Người phụ nữ trẻ kia nghe vậy thì hết sức bất ngờ, phải biết là mẹ cô từ trước đến nay luôn đau đáu về vấn đề tìm người thiết kế cho mảnh đất năm xưa của bà. Chính cô ta cũng đã phải vất vả gần như mời tất cả các kiến trúc sư nổi tiếng đưa ra ý tưởng cho bà xem rồi nhưng bà đều không chịu. Giờ cuối cùng bà cũng tìm ra người phù hợp, đương nhiên là cô rất bất ngờ rồi.
"Cuối cùng mẹ cũng tìm được người ăn ý rồi ạ. Vậy thì tốt quá!" người phụ nữ kia không giấu nổi sự vui mừng, liền quay sang về phía Minh Anh, cười nói: "Không biết cô có thể suy nghĩ thêm về đề nghị của mẹ tôi không? Chi phí không phải là vấn đề gì đâu, cô muốn sao cũng được."
Minh Anh muốn khóc đến nơi cho rồi! Sao có việc từ chối thôi mà khó khăn thế này chứ!
Vấn đề nó không phải ở chi phí!!!
Minh Anh cố gắng giải thích cho hai người đối diện có thể hiểu được nỗi lòng của cô: "Đây cũng không phải về vấn đề chi phí. Công việc của tôi ở công ty cũng đã rất bận rồi, thực sự không còn thời gian để thực hiện các dự án khác. Chi bằng bác gái và chị đây có thể tìm đến các kiến trúc sư khác xem sao?"
Người phụ nữ kia nhìn cô, cố gắng níu kéo: "Cô không thể suy nghĩ thêm sao?"
Minh Anh cười gượng, từ chối: "Thật xin lỗi nhưng lời đề nghị này tôi không thể đáp ứng được. Mong hai người thông cảm."
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên thoáng đượm buồn, nhưng bà vẫn mỉm cười nhìn Minh Anh, chấp nhận sự từ chối này: "Không sao, bác hiểu ý cháu rồi mà, chắc chúng ta không có duyên rồi. Nhưng chúa có thể cho bác cơ hội hậu tạ được chứ?"
Minh Anh lập tức xua tay: "Thật sự không cần đâu ạ? Giờ cũng đã tối rồi, cháu còn có việc bận nên xin phép đi trước."
Xong rồi chỉ sợ lại bị hai người kia giữ lại, Minh Anh nói xong rồi dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi. Làm người phụ nữ trẻ kia vốn định níu kéo lại cũng không kịp.
Người phụ nữ trung niên khẽ thở dài, không kìm nén được sự buồn rầu.
"Mãi mới tìm được người ưng ý, nhưng thuyết phục họ thật khó khăn quá."
Thấy vẻ mặt buồn bã của mẹ, người phụ nữ trẻ kia nghe thế vội đi tới an ủi bà: "Mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ tìm cách để thuyết phục cô ấy."
"Con đừng có bắt ép người ta quá. Nếu không được chắc cũng do cái duyên thôi. Mẹ không muốn phải ép buộc người ta gì cả đâu."
Người phụ nữ trẻ kia mỉm cười, động viên bà: "Mẹ cứ yên tâm, con hiểu nỗi lòng của cô ấy. Chắc hẳn công việc của cô ấy tại công ty cũng rất bận rộn nên mới từ chối chúng ta như thế. Để con tìm cách hiên hệ với công ty chủ quản thử xem sao?"
Nhìn thấy sự tận tình của con dâu, người phụ nữ trung niên rất cảm động, khẽ nắm lấy tay cô ta mỉm cười: "Vậy thì vất vả cho con rồi!"
"Vất vả gì chứ? Cũng là nỗi niềm của mẹ biết bao năm nay, chỉ cần thực hiện được là con thấy vui rồi."
Hai mẹ con còn đang nói chuyện thì từ bên ngoài, Trịnh Khả Như cùng người đàn ông khác hớt hải đi vào, người đàn ông lo lắng mà hỏi vội:
"Mẹ, mẹ có sao không ạ? Vợ chồng con đang làm ở xa nên đến đây có chút muộn."
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía hai đứa con vừa tới, khẽ cười giải thích: "Không sao, bệnh cũ thôi, không có gì đâu."
"Chú Hải, em dâu."
Trịnh Khả Như thấy Cao Thanh Huyền ở phía đối diện thì mỉm cười chào hỏi: "Chị ạ, chị cũng vừa mới tới sao?"
Cao Thanh Huyền gật đầu: "Ừ, chị cũng vừa đến."
Trịnh Khả Như nhìn về phía bà Lưu, mẹ chồng của mình mà lo lắng hỏi han: "Mẹ giờ thấy sao rồi ạ? Vợ chồng con nghe tin mẹ vào viện là vội đến ngay đây."
Bà Lưu lắc đầu, nói: "Không sao, mẹ thấy ổn rồi, may có cô gái tốt bụng đưa mẹ vào viện kịp."
