Chẳng lẽ đang nghĩ linh tinh cái gì chăng?
Dù sao cũng chỉ là suy đoán của bản thân, Minh Anh bình tĩnh tiếp tục đi làm việc.
Gia Hân cũng nghe ngóng được chút ít, hình tượng trong lòng cô về Minh Anh rất tốt, không hề nghi ngờ là đàn chị lại có thể đi cửa sau được.
Vậy nên cô ghé sát vào người đàn chị, hỏi nhỏ: “Chị Minh Anh, cô gái vừa nãy là ai vậy, trông hai người có vẻ thân thiết thật đấy!”
Vốn dĩ chỉ định hỏi nhỏ thôi, không ngờ Như Ý ở đối diện lại nghe rõ mồn một, cô ấy nghe Gia Hân nói vậy liền tò mò hỏi.
“Đúng vậy, cô gái đó là ai vậy?”
Giọng điệu của Như Ý còn lớn hơn cả giọng Gia Hân, cả đám người trong văn phòng đều nghe thấy. Nhất thời bọn họ đều dỏng tai lên mà nghe.
Bộ não Minh Anh nảy số, trong lòng như suy đoán được vấn đề gì đó, cô vội giải thích: “À, đó là người trong một lần vô tình giúp đỡ nên có quen biết, người này lại vô tình là em của giám đốc mà thôi.”
Thu Hà ở đằng xa cũng góp vui: “Chỉ có thế thôi sao?”
Minh Anh mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, chỉ có thế thôi.”
Chỉ có thế thôi, không còn đòi thế nào nữa?
Tú ở một bên cũng không kìm được mà ngó người sang khu vực bên này hỏi: “Vậy chắc là quen biết nhau lâu rồi nhỉ?”
Minh Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không tính là lâu đâu ạ, em mới quen biết em gái kia được cách nay được khoảng gần tháng mà thôi.”
Nếu nói rõ ra thì là vào thời điểm cô vào công ty không lâu thì gặp mặt cô bé đó. Nhưng Minh Anh lại nói giảm đi thời gian tại vì cô bỗng thấy có điểm báo.
Đúng vậy! Có điềm.
Gia Hân suy tư, rồi nhìn chằm chằm Minh Anh hỏi: “Vậy chắc là quen biết sau khi chị vào công ty nhỉ?”
Minh Anh đáp: “Đúng rồi đó.”
Gia Hân nghe thế thì cười càng tươi, nhìn đàn chị: “Em lại còn tưởng chị nhờ cô bé đó mà vào công ty từ cửa sau đó.”
Minh Anh: “…”
Đúng như cô suy đoán mà.
Các nhân viên khác trong văn phòng: “…”
Em gái à, em cũng thẳng thắn thật đấy!
Như Ý nghe vậy thì khẽ đẩy vai Gia Hân, lườm nhẹ cô bé: “Em nói cái gì vậy? Sao Minh Anh có thể vào công ty mình cửa sau chứ. Nói linh tinh quá mà.”
Gia Hân nghe vậy thì cười hì hì: “Em chỉ tưởng thôi mà.”
Gia Hân nói như vậy thôi nhưng theo Minh Anh trong công ty không phải chỉ một mình cô ấy là nghĩ vậy.
Thật là có vấn đề gì liên quan đến anh ta thật rắc rối.
“Cửa sau gì đâu chứ. Việc riêng tư đâu có thể liên can đến việc công được. Giám đốc lại vừa nghiêm túc và nghiêm khắc như thế. Nếu mà bảo anh ấy cho phép nhân viên đi bằng cửa sau không phải quá kỳ dị hay sao?”
Cái này thì không thể phủ nhận, thái độ làm việc của Hoàng Anh rất chuyên nghiệp, vừa nghiêm túc và lạnh lùng như thế, nói đến cửa sau đúng là cũng rất quái lạ.
“Nói cũng chuẩn nha.”
Minh Anh cố gắng phủ định lại sự việc lại lần nữa, tránh sự việc tiến xa ngoài tầm kiểm soát hơn: “Không có cửa sau gì đâu, mọi người đừng hiểu lầm.”
“Mà thời gian vừa qua em cũng vất vả không kém đâu nhỉ.”
Khóe miệng Minh Anh giật giật, cô cười: “Bài học sương máu đó, đắc tội với cấp trên hậu quả rất khó lường.”
Rất rất khó lường luôn đó.
Như Ý thấy cô nói vậy thì cười lớn, trêu chọc: “Trông có vẻ có nhiều kinh nghiệm quá ha.”
Kiều Vy im lặng từ nãy giờ cũng liên tiếng hỏi chuyện: “Nghe nói trước kia em cũng làm ở công ty khác rồi tới A&A, sao em lại nghỉ ở đó mà đến đây vậy?”
Minh Anh nghe vậy thì liếc nhìn Kiều Vy, thấy thái độ cô ta bình tĩnh như chỉ vô tình mà nhớ ra câu hỏi. Cô vẫn duy trì nụ cười, đáp: “À thì, cũng đắc tội với cấp trên đó.”
Cũng đúng mà, đắc tội với tên Gia Bảo kia nên hắn ta cho cô vào danh sách đen thêm cả bị đuổi việc thẳng thừng.
Cô cũng chẳng nói gì sai.
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ. Tú không tin là như vậy, hỏi lại: “Thật sao, là đắc tội cấp trên thật?”
Minh Anh: "..."
Đắc tội thật mà!!!
Gia Hân ở bên cạnh tò mò hỏi: “Vậy đó là lý do mà chị bảo có kinh nghiệm sâu sắc như vậy phải không?”
Minh Anh gật đầu, cười ha ha: “Thật đó, bài học sương máu.”
Tú nghe vậy thì thở dài, rồi dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô, cười cười: “Vậy thì yên tâm đi, giám đốc chúng ta chắc không hẹp hòi đến mức đuổi em đi đâu.”
“Em cũng mong vậy á.” Cô cười đáp.
Sự thật là cũng suýt đuổi rồi đấy. May là não cô nhảy số xử lý công việc không thì cô cũng không còn là đồng nghiệp với mọi người nữa đâu.
“Yên tâm đi, không sao. Hình như trợ lý Phong sắp quay lại làm việc lại, em cũng không cần phải tiếp tục công việc của người trợ lý này nữa.”
“Chợt cảm thấy may mắn khi sếp không chọn mình làm trợ lý tạm thời cho sếp nhỉ.”
“Chuẩn không cần chỉnh.”
...