Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 177: Chẳng phải chuyện tốt lành gì




Cuối tuần, đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm có trong tuần, Minh Anh liền tự mình đi xem các cửa hàng để tìm món đồ tương tự món đồ mà cô đã làm vỡ của Hoàng Anh.

Nhưng tình hình có vẻ không khả quan cho lắm, tìm rất nhiều cửa hàng nhưng không có mẫu mã tượng tự như vậy.

Trong lúc đi dạo quanh các cửa hàng, cô lại vô tình đến gần gần dự án Mường Châu đang xây dở.

Tự nhiên đến đây làm Minh Anh bỗng dưng nghĩ đến những vấn đề liên quan đến dự án này, tai nạn công trình, rút ruột công trình, rất rắc rối.

Như ma sai quỷ khiến, Minh Anh đi vào trong công trình này. . 𝒯ì𝗆‎ 𝘁ruyện‎ hay‎ 𝘁ại‎ ⩶‎ 𝒯r𝖴𝗆𝒯ruy‎ en.Vn‎ ⩶

Nhưng vừa mới tới phía cổng, liền có nhân viên bảo vệ chặn lại: “Cô là ai, ai cho phép cô tự tiện đi vào.”

Người bảo vệ là một người đàn ông cũng khá trẻ, nhìn thấy cô ánh mắt trợn trừng đe dọa.

Minh Anh thấy vậy vội giải thích: “À, tôi là nhân viên của bên chủ đầu tư A&A, tôi muốn vào xem xét hiện trạng công trình này một chút.”

Xong rồi cô giơ tấm thẻ nhân viên của A&A ra để chứng minh.

Người bảo vệ kia mày nhíu thật sâu, nói: “Công trình này đang được phong tỏa để điều tra, không một ai được vào đây cả.”

Minh Anh nghe anh ta nói như vậy thì một loạt dấu hỏi chạy qua, khó hiểu hỏi: “Sao lại vậy chứ, mấy hôm trước tôi cùng nhân viên của A&A tiến hành khảo sát vẫn được mà.”

Dẫu cho công trình đang được phong tỏa để điều tra nhưng là người bên phía chủ đầu tư, đến đây để khảo sát công trình là một việc hết sức bình thường, chẳng có gì là sai trái và cũng chẳng thể ai ngăn cản được.

Vào hai lần trước cô đến đều thuận lợi đi vào, vậy mà lần này lại bị cản lại.

Quá khó hiểu.

Người đàn ông trừng mắt nhìn cô: “Được cái gì mà được, nơi này không cho phép người khác vào là không cho phép.”

Minh Anh cảm thấy người đàn ông này đang cố ngăn cản cô như có nguyên do gì đó, vậy nên cô cũng chẳng chịu thua mà tranh cãi tiếp: “Này anh, anh nói như vậy là không được. Chúng tôi đang làm việc này hoàn toàn hợp pháp, không có sai phạm gì cả.”

Người bảo vệ bị cô chọc tức điên, cao giọng: “ Sao mà cứ thích càm ràm không buông thế? Cô mà không chịu rời đi thì tôi phải gọi người đến lôi cô đi đấy.”

Thấy thái độ gay gắt của người đàn ông. Tựa hồ như sắp sử dụng bạo lực với cô rồi thì Minh Anh liền cảm thấy không ổn, hạ giọng:

“Được rồi, được rồi, không cho tôi đi vào thì thôi, tôi đi về.”

Sau đó cô cũng quay người rời khỏi khu vực cổng ở đó luôn. Người đàn ông đằng sau thấy cô đi rồi chửi vài câu, Minh Anh đã rời đi nên không nghe rõ nữa.

Minh Anh cảm thấy nhất định là có ẩn tình ở đây. Sao tự dưng tự lành lại cấm không cho cô vào chứ?

Chẳng lẽ bên trong làm cái gì mở ám mà không cho cô vào?

Càng nghĩ Minh Anh nhận thấy suy đoán này của bản thân là hoàn toàn hợp lý.

Anh ta đã ngăn không chô cô vào, vậy thì cô càng phải vào xem bên trong có vấn đề gì.

Đi vào từ cửa cổng thì không thể rồi. Minh Anh liền đi vòng quanh công trình, bên ngoài đều được lập hàng rào cảnh báo khu vực thi công. Đến một đọan hàng rào chiều cao thấp hơn so với mấy cái còn lại, lại còn có mấy thùng chất đống bên cạnh. Minh Anh liền theo đó mà bắt đầu trèo vào.

Ngày trước khi còn nhỏ cô toàn trốn ngủ trưa mà leo tường nên cũng có kinh nghiệm đầy mình. Thêm cả hôm nay cô mặc bộ quần áo thể thao khá thoải mái cùng với giày thể thao, nên trèo tường cũng không phải vấn đề quá lớn.

Minh Anh tốn không nhiều công sức để trèo vào. Nhìn xung quanh không thấy một ai cô bắt đầu đi quan sát xung quanh.

Công trình này khi trước thì ồn ào khi đang xây dựng, tiếng vật liệu va chạm, tiếng công nhân thi công xây dựng vậy mà hôm nay lại là một mảng yên tĩnh hoang tàn.

Trong này cũng chẳng có một bóng người.

Vậy sao cái người bảo vệ kia lại ngăn cô, rốt cuộc là có vấn đề gì chứ?

Minh Anh đi xung quanh nhìn lại một chút, xác định hoàn toàn không có điều gì bất thường, lúc định rời đi thì cô bỗng nghe thấy ở một góc có tiếng nói chuyện.

“Tại sao lại xảy ra sự cố như này chứ.”

“Chuyện này là ngoài ý muốn thôi, cũng chẳng ai muốn cả.”

Minh Anh nghe thấy tiếng nói thì hơi khó hiểu, dè dặt tiến tới nơi có tiếng người, lén lút ngó mắt ra xem, liền thấy có hai người đang đứng quay lưng về phía cô.

Đang trong thời gian công trình được phog tỏa, công trình sẽ rất ít người đi đến, ngoài cơ quan chức năng cũng là bên chủ đầu tư hoặc là người bên thi coong hoặc bên giám sát đến.

Nay là cuối tuần, nơi này lại càng không có lý do để có người đến, vắng bóng không một bóng người.

Đó không có gì là đáng nói, đáng nói là người bảo vệ cố ngăn không cho cô vào, ắt hẳn bên trong có bất thường, mà đang có hai người đứng đây nói chuyện, ắt hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.