Lưu Việt Hải nghe thế thì thấy hết sức cảm kích: "Đúng là may mắn quá. Nhưng không biết cô ấy đâu rồi để chúng con còn cảm ơn cô ấy ạ."
"Cô ấy cũng vừa mới rời đi thôi. Vừa mẹ cùng với Huyền có nói muốn hậu tạ cô ấy mãi nhưng cô ấy cứ chối mãi."
"Cô chú ở đây với mẹ nhé, để chị đi gọi bác sĩ đến để xem xét tình hình hiện tại của mẹ như nào." Cao Thanh Huyền vừa nói vừa đứng dậy, nói với Trịnh Khả Như và Lưu Việt Hải.
"Vâng."
Cao Thanh Huyền đi ra khỏi phòng bệnh, trên đường đi tới phòng của bác sĩ, cô ta vừa lấy điện thoại ra, gọi cho một số nào đó.
Đến khi đầu dây bên kia bắt máy, ánh mắt cô ta lạnh đi, nhàn nhạt nói: "Điều tra thân phận người này cho tôi."
...
Tình hình của bà Lưu cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bệnh cũ tái phát, sau khi được thăm khám và cho thuốc, bà cũng được cho ra viện.
Bà Lưu cũng không muốn ảnh hưởng nhiều đến con cái, nên sau khi ra viện liền kêu mấy đứa con về hết. Ban đầu, bọn họ còn không yên tâm, nhưng dù sao nhà riêng của bà cũng có giúp việc ở nhà hai tư trên hai tư nên bọn họ cũng yên tâm, không thể làm gì khác là trở về.
Trên xe ô tô, Lưu Việt Hải cầm lái, Trịnh Khả Như ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt của hai người đều có vài phần không vui.
Lưu Việt Hải vừa lái xe vừa hỏi vợ: "Chuyện tìm kiếm kiến trúc sư như nào rồi, đã tìm được người nào phù hợp chưa?"
"Chưa được, em cho tìm kiếm khắp nơi rồi vẫn chưa có ai vừa lòng mẹ cả." Trịnh Khả Như đáp.
Lưu Việt Hải không kìm nén nổi sự bực mình, tay đập mạnh vào vô lăng: "Chết tiệt, tại sao tìm kiếm mãi mà không được chứ, bên anh tìm cũng không ra. Nếu không nhanh lên để anh cả tìm ra trước mọi toan tính của chúng ta công cốc hết sao? Nhất là vừa nãy, nhìn Cao Thanh Huyền ra sức lấy lòng mẹ kìa, đúng là tức chết mà."
Trịnh Khả Như thở dài, trong lòng cũng không khỏi buồn bực: "Chúng ta cũng đã ra sức tìm rồi nhưng không được thì làm sao đây. Người này không được, người kia cũng không được thì làm nào được."
"Mà em nữa, cũng tranh thủ thời gian tới gặp mẹ lấy lòng đi. Nhìn Cao Thanh Huyền ra sức nịnh nọt mẹ kia kìa, lấy lòng mẹ để mẹ còn nhớ đến mà chia cổ phần thừa kế chứ?"
Nghe chồng nói vậy, không những không nhận được sự động viên an ủi mà còn bị trách móc, sự tức giận mấy ngày nay chưa được giải tỏa của cô liền bùng phát, cô tức giận nói một tràng: "Em đã ra sức như thế rồi anh còn muốn như nào nữa? Anh nói như em là người phụ nữ rảnh rỗi chỉ cần tận hưởng cuộc sống của phu nhân nhà giàu như Cao Thanh Huyền không bằng? Em còn có công ty với biết bao nhiều việc đây? Em đã đau đầu lắm với việc tìm kiếm người phụ nữ phù hợp kia rồi giờ còn bắt em chạy theo đuôi lấy lòng mẹ ngày này qua ngày khác thì em làm sao được."
Chưa lúc nào mà trong lòng cô ta cảm giác ấm ức như lúc này vậy. Làm dâu cũng đâu phải dễ dàng, giờ lại một đống việc đổ lên đầu.
Tay Lưu Việt Hải bóp trán, cũng thấy khó chịu cực độ: "Em cũng phải nghĩ đến vấn đề của chồng em chứ?"
Trịnh Khả Như quay sang, nhìn anh ta mà tiếp tục đối chất: "Chẳng lẽ em không nghĩ đến? Chồng mình đạt được công danh sự nghiệp như mong muốn ai mà chả mong. Nhưng cũng cần có thời gian. Sự việc về mảnh đất kia cũng như là thử thách để nhận được số cổ phần kia của mẹ, điều đó em biết. Nhưng cũng phải cho em thời gian em đi tìm kiếm có được không? Về phần kia, em sẽ tranh thủ thời gian đến thăm hỏi mẹ được chưa?"
Có lẽ biết nói tiếp sẽ không có ích lợi gì, mà khả năng cãi nhau là rất cao, Lưu Việt Hải liền xuống nước, hạ giọng: "Được rồi. Không nhắc đến chuyện này nữa, giờ thì về nhà nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Khả Như không đáp, quay đầu nhìn về phía cửa xe, cảm giác mệt mỏi thật sự